Át chủ bài

Võ Chí Bình cảm thấy mình có hơi hèn, rõ ràng đối phương không hề mời anh ta vào mà anh ta vẫn thò mặt vô rồi kẹt chân vào khe cửa: “Bận rộn không ngớt giúp cho cô mà ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không có, hứ!”
 
Miên Phong cười với anh ta, bên dưới thì lấy giày da giẫm lên chân anh ta: “Cảm ơn.”
 
Võ Chí Bình ráng nhịn đau, vô cùng mất mặt mà dùng sức trên tay đẩy vào.
 
Anh ta vừa đi vừa đánh giá bày biện bên trong, thật ra cũng chẳng có gì đẹp, nhưng buồng trong lại rất xa hoa, giường đồng lớn tủ gỗ lớn bàn lớn, cái gì cũng lớn hơn một cỡ. Thế nhưng anh ta vẫn nhìn đến tràn đầy hứng thú. Người phục vụ bưng trà bánh cùng bữa tối lên, hỏi cô Diệp để ở đâu.
 
Võ Chí Bình vẫy tay: “Bên đó, bên đó, cứ để đó đi, cậu đi được rồi.”
 
Cái chụp màu bạc chụp lên trên bữa tối, anh ta xoa tay rồi còn chảy nước bọt, trước tiên dùng ấm trà miệng dài kiểu Anh rót ra hai ly trà: “Mời tôi uống ly trà chắc vẫn được chứ!”
 
Miên Phong đối diện với anh ta, quả thật là không còn khẩu vị gì.
 
Võ Chí Bình tự xem mình là chủ nhà, đã cầm đũa lên gắp thịt gà bỏ vào miệng: “Cô cũng ăn đi, khách sáo với tôi làm gì.”
 
“Anh ăn của anh đi, tôi gọi thêm một phần.”
 
Miên Phong muốn mở cửa đi ra, Võ Chí Bình còn ngậm một miếng thịt bò lớn kéo người lại, ở ngay trước mặt cô lấy đôi đũa mà anh ta đã dùng qua lên quần áo lau lên lau xuống hai cái: “Đừng mà, hay là cô Diệp dùng bữa đi nha, tên thô kệch như tôi xuống dưới ăn đại chút gì đó là được rồi.”
 
Miên Phong cuối cùng cũng nhìn ra rồi, tên này là chuyên môn chạy đến để làm cô ghê tởm mà. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
 
Cả một đêm này, Võ Chí Bình có chuyện hay không cũng chạy đến gây rối với cô.
 
Buổi tối tắm rửa xong, Miên Phong mặc áo ngủ nằm trên giường xem báo tháng, cửa phòng bị gõ cộc cộc hai tiếng, cô nhướng mi, trong mắt mơ hồ, trang báo trong tay bị nhào đến nhàu ra tiếng.
 
Cửa phòng vẫn tiếp tục vang lên, Miên Phong tung chăn ra, thầm nói cái thứ chó này đúng là đáng bị ăn đập mà, trong phòng kéo vào một cái, một người đàn ông dáng người cao lớn thẳng tắp đứng gần trong gang tấc với cô.
 
Ánh mắt Quý Sĩ Khang rơi lên lồng ngực cô, lóe lên một cái, giày da đạp bước vào rồi trở tay đóng cửa lại.
 
Tự mình cởi áo khoác ném lên sofa, Quý Sĩ Khang xắn tay áo ngồi bên cạnh bục hình bán nguyệt, ánh sáng bên đó khá mờ, ánh sáng bên ngoài chiếu lên khuôn mặt của anh ta càng làm nổi bật lên vẻ hiểm tuấn.
 
Lần này Võ Chí Bình ngoan ngoãn lại rồi, bưng một phần mì hành hoa vào, còn kèm theo hai chồng đồ ăn kèm với một chai rượu ngoại.
 
Lúc anh ta đi ra ngoài, Quý Sĩ Khang gọi anh ta lại, giọng điệu nhạt như nước cất: “Qua hai ngày nữa, cậu thanh trừ đám người trong công quan một lần đi.”
 
Phó quan Võ khẽ đáp một tiếng: “Trưởng quan, làm thế nào?”
 
Quý Sĩ Khang chậm rãi dùng bữa, giống như ăn phải một thứ nhạt nhẽo không thêm muối: “Làm bí mật một chút.”
 
Anh ta phất tay, Võ Chí Bình thu lại ánh mắt của mình lui ra ngoài.
 
Quý Sĩ Khang dùng bữa xong thì bắt đầu uống rượu, trước mặt là nước canh còn dư lại, đường nhìn hướng về vườn hoa bên ngoài.
 
Trong suốt quá trình, Miên Phong vẫn luôn ngồi bên giường, hết mấy lần cô đều không muốn nhìn qua anh ta, nhưng đến cuối cùng, tầm mắt của cô vẫn đặt lên sau vai anh ta, khắc họa đường cong dưới cổ của người đàn ông này.
 
Sau đó, cô liền đứng dậy đi qua, hai tay đặt ngón tay lên huyệt thái dương của anh ta rồi chầm chậm ấn lên.
 
Người đàn ông chậm rãi nhắm mắt lại, tay đặt trên đùi từ từ siết chặt thành đấm.
 
Bỗng nhiên, anh ta kéo Miên Phong đến trên đùi rồi nắm lấy cằm của cô, ánh mắt sắc như kiếm chần chừ quét lên khuôn mặt cùng mắt và cổ của cô.
 
Cằm bị anh ta nắm đến đau, Miên Phong nhíu mày, trên mặt lại mang ý cười: “Tâm trạng không tốt sao?”
 
Quý Sĩ Khang hất cô ra, nhưng tay phải lại giữ chặt lấy eo của cô: “Không phải chuyện của em.”
 
Tay của Miên Phong nhẹ nhàng đặt lên vai anh ta, tiếp đó lại từ từ áp lòng bàn tay lên cổ anh ta, cảm nhận độ ấm của làn da cùng mạch đập nhẹ của người đàn ông này.
 
Quý Sĩ Khang quay đầu lại, siết lấy eo cô kéo ập vào người anh ta, trong ánh nhìn đen đặc sẫm màu, đôi gò má động động hai cái.
 
Miên Phong muốn hôn anh ta nhưng lại bị anh ta tránh đi.
 
Anh ta đứng dậy đi về phía phòng tắm, không bao lâu sau, bên trong truyền đến tiếng nước chảy róc rách.
 
Đến tối hai người cùng nằm trên một chiếc giường, một người nằm nghiêng người bên trái, một người nằm thẳng bên phải.
 
Hương xà phòng tươi mát bởi vì từ trên người anh ta thoảng tới nên cũng nhiễm phải mùi vị đặc thù riêng biệt trên người anh ta.
 
Trong bóng tối, cô mở to mắt, giọng điệu nhàn nhạt: “Nghe nói ngài lại tìm một người khác.”
 
Võ Chí Bình miệng rộng toàn nói mấy lời bóng gió, đương nhiên là đã tiết lộ tin tức này cho cô rồi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
 
Người bên cạnh chuyển động hai cái, sau đó đèn bàn sáng lên.
 
Quý Sĩ Khang nửa nghiêng người ngồi dậy, người trong sáng nhìn vào chỗ tối, nhìn bóng lưng của cô, đường vai tròn trịa trượt xuống, vòng eo thon gọn đến ly kỳ.
 
Anh ta nhìn hai lần rồi bắt đầu hút thuốc, không đáp thẳng với cô mà chỉ nói: “Thời gian mà tôi cho em đã không còn nhiều nữa.”
 
Miên Phong mím môi, trong lòng nhất thời chua xót rất không thoải mái, lát sau căn phòng lại chìm vào bóng tối, cũng không biết là đã ngủ say vào lúc nào.
 
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, có người mở rộng chân cô trực tiếp chen vào trong.
 
Tiếng thở dốc đè nén của người đàn ông ở ngay bên tai, cơ thể của anh ta nóng bừng, cơ bắp tay chân cứng như đá.
 
Quý Sĩ Khang nằm trên người cô mà làm, một tay giữ chặt cổ tay cô, bên dưới va chạm kịch liệt đến xương mu.
 
Không có bất kỳ màn dạo đầu hay vuốt ve nào, cơ thể nặng nề bao phủ lên người cô, chèn ép giày vò, va chạm thật sâu. Khi đến lần thứ hai thì đổi cô sang tư thế nằm nghiêng, hai chân cong lên. Quý Sĩ Khang quỳ nghiêng sau người cô, đè chặt đùi cô không cho cô động đậy, vật thể to lớn gian nan chen vào khe hở trơn trượt.
 
Miên Phong sống chết cắn chặt răng, mỗi lần tiến vào đều khiến da đầu người ta ngứa ran, cô hướng về sau muốn bắt lấy anh ta, Quý Sĩ Khang lại lần nữa vặn tay cô đè lên eo từ phía sau, cúi đầu xuống cắn lên bờ vai của cô, dùng răng cắn mở áo tắm, một đường men theo cánh tay cắn xuống. Răng lợi cứng rắn rơi đến bầu ngực non mềm, sau đó đổi sang môi lưỡi, từng ngụm từng ngụm nuốt lấy thịt nhũ cùng đầu vú.
 
Hôm sau khi ngoài trời còn chưa sáng tỏ, anh ta lại làm thêm một lần nữa, côn thịt tiến vào sâu đến tận cùng, tinh dịch trào ra va chạm thình thịch ở bên trong.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui