Nếu như Quý Sĩ Khang vẫn còn mang một tia nghi ngờ trên trực giác đối với Chu Tiểu Vi thì ngay trong thời khắc nhìn thấy Cố Thành kia, nỗi băn khoăn cuối cùng ấy nháy mắt liền tan thành mây khói.
Cố Thành đã lột xác hoàn toàn từ một người thiếu niên ngông cuồng điên loạn trở thành người đàn ông xưa đâu bằng nay, ung dung mà sắc sảo thông minh đứng trước mặt anh ta bây giờ.
Thân hình thon dài của Cố Thành ung dung đứng trước cửa nhỏ, tay vốn đang nắm cánh cửa buông lỏng ra, bước lên một bước vượt qua ngưỡng cửa, chễm chệ chặn ngay giữa lối đi.
Anh nhếch miệng cười nhẹ một tiếng, bên ngoài mái hiên là một bầu trời âm u đầy mây, rút ra một điếu thuốc từ trong túi, cắn đầu thuốc ngậm lên môi, tay phải lại đưa vào trong túi lần nữa.
“Cậu muốn gặp ông ta à?”
Quý Sĩ Khang thẳng lưng, khí thế lạnh lùng cứng rắn, gật đầu nói: “Phải.”
Một khẩu súng lục đen bóng xuất hiện trong tay của Cố Thành, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào trán ở cự ly gần, trên mặt vẫn treo lên nụ cười như cũ: “Cậu mà dám tiến lên một bước thì tôi liền bắn viên đạn đã chờ hết mười năm này vào trong đầu cậu đó.”
Quý Sĩ Khang không nhúc nhích, hồi tưởng thời gian về đến năm thứ hai Quý Vi mất tích, cũng là năm thứ hai mẹ cô nhảy sông tự tử, thiếu niên trong bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn tìm đến học viện sĩ quan lục quân.
Một năm ròng rã không nhận được bức thư nhà nào cả, Cố Thành viết thư cho một người hàng xóm cũ ở quê mình, người ghét bỏ chủ phòng bên cạnh tự sát sẽ bị xúi quẩy nên đã dọn đi ngay năm đó rồi. Vì thế mà bức thư này không có ai tra nhận, lại không có cách nào trả về Nhật Bản, đành để đóng bụi trong nhà kho. Ngải Thải Phượng là một góa phụ, lại bị Quý đại soái nuôi nhốt, cộng thêm tính cách yếu đuối không có năng lực nên không có vòng xã giao bình thường. Trong đời này của bà, chuyện duy nhất làm đúng chính là vào thời điểm bùng nổ phong trào du học đã dùng tiền của Quý đại soái đưa con trai sang Nhật Bản du học. Bà vô cùng rõ ràng sự yếu đuối vô lực của mình, người chồng đã chết đi là một người đàn ông rất tốt, ông đã bảo vệ bà cả một đời, chờ đến khi ông chết trong chiến loạn thì bà liền như một đoá hoa tươi không nơi nương tựa rơi vào cảnh khốn cùng. Đường sống duy nhất của bà chỉ có dựa dẫm vào hết người đàn ông này rồi đến người đàn ông khác. Bà đưa con trai mình đi là vì không muốn anh nhìn thấy bà phải sống một cuộc sống không biết xấu hổ như vậy.
Lúc ấy Cố Thành sống chung với bà, đứa nhỏ cực kỳ thông minh học tập xuất sắc, ít nói kiệm lời, biết nhìn sắc mặt của người khác, cùng rất hiểu chuyện biết quan tâm bà những lúc ốm đau chua xót, thế nhưng trong lúc vô ý, tất cả chỉ toàn là mây mù u ám.
Cố Thành cứ cách ba tháng đều sẽ nhận được bức thư nhà cách ngàn dặm của bà, trong từng dòng chữ, Ngải Thải Phượng vui cười nói: “Tiểu Thành, mẹ mong con sẽ có tiền đồ, sau này lớn lên sẽ thành đại thụ chọc trời, có thể sống một cuộc sống ở trên tất cả mọi người.”
Bà biết anh rất ghét Quý đại soái thỉnh thoảng lại ghé đến nhà, cũng không thích cả Tiểu Vi mà bà đang mang trong bụng.
Trong những bức thư mà Cố Thành gửi về nước, trừ những lời quan tâm hỏi han sức khoẻ của mẹ và tình hình tài chính của bà, trước giờ chưa từng hỏi một câu về Tiểu Vi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Nhưng bà vẫn sẽ định kì chụp hình với Tiểu Vi rồi gửi đi cho anh xem, nói hôm nay Tiểu Vi thay răng rồi, nói hôm nay Tiểu Vi nghịch ngợm nữa rồi, nói Tiểu Vi là một đứa trẻ thông minh xinh đẹp giống y như anh vậy. Sau này nước mắt của bà rơi thấm ướt cả trang giấy, nói là để Tiểu Vi có cuộc sống tốt hơn nên đã đưa con bé vào phủ tổng tư lệnh. Ảnh chụp sau này càng ngày càng ít đi.
Nhìn từ bức ảnh, Ngải Thải Phượng mặc một bộ xường xám ưu nhã mỹ lệ, vẻ mặt ôn hoà mềm mại tràn đầy tình yêu. Đứa bé non nớt trong lòng cũng ngày một lớn lên, khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu, tóc mai xù xù, đôi mắt sáng long lanh.
Sau này anh hoàn toàn không nhận được bức ảnh nào nữa, tinh thần của Ngải Thải Phượng cũng không tốt lắm, lời nói cũng mất trật tự. Có lẽ chính bà cũng chẳng biết mình đã viết cái gì nữa, bà nói rằng mình lo cho cuộc sống của Tiểu Vi ở Quý phủ, nói răng trên người đứa nhỏ này có vết thương. Thế nhưng bà không còn cách nào khác, bà nói Tiểu Thành con đừng trách mẹ, cũng đừng ghét Tiểu Vi, hai người bọn họ sống ra sao thì tất cả đều do số mệnh, bà chỉ có thể cố hết sức làm trụ cột cung cấp tài chính, để cho anh học tập thật tốt.
Cố Thành hận đến mức muốn xé luôn bức thư này. Thế nhưng thư của Ngải Thải Phượng đã không còn nữa rồi, anh lại lo lắng vô cùng. Cuối cùng đợi đến kỳ nghỉ năm sau, anh mượn tiền của thầy giáo tức tốc vượt biển về nước một cách chói mắt, gia đình vốn đã không được trọn vẹn, lần này đã tan nát biến mất một cách triệt để rồi.
Trong ngày mưa xối xả ấy, Cố Thành đứng dưới mái hiên trước cổng học viện lục quân với tờ báo đã bị nhàu nát trên tay.
Anh nói với người gác cổng là muốn tìm người họ Quý, người gác cổng hỏi anh có thư giới thiệu hay không, có quan hệ gì với cậu chủ Quý vân vân. Hàm răng của Cố Thành cắn chặt đến run lên cầm cập: “Anh bảo tên đó ra đây gặp tôi, tôi là Cố Thành.”
Người gác cổng đi vào báo tin, Quý Sĩ Khang biết anh là ai, nhưng anh ta từ chối gặp anh.
Mỗi ngày người gác cổng đều đến báo tin, nói là người kia không quản mưa gió, sống chết gì cũng phải đứng đợi bên ngoài. Anh đã chuẩn bị ấm nước và thức ăn, đói thì ăn hai miếng lương khô.
Lần cuối cùng, người gác cổng đưa tới một tờ báo cũ đã ố vàng, bên trên chính là chứng thực của cục cảnh sát, xác nhận xác nữ được vớt lên ở thành hào chính là Ngải Thải Phượng.
Trong một ngày hè sấm chớp vang dội, Quý Sĩ Khang bước ra khỏi ngôi trường đóng kín cửa, Cố Thành gầy đến không thành hình dạng, dưới mái tóc ướt nhẹp là một đôi mắt khát máu điên cuồng.
Anh vừa nhìn thấy anh ta thì liền lao lên đánh như một con chó điên.
Người bên cạnh muốn cản lại, Quý Sĩ Khang quát lên cút ra một tiếng, hai thanh niên có thân hình tương tự nhau vặn người trở mình lăn vào trong bùn đất.
Cố Thành cưỡi lên người anh ta, một đấm hung ác đấm xuống, nắm lấy cổ áo anh ta, gương mặt vặn vẹo tột cùng: “Các người có còn là người hay không? Một người đàn bà, một đứa trẻ sao các người còn xuống tay được chứ?” Trên mặt anh không biết là nước mưa hay nước mắt, mặc kệ tất cả mà nắm lấy đầu của Quý Sĩ Khang đập xuống đất. Quý Sĩ Khang mơ hồ hết mấy giây, chân phải bỗng dùng sức thúc lên, lật ngược Cố Thành lại, anh ta đè lên đầu anh, trên khuôn mặt lạnh nhạt là đôi mắt tràn đầy tơ máu: “Tôi cũng không muốn như vậy, đó cũng là em gái của tôi!”
“Súc sinh, cậu cũng xứng sao!”
Con dao sắc bén đâm vào bụng dưới của Quý Sĩ Khang, máu tươi tanh nóng trong nháy mắt bị nước mưa hoà tan.
Cảnh vệ của học viện cuối cùng cũng ra tay, lao lên côn bổng lẫn lộn, máu chảy đầy đất, cặn bã bên trong cơn mưa xối xả khiến anh ta phải gầm lên. Cảnh vệ đuổi người như đánh chó ra khỏi trường, còn muốn bắn chết anh, Quý Sĩ Khang che bụng đứng lên, ra lệnh cưỡng chế bọn họ thả anh đi. Sau này anh ta nghe nói Cố Thành lén lút trở lại huyện Diệu phóng hoả bên ngoài Quý phủ, cũng may trận lửa lớn đó không làm ai bị thương hết, còn Cố Thành cũng hoàn toàn biến mất trước mặt mọi người. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
“Tôi cứ tưởng anh đã chết rồi.”
Dựa theo thủ đoạn và quyền thế của Quý đại soái, Cố Thành kiểu gì cũng phải chết cả trăm lần rồi.
Quý Sĩ Khang nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt: “Không ngờ anh lại còn sống tốt như vậy.”
Hình tượng của Cố Thành đã lột xác từ một con chó điên trở thành một người đàn ông thành thục phong độ ngời ngời, anh bật cười uyển chuyển: “Yên tâm, cậu chưa chết thì tôi không thể cam tâm mà chết được.”
Võ Chí Bình muốn xông lên, Quý Sĩ Khang phất tay, sau đó lấy tay trực tiếp đẩy họng súng sang một bên.
Cố Thành cười một tiếng, thuận thế thu khẩu súng về: “Nhân lúc tôi còn chưa ra tay, mời về cho.”
Quý Sĩ Khang tiến lên một bước, mặt đối mặt nói: “Con bé là em gái ruột của tôi, tôi có quyền được gặp con bé.”
Trong nháy mắt, con ngươi của Cố Thành bắn ra tia nhìn dữ dội sắc bén, có điều anh rất nhanh đã lấy lại được phong độ trầm tĩnh: “Đừng nói quyền lợi với tôi, cậu không xứng.”
Cũng một câu như vậy, mười năm trước đã từng được nói ra từ miệng anh một lần, mười năm sau lại được thốt ra từ miệng anh lần nữa, lời này giống như một con dao tẩm độc, từng dao đâm vào ruột, xoắn đến máu thịt tung bay.
Quý Sĩ Khang đứng thật lâu không nhúc nhích, bỗng nhớ đến sáng hôm nay, anh ta cũng nói ra lời như vậy.
Một trận đau đớn từ lồng ngực xé phanh ra, anh ta cố nén nỗi đau khiến người ta phải run rẩy này, vẻ mặt không gợn sóng nói với Cố Thành: “Tôi chỉ hy vọng có thể bù đắp lại những gì đã mất cho con bé.” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Cố Thành cười: “Đã muộn rồi.”
Anh trở tay đóng cửa phòng, ung dung bước ra khỏi mái hiên thấp bé, đứng kề sát với Quý Sĩ Khang rồi ghé vào tai anh ta nhỏ giọng nói: “Tôi khuyên cậu nên chăm sóc bản thân cho tốt, coi chừng chết rất khó coi đó.”
Bắt đầu từ bước chân đầu tiên của Quý Sĩ Khang bước vào thành phố Tô Bắc, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để lấy mạng của anh ta rồi.
Thế nhưng sau hai lần sẩy tay của Miên Phong thì anh đã biết là có vấn đề rồi, cho nên mặc kệ cô có làm thế nào cũng không thể xuống tay được.
Nhưng mà cũng chẳng sao, lấy mạng của một người là chuyện vô cùng đơn giản.
Có điều chỉ lấy mạng của anh ta thôi thì đã quá hời cho anh ta rồi.