Gian phòng giam này vừa mới được quét dọn, bên trái đặt một chiếc giường đá dựa tường, trước giường đá gắn một vòi nước, bên dưới là sàn nước xi măng cứng. Bức tường thô ráp, bên trên còn đính vòng sắt và thanh ngang. Rất nhiều vết tích màu đỏ sậm đã ngấm sâu vào tường, làm sao cũng không thể lau sạch được.
So với mấy phòng giam khác thì nơi này cũng được xem như cao cấp rồi, ít nhất còn có giường, cũng có nước.
Vòi nước đã rỉ sét rồi, Quý Sĩ Khang vặn mở, để nước vàng chảy sạch hết rồi mới rửa tay.
Mười ngón tay đan vào nhau, vết máu sắp khô lại bị anh ta chậm rãi mà tỉ mỉ chà rửa, rất nhanh đã rửa sạch.
Không bao lâu sau, có người đưa đến một cuộn ống nước dài.
Quý Sĩ Khang đóng cửa sắt dày lại, ngay cả cửa sổ trượt nhỏ trên cửa sắt chỉ lớn bằng nắm tay cũng khép lại.
Thời tiết tháng mười gần tháng mười một đã rất mát mẻ, Tô Bắc gần biển, trong không khí lúc nào cũng có phân tử nước ẩm ướt, cho nên trong phòng giam dễ dàng trở nên âm u lạnh lẽo, là loại âm u lạnh lẽo đến thấu xương.
Miên Phong ôm đầu gối ngồi trong góc tường, bức tường xi măng sau lưng cọ đến đau thấu xương.
Quý Sĩ Khang nối ống nước lên van nước, tạm dừng trong chốc lát rồi bước qua, nghiêng người ngồi lên giường đá đối diện với Miên Phong, cúi đầu châm một điếu thuốc.
“Cố Miên Phong, tám tuổi được Cố Thành nhận nuôi, bồi dưỡng mười năm bên cạnh anh ta, trở thành thích khách át chủ bài dưới tay anh ta.”
“Tháng tư năm ngoái, em đánh lén tôi ở khách sạn Mai Côi, thất bại. Một tháng sau, trong biệt uyển của ông chủ Lục, cô lại ám sát một lần nữa, là Hoàng Như Ngọc bị thương, lúc tháo chạy còn giết chết một quân quan và một vũ nữ. Hai lần ám sát không thành làm cho Cố Thành trực tiếp thay đổi suy nghĩ, chuyện tiếp theo sau còn cần tôi nói không.”
Miên Phong vùi đầu vào đầu gối, ôm chặt cẳng chân.
Quý Sĩ Khang giẫm giày da lên tàn thuốc, bước đến phía trước cô, cánh tay cứng như sắt bắt lấy Miên Phong, dưới hàng mi dài rậm, ánh sáng trong con ngươi khiến người ta như rơi vào vực thẳm.
“Anh ta phái người nào không phái, cứ phải phái em qua đây, Cố Miên Phong, em có thể cho tôi một đáp án hay không?”
Miên Phong ở trong tay anh ta không có chút sức lực nào, sau khi cơn chua xót ở mũi và một trận đau đớn nơi trái tim qua đi, có vẻ như mọi thứ đều chẳng sao cả.
“Chính bởi vì em còn có chút tư sắc, không chỉ có thể cầm súng mà còn có thể lên giường của tôi để tôi chơi sao?”
Miên Phong buông mí mắt cười: “Khách quan mà nói thì hẳn là như vậy đấy.”
“Được thôi.”
Quý Sĩ Khang ném cô lên giường đá, sải bước ra ngoài. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Anh ta biết tại sao Cố Thành lại chọn Miên Phong, bởi vì cô trông rất giống Quý Vi.
Cố Thành đã tính chuẩn là anh ta sẽ rơi vào trong cái hố này.
Đêm nay Miên Phong đã ngủ một giấc rất ngon, nếu như không so đo về độ cứng của chiếc giường đá với mùi ẩm mốc trên chăn thì giấc ngủ này chính là đêm ngủ ngon nhất từ khi cô vào đây đến nay. Chỉ là cô tỉnh lại rất nhanh, trước đó luôn có người cắt ngang giấc ngủ của cô, đến nỗi để lại cho cơ thể cô có một chút di chứng.
Miên Phong nằm ngửa, bóng đèn trần treo trên đỉnh đầu công suất không cao, chiếu đến mọi thứ đều mơ hồ không rõ.
Thời gian ở đây có vẻ như chẳng còn ý nghĩa gì nữa, một giây như thành một phút, một tiếng dài tựa một ngày.
Cô leo khỏi giường, đi đến bên cửa sổ nhỏ trên cửa sắt, gọi ra ngoài hai tiếng, hoàn toàn không có ai đáp lại cô.
“Có thể cho tôi biết đã mấy giờ rồi không? Là ngày mấy rồi.”
Trong hành lang âm u chỉ có giọng nói khản đặc của cô vọng lại.
Có vẻ như đã qua rất lâu rất lâu rồi, trong cơn nửa tỉnh nửa mê tỉnh dậy, có người đưa cơm vào.
Một chén cơm trắng thơm ngào ngạt, còn kèm theo một con cá khô nhỏ mới chiên.
Ăn cơm xong, lúc cô đang ngủ có người đến lấy khay cơm đi.
Người nơi đây đều bị ra lệnh không cho phép tiếp xúc với cô, cũng không cho phép có bất cứ giao tiếp gì với cô.
Lúc Miên Phong tỉnh dậy, những cảm giác buồn chán, khốn cùng trong căn mật thất này từ từ biến thành sự nôn nóng, phát cuồng, giống như cả thế giới này chỉ còn lại một người, cô đã bị lãng quên, bị chôn vùi mất rồi.
Chẳng biết đã qua bao lâu, lưng của Miên Phong tựa vào bên cửa sắt, trong vành mắt trợn ra tia máu đỏ, lẳng lặng ẩn núp ở đây chực chờ ai đó tiến vào.
Cho nên khi cảnh vệ đưa cơm nhẹ nhàng kéo mở cửa sổ bên dưới ra, mu bàn tay của anh ta bị giẫm lên, tiếp đó cả cánh tay bị một lực lớn kéo vào trong.
Tiếng gào thét như giết heo phá vỡ sự tĩnh mịch của nhà giam, rất nhanh có người đi qua giải cứu cho anh ta, bọn họ không thể cứu lại cánh tay của anh ta từ bên ngoài nên chỉ có thể mở cửa, mấy người cầm côn điện xông vào.
Cửa sắt kẽo kẹt bị người giẫm lên, người bên ngoài ngẩn ra trong thoáng chốc, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng loảng xoảng thưa thớt, người đứng cạnh run rẩy bả vai, sợ chết khiếp mà lao ra ngoài báo cho trưởng quan tối cao.
Quý Sĩ Khang ra lệnh cho người mở cửa, anh ta một mình bước vào, chân trước vừa vào trong, một cánh tay thon dài mềm mại đánh úp tới. Nửa người trên của anh ta nghiêng sang bên cạnh, vung tay chắn đỡ, thế nhưng tay của đối phương bỗng nhiên mềm mại như biến thành rắn, luân phiên lắc lư quấn lấy cánh tay anh ta, giống như con rắn độc tuỳ ý phun tín tử.
Quét mắt nhìn qua đám đàn ông nghiêng ngả tán loạn trong phòng giam, Quý Sĩ Khang đứng thẳng tắp, không động đậy.
Còn bàn tay tập kích kia khi đã treo đến trước cổ của anh ta thì dừng lại tức thì.
Lợi dụng khe hở lúc cô dừng lại, Quý Sĩ Khang thuận theo sức lực của cô mạnh mẽ chế phục người lại, trói ngược hai tay, cạch cạch một tiếng, một chiếc còng tay khóa trên cổ tay của Miên Phong. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
“Dọn dẹp nơi này một chút, ra ngoài hết.”
Miên Phong lại bị đút thuốc, nhưng hiển nhiên lượng thuốc lần này đã giảm bớt.
Quý Sĩ Khang nhìn bộ dạng thảm hại bẩn thỉu của cô, ánh mắt tối sầm, vừa đi vừa cởi áo khoác ngoài rồi treo lên cái móc trên tường.
Anh ta chậm rãi xắn tay áo trên cánh tay lên, lại đi rửa tay, biểu cảm trên mặt chẳng mảy may thay đổi: “Ăn no rồi, có sức rồi, đúng không.”
Ống nước mở ra, nước chảy róc rách rỉ ra từ ngón tay anh ta.
Quý Sĩ Khang chỉ vào góc tường, bảo cô đứng dậy. Miên Phong vừa đứng vững, dòng nước cao áp đã phun tới, cả người liền ướt đẫm.
“Cởi đồ ra, tắm cho sạch sẽ chút.”
Âm thanh lạnh lẽo của người đàn ông từ phía sau màn nước truyền tới, thấy cô không nhúc nhích, anh ta lại lặp lại một lần nữa.
Miên Phong trần trụi đứng dưới súng nước, hai tay ôm ngực, mái tóc ướt sũng dán sát vào cổ và má. Bỗng nhiên màn nước dừng lại, giày da của Quý Sĩ Khang giẫm lên mặt sàn đầy nước, ngón tay thon dài luồn vào tóc cô, vuốt toàn bộ mái tóc ẩm ướt ra sau.
Bởi vì bị ướt đến lạnh và chấn động, trên mặt và trên người Miên Phong đều ửng đỏ, đôi môi khẽ run lên, chuyển sang màu đỏ thẫm.
Quý Sĩ Khang vây người trong góc tường, giọng nói trầm thấp mang đầy vẻ mê hoặc dẫn dụ: “Trừ Cố trạch ở ngõ Liễu Kiều, Cố Thành còn có chỗ đặt chân nào khác nữa?”
Sức nóng trên người người đàn ông này, còn có nhân khí thuộc về anh ta, liên tục bao trùm tới không dứt, tay của anh ta chống lên bức tường phía sau, sau đó mang theo hơi nóng đặt lên sau lưng cô, lồng ngực của Miên Phong quay cuồng muốn gào thét lên, sự tê dại khó hiểu từ lòng bàn tay chảy vào trong huyết dịch.
Cô quay mặt sang một bên, né tránh ánh nhìn của anh ta, trên mặt lại là vẻ bình tĩnh không gì sánh được: “Tôi không biết.”
Vì để anh ta tin cô, Miên Phong chuyển đầu sang đối diện với ánh mắt của anh ta: “Lời tôi nói là thật. Anh ấy không phải cái gì cũng nói hết cho chúng tôi.”
Bàn tay anh ta nắm lấy eo cô, hơi nóng phả lên mặt, Miên Phong mẫn cảm lùi về sau, lại nghe thấy anh ta nói: “Cái gì gọi là các người— ”
Men theo đường cong của cánh tay, Quý Sĩ Khang kéo hai tay của cô đặt lên trên, một tay kéo cà vạt trên cổ trói lên thanh sắt trên đầu.
Cà vạt vải vân nghiêng màu xanh lông công này có năm phần mềm mại lại thêm mười phần bền chắc. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Độ cao này khiến Miên Phong chỉ có thể cố sức kiễng chân lên, nhưng chẳng mấy chốc cô đã không cần phải kiễng chân nữa, Quý Sĩ Khang vòng hai chân cô quanh eo mình, hai tay đỡ lấy mông cô rồi tách ra, hoa huyệt cũng theo đó mà mấp máy: “Người phải nói là em, quan hệ giữa em với anh ta còn cần tôi nói cho cô nghe sao?”
Tiếng kéo khóa quần kích thích thần kinh của Miên Phong, lòng bàn tay cô nắm lên thanh sắt, thân thể muốn nhảy lên, Quý Sĩ Khang nắm lấy mông cô dùng sức kéo xuống thẳng tắp, trong nháy mắt đã nuốt toàn bộ cự vật vào trong.