Đầu của Miên Phong bị đè nặng vào gối đầu, vung ta bắt lấy cổ tay của Quý Sĩ Khang, ánh mắt của anh ta liền nhìn qua đây: “Sao nào?”
“Có phải anh điên rồi không?” Trong hốc mắt không kiềm được khiến vệt ẩm ướt trượt xuống Miên Phong nghẹn một tiếng: “Anh không đi lo cho kho quân hỏa mà còn thủ ở đây là vì muốn bắt anh ấy.”
Quý Sĩ Khang nhẹ nhàng thổi khí lên mặt cô: “A Miên, anh ta dỗ dành em như vậy đúng chứ?”
Anh ta lắc đầu, vẻ mặt khinh thường đắc ý: “Có phải em bị ngốc rồi không, chuyện đơn giản dễ hiểu như vậy mà còn cố hỏi.”
Hoả lực mãnh liệt bên ngoài được lọc qua bức tường đá dày dặn, âm thanh đã không còn rõ ràng mấy, huống gì nơi này còn có xử lý cách âm. Trong màng nhĩ của Miên Phong lại là hai tiếng nổ vang hỗn loạn, tầm nhìn cũng bị giọt nước không ngừng chuyển động làm cho mơ hồ không rõ.
Cô đã không thể nhìn rõ được khuôn mặt của Quý Sĩ Khang.
Còn Quý Sĩ Khang lại gục đầu xuống, tầm mắt khóa chặt lên khuôn mặt của cô, bởi vì kiềm chế mà nỉ non trong im lặng, bờ vai cùng cẳng chân của Cố Miên Phong đều vặn vẹo run rẩy.
“Em không nên là kẻ yếu đuối như vậy.” Ý cười trên khuôn mặt của trưởng quan Quý đã thu lại, sắc mặt u ám như mưa dầm dày đặc, hung ác nắm lấy hai má của Miên Phong: “Hay là ở trong lòng em anh ta lại quan trọng đến như vậy?”
Mặc dù nước mắt vẫn đang rơi, thế nhưng suy nghĩ của Miên Phong vẫn rất rõ ràng, cái loại đau đớn khi tinh thần cùng linh hồn bị phân liệt thế này khiến cho hô hấp của cô trở nên gian nan, cô gần như là gằn từng chữ từng câu mà chậm rãi nói với anh ta: “Tôi chính là một con chó được anh ấy nuôi hết mười năm, hẳn là được nuôi quen rồi.” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Vừa dứt lời thì trên mặt đã phải hứng chịu một cái tát hung ác.
Quý Sĩ Khang lôi Miên Phong xuống khỏi giường đá, Miên Phong túm loạn kéo luôn đệm chăn giường đơn xuống theo, cô vẫn còn chưa lấy lại được trọng tâm thì Quý Sĩ Khang đã nắm lấy cả tóc lẫn da đầu cô kéo đến cửa, mấy giây sau cả người Miên Phong va vào cửa sắt.
Lồng ngực của Quý Sĩ Khang phập phồng không ổn định, anh ta giống như đã mất đi lý trí và khắc chế, đã hoàn toàn mất đi phong độ của người đàn ông, anh ta nhấc người cô lên, trói tay chân cô vào xiềng xích trên tường.
Anh ta rút roi ra khỏi eo, da thuộc trơn lạnh trượt xuống từ xương quai xanh của cô, hạ lưu vỗ vỗ lên bộ ngực đang run rẩy của cô, bởi vì vận động kịch liệt vừa rồi, tóc mái luôn được chải chuốt gọn gàng của Quý Sĩ Khang đã rơi tán loạn trên chân mày, vẻ mặt của anh ta khi đối mặt với Miên Phong đã không còn chút ý cười nào, ngoại trừ băng sương thì chính là thái độ lạnh nhạt như đang nhìn một loài giun dế vậy: “Cô tưởng cô là ai chứ? Cô nghĩ bản thân mình có bao nhiêu cân lượng hả? Bị tôi chơi mấy lần thì trở nên đáng giá rồi à?”
Như thể nỗi lòng đã bị lý trí đè ép bấy lâu nay, một khi đã dồn nén đến một hoàn cảnh nhất định, lúc bùng nổ ra sẽ khiến người ta phải kinh ngạc và sợ hãi.
Miên Phong cắn chặt khớp hàm, đôi mắt vì đau đớn mà lóng lánh sóng nước, roi của Quý Sĩ Khang đi thẳng một đường từ trên ngực xuống, cứng rắn chống lên bụng dưới lõm vào của cô, tiếp đó lại cắm vào giữa hai chân mà ma sát bên ngoài tiểu huyệt. Anh ta chà xát rất mạnh, nơi đó lại vừa khô vừa dính, tinh dịch bên ngoài đã khô lại rồi, mà bên trong thông đạo thì vẫn còn chứa rất nhiều. Theo động tác của anh ta, động thịt yếu ớt sưng tấy tách ra, dịch thể trắng đục thuận theo chuôi roi nhiễu xuống.
“Cô nhìn xem, ti tiện đến như vậy.”
Ngay khi Miên Phong cho rằng anh ta sẽ dùng roi để chơi mình thì bỗng nhiên Quý Sĩ Khang lại thu cái thứ đó về, bầu không khí bị một cái bóng dài mảnh cắt đứt, sau đó chiếc roi kia giống như một con dao đánh lên da thịt của cô.
Da thịt tê dại trong một giây ngắn ngủi, một giây sau, một cơn đau nóng rát lan từ vai trái xuống bụng phải, đau từ bên ngoài thấu tận trong xương, ngay cả xương cũng co rút run rẩy.
Trong miệng toàn là mùi máu tanh, Miên Phong nặng nề nâng mí mắt lên, nuốt ngược tiếng hét vào trong bụng.
Anh ta dùng hết tám chín phần sức lực.
Quý Sĩ Khang rút ra nhưng lại dừng lại, có thể là anh ta cho rằng vở kịch này không đủ ngoạn mục, sự ngoạn mục không có ai chia sẻ, anh ta u ám nhìn chằm chằm cô hết mấy giây: “Trước giờ tôi không ra tay với phụ nữ. Cố Miên Phong, em lợi hại lắm, ép tôi đến mức phải ra tay với em.” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Mồ hôi trên người Miên Phong đổ ra hết một tầng rồi lại một tầng, cô không ngừng hít vào, cô nhìn ra được ý hận rất rõ ràng từ trên người anh ta.
Rất tốt.
Rất công bằng.
Nên là như thế này.
Đau đớn trên thể xác kỳ thực chẳng có tác dụng gì lớn với cô, có thể nói là thủ pháp mà anh ta quất cô giống hệt như Cố Thành, mục đích cũng y như nhau – vì để trừng phạt.
Chỉ cần cho cô thời gian, những đau đớn trên da thịt này đều có thể lành lặn.
Thế nhưng có vẻ như Quý Sĩ Khang đã nhìn ra điều này, anh ta áp sát đến trước mặt, mỉm cười: “Tôi quên mất, em đã được huấn luyện chuyên nghiệp rồi. Một con điếm còn có liêm sỉ lại càng có lòng tự tôn hơn so với em.”
“Nhưng mà.” Quý Sĩ Khang đánh giá cơ thể cô một cách chán ghét, bây giờ, thân thể của cô đã mất đi sức hấp dẫn với anh ta. Trong mắt người đàn ông bây giờ, thân thể một khi đã trở thành công cụ thì người này đã không còn nhân cách nữa: “Cố Thành còn săn sóc với em, tôi nghĩ, e là em vẫn chưa từng chịu qua tra tấn thực sự đâu.”
Quý Sĩ Khang qua loa đắp áo khoác ngoài lên người cô, bên ngoài đã lắng xuống, anh ta đến bàn sách nhận điện thoại, có vẻ như rất hài lòng, gật đầu bảo người khiên cái ghế vào. Trước khi cấp dưới khiên “cái ghế” vào, Miên Phong còn chưa nghĩ ra “cái ghế” có tác dụng gì, sau đó hai người lính bị thương khiên một bộ khí cụ vào, Miên Phong không khỏi rùng mình.
Đây là một bộ ghế điện, ghế thì đương nhiên vẫn làm bằng gỗ, thế nhưng bên trên lại có đai trói và dây điện, một đầu dây điện nối với một cái máy thu âm tinh xảo.
Quý Sĩ Khang nhàn nhã tựa lên bàn, kéo khuỷu tay cầm một điếu thuốc: “Đây chính là thứ tốt của nước Mỹ đó, hôm nay để cô mở mang kiến thức một chút vậy.”
Mấy phút sau, có người kéo một tù nhân đến, mười phút sau, tên tù nhân nọ gào thét, lên cơn động kinh co giật, miệng sùi bọt mép, nơi đũng quần tán loạn toàn phân và nước tiểu bốc mùi hôi thối.
Quý Sĩ Khang tìm lại được tiết tấu của mình trong sự bết bát và tan vỡ của người này, làm sao anh ta có thể quên được, đời này ngoại trừ Quý Vi đã được chôn trong ký ức mãi mãi không thể xoá nhoà được, anh ta từ lâu đã là một người tàn nhẫn mà lạnh lùng. Lúc anh ta có thể có tình cảm thì đã bị nhà họ Quý ở Diệu Huyền kia huấn luyện đến mức chẳng còn sót lại chút gì. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Nếu đã hồi phục được tâm tình thì anh ta cũng không muốn làm mấy chuyện giày vò xác thịt kia với Miên Phong nữa, mặc kệ có là ai đi chăng nữa, anh ta cũng chẳng thèm ra tay với phụ nữ. Dù cho có muốn ra tay thì cũng giao cho người khác. Mà bây giờ anh ta có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
“Cho dù là ai, chỉ cần ngồi lên cái ghế điện này, đến cuối cùng sẽ chẳng làm người nổi nữa.”
Quý Sĩ Khang đưa ra lời tổng kết, nhẹ nhàng như không chớp vành mắt: “Người tiếp theo ngồi lên chỗ này, em đoán xem sẽ là ai đây?”
Chụp đèn trên đỉnh đầu lại sáng lên lần nữa, Quý Sĩ Khang giam cô vào lồng ngực, khẽ thở than với cô một tiếng, ngón tay chạm lên mặt bên của Miên Phong, dịu dàng vỗ về: “Em xem, em nói là bản thân mình chẳng có tác dụng gì với anh ta cả. Sự thật chứng minh, hoàn toàn trái ngược đó.”
Dường như trời long đất lở, Miên Phong đã suy sụp hoàn toàn.
Quý Sĩ Khang đỡ cô nằm xuống, trong tiếng súng dày đặc bên ngoài, anh ta vẫn bình thản lấy hộp thuốc ra, bông gòn tẩm rượu đè lên vết thương trên lưng của cô: “Đừng gấp, vở kịch hay từ từ rồi tới. Chúng ta có thời gian mà.”