Trong cục bảo an, nơi nào nơi nấy đều tràn đầy khói thuốc súng, làm nổi bật từng đợt pháo nổ xung thiên ngoài thành phố, Tô Bắc đã định phải đón một đêm không được bình thường.
Khói mù tản vào từ cửa lớn nhà giam dưới lòng đất, một đội ngũ mà Lưu Bảo Thiện dẫn theo giải quyết vấn đề trên mặt đất. Thế mà cả Tiểu Chu cũng đến rồi, cậu còn nhỏ, cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, thân hình ốm yếu, mặc đồ đen hai lớp, đôi chân gầy gò rẽ ra. Hai cánh tay cũng gầy gò, trên tay lại nâng một khẩu pháo phản lực đen. Cậu đứng ngay giữa sân, trong khói mù vẫy tay với hay người, Lưu Bảo Thiện lưng đối lưng với Miên Phong, súng trong tay nã đạn pằng pằng pằng, phối hợp hiểu ngầm bước đến cửa nhà giam dưới lòng đất, Tiểu Chu gật gật đầu với bọn họ, gọi một tiếng sư tỷ và sư huynh, là cậu nhóc đã đến thời kỳ vỡ giọng: “Hai người xuống dưới cứu cha nuôi trước đi.”
Dứt lời, pháo xung thiên lao vút khỏi ống pháo, nổ tan xác bốn năm người ở đối diện.
Cửa sắt lớn mở toang, bên dưới đã rơi vào hỗn loạn vô cùng.
Một cước đạp cảnh vệ chạy lên xuống dưới, Miên Phong và Lưu Bảo Thiện chia nhau ra làm việc.
Trước khi rời đi, Quý Sĩ Khang đã làm chuẩn bị vẹn toàn, Cố Thành đã bị đổi nơi giam giữ, cho nên khi Miên Phong đi đến phòng giam lúc trước, bên trong chỉ có một người không liên quan.
Vì để tăng thêm hỗn loạn, Miên Phong bắn một phát đạn vào giữa trán cảnh vệ đối diện, lấy hết chìa khoá trên tường ném cho Lưu Bảo Thiện, Lưu Bảo Thiện hiểu ý của cô, chạy về phía trước, mở hết toàn bộ phòng giam ra. Thế nhưng anh ta rất nhanh đã gặp phải mai phục, bên trong không chỉ có tội phạm, còn có cả binh sĩ mà Quý Sĩ Khang phái tới giả làm phạm nhân.
Khi Lưu Bảo Thiện mở gian phòng giam thứ tư bên tay trái, người đàn ông run cầm cập trốn trong góc tường cho anh ta một phát súng lạnh lẽo, viên đạn găm vào dưới xương sườn của anh ta, anh ta lấy một tay che lại miệng vết thương, nhanh chóng trả lại một phát súng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Lúc Miên Phong đi qua chỗ anh ta, hỏi anh ta có sao không, bộ vest đen mà Lưu Bảo Thiện đang mặc nhanh chóng buông lỏng phần bụng, anh ta lắc đầu nói không sao: “Cô vào trong xem xem.”
Bỗng nhiên, mặt đất truyền đến cơn chấn động, cả trần nhà và mặt tường đều run lên, vô số tro bụi từ phía trên rơi xuống.
Đèn điện trên đỉnh đầu đang nhấp nháy chớp tắt trong cơn chấn động, ngay một khắc bị ù tai kia, tiếng gió từ sau bên tai ập tới. Miên Phong cũng chẳng quay đầu, đợi đến khi cây côn sắt kia sượt qua tóc cô lộ ra trước mắt, cô buông súng trong tay, hai tay dùng sức nắm lấy côn sắt kéo mạnh về trước rồi lại đè xuống. Mà cô thuận theo lực đạo tương phản, hai chân bỗng đạp lên không, chân thon dài treo ngược trên không, trượt ra một đường lưu loát, trực tiếp cưỡi lên vai người đàn ông, hai chân kẹp chặt lấy cổ họng của anh ta, trở tay lấy cây kim dài trong tóc ra đâm xuống mắt của người đàn ông.
Một nhóm người mới tràn vào ngục giam dưới lòng đất, khi viên đạn từ sau lưng bắn tới, Miên Phong treo ngược lên cô người đàn ông, rút khẩu súng sau lưng ra bắn liền sáu phát, không hề lãng phí một viên đạn nào, từng viên đều bắn vào mắt, cổ họng, tim của người đến, viên đạn cuối cùng trực tiếp xuyên thẳng qua miệng của hai người.
Máu tức thì hoà cùng tro bụi vung vãi trên không trung.
Người đàn ông dưới thân đã ngã xuống, Miên Phong thuận thế lộn người lên trước, trong màn khói lửa và máu tanh mịt mù, ánh mắt của cô như bắn ra ánh sáng tê liệt máu lạnh dưới ánh đèn nhấp nháy, đôi chân và đôi tay của cô mượn lực vách tường và lan can, ngang dọc đan chéo vào nhau né đòn rồi lại phản kích.
Súng máy để lại một hàng lỗ đạn bên hông cô, viên đạn sượt qua tóc mai của cô găm vào vách tường. Sâu bên trong tai truyền đến một cơn đau nhói vụn vặt, cô vươn tay sờ một cái, một dòng máu mỏng chảy ra từ trong lỗ tai. Miên Phong liếm đi máu trên đầu ngón tay, vi diệu xoay người vươn tay bắn một phát, nổ mất đầu kẻ gần trong gang tấc, viên đạn bắn thẳng vào sống mũi anh ta, khuôn mặt của người này tức thì lõm xuống, lộ ra khung xương mặt đầm đìa máu tươi.
Cô gần như đã không nghe thấy âm thanh nữa, mọi âm thanh đều mơ mơ hồ hồ như bị ngăn cách hết một tầng rồi lại một tầng, nơi mà tầm mắt của cô nhìn đến đều có một loại mỹ lệ tĩnh lặng mà đẫm máu. Đợi cô cuối cùng đến được cuối lối đi, chính là gian tư ngục xa hoa kia của Quý Sĩ Khang, hai người sư huynh đệ lạ mặt đánh đánh thành một đoàn với người khác, chỉ là hoả lực ở đây quá mức tập trung, bọn họ trong lúc bất cẩn đã bị thương. Miên Phong lau khuôn mặt đầy máu tươi, trước là giết hết ba người, đúng lúc kéo lấy một người làm khiên thịt, dao găm trên đùi cô phóng ra, cắt ngang không khí cắm vào cổ một người. Cô bước lên hai bước đến trước người người này, lại rút dao găm trên cổ ra, nhấc chân đá về sau, cánh tay quét ngang lập chỉnh hướng, mũi dao hướng xuống đâm vào đỉnh đầu của người nọ.
Miên Phong xông vào phòng giam, một người đang nằm trên giường, cô gọi một tiếng cha nuôi, người này xoay người nắm súng. Thế nhưng anh ta vẫn không nhanh bằng Miên Phong, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh ta, cô đã biết anh ta không phải Cố Thành. Đạn đã dùng hết, cô trở tay vơ lấy móc sắt trên tường, xích sắt lạch cạch đánh rơi khẩu súng của anh ta, đầu móc móc vào mặt của anh, mặt của người này tựa như tờ giấy bị xé rách.
Bởi vì thế mà vai cô bị trúng một viên đạn, cũng may Lưu Bảo Thiện đến kịp lúc giết chết tên lính ở cửa: “Cha nuôi đâu?”
Giọng nói của anh ta cũng mơ hồ, chật vật xuyên qua lớp ngăn cách rơi vào trong tai cô.
Miên Phong lắc đầu, tim thắt lại, cơn đau không tên xông lên não, trong đầu đau như muốn nứt ra, cô phun một ngụm máu ra ngoài.
Lưu Bảo Thiện đỡ cô tựa vào lồng ngực dày rộng, bước nhanh ra ngoài: “Đừng lo lắng, không cần lo cho cha nuôi, cha nuôi lợi hại hơn tất cả chúng ta. Chúng ta chết cả rồi, cha nuôi chưa chắc sẽ chết đâu.”
Tay Miên Phong sờ trúng một mảng chất lỏng trơn dính, cô giơ tay lên nhìn thì thấy bên trên toàn là máu, không phải của cô, là của Lưu Bảo Thiện. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn này, Lưu Bảo Thiện mỉm cười an ủi cô: “Không phải chuyện lớn gì, ai mà chưa bị thương do súng bắn chứ.”
Anh ta đùa giỡn gọi cô một tiếng sư tỷ: “Cô cố chống một chút, chúng ta xông ra ngoài, cũng có lẽ cha nuôi đã đứng bên ngoài đợi chúng ta rồi.”
Điều anh ta nói quả thật không sai chút nào.
Khi bọn họ xông ra khỏi hành lang, ánh sáng chói mắt từ bãi tập chiếu lại đây, xe Jeep phát ra tiếng ầm vang cực lớn, bánh xe xoay vòng trên mặt đất phát ra tiếng kêu chói tai, trong chốc lát, đầu xe đụng văng hàng rào lưới sắt, giết luôn hai người đứng trước.
Lưu Bảo Thiện đưa Miên Phong vào trước một bước rồi vỗ vỗ cửa xe: “Mọi người đi trước đi, tôi với Tiểu Chu bọc hậu.”
Tiểu Chu không nói hai lời đã nhảy khỏi thùng sau xe, cầm súng máy với một khẩu pháo phản lực khác ném cho Lưu Bảo Thiện.
Dưới đèn xe u ám, khuôn mặt của Cố Thành chảy xuống những giọt máu bị văng tung toé từ người khác, đặc biệt là một điểm ở giữa mi kia, vô cùng khiến người khác nhìn thấy mà kinh sợ.
Xung quanh đều là ánh lửa rực cháy, Miên Phong muốn đẩy cửa xuống, lại bị Cố Thành giữ lấy lòng bàn tay, sau đó anh liền khoá trái cửa xe.
Miên Phong nhìn Lưu Bảo Thiện và Tiểu Chu đứng dàn hàng, một người vô cùng cao lớn mạnh mẽ, một người thấp bé nhỏ con, trên khuôn mặt bọn họ hoàn toàn không có một chút sợ hãi nào, Lưu Bảo Thiện dùng sức hét to: “Cha nuôi, chăm sóc tốt cho sư tỷ của bọn tôi.”
Miên Phong quay đầu nhìn Cố Thành, nước mắt lưng tròng: “Thả tôi xuống!”
Cố Thành nhấn ga, ầm ầm xông ra ngoài: “Không được, em không thể chết.”
Cố Thành đang nhìn về phía trước, đụng bay hết mấy vệ binh ngăn ở cổng lớn, có một người nằm sấp ở đầu xe, Cố Thành dùng một tay nắm lấy vô lăng, gài số vào phanh lùi xe lại, hất người này xuống, rồi lại tiếp tục lao về phía trước, bánh xe cán qua người của anh ta.
“Bọn họ cũng không thể chết, đồ đệ tự tay tôi dạy dỗ sẽ không thua kém em.”