Át chủ bài

Hôm ấy người của cục bưu điện theo địa chỉ gọi đến, nói là có điện thoại của bà chủ Cố.
 
Miên Phong hỏi anh ta mấy giờ, người đó nhìn ký hiệu đã đánh dấu trên giấy cứng, nói: “Có vẻ là năm giờ, cô vẫn nên sớm qua đó đợi đi.”
 
Lúc bốn giờ Miên Phong đến trường xin nghỉ với giáo viên rồi đón hai đứa nhóc đi. Một hàng người hưng phấn bừng bừng đi đến cục bưu điện. Nhất là Trường Hồng, chạy tới chạy lui trong đoàn người, cái đầu tròm ủm lúc thì chui vào chỗ này lúc thì chui vào chỗ kia. Lúc nghịch ngợm còn chui hẳn xuống giữa hai chân của người lớn mà trượt qua.
 
Ngọc Dung cũng đi rất nhanh, Miên Phong đứng sau nhìn, niềm hân hoan bình yên chậm rãi trào dâng.
 
Miên Phong ôm Ngọc Dung lên, còn Trường Hồng thì nhảy lên ngồi trên thanh ngang cửa sổ, ánh mắt của ba người đều không chớp lấy một cái, đều nhìn chằm chằm vào nhân viên điện thoại sau cửa sổ.
 
Nhân viên điện thoại là một người phụ nữ trẻ tuổi, trên người mặc chế phục màu xanh rêu, bị bọn họ nhìn đến đỏ hết cả mặt. Tiếng chuông điện vừa vang lên, cô ấy đã vội vàng nhấc máy, nói hai câu với đầu bên kia, chờ đường dây nối thông lại thêm hai phút nữa, cô ấy giao điện thoại ra: “Các cô ai nghe trước?”
 
Vẫn là Miên Phong nhấc tay nhận lấy.
 
Bởi vì là điện thoại vượt biển, tín hiệu kém vô cùng, âm thanh dòng điện đứt quãng vô cùng ồn ào, còn có hoàn cảnh bên kia, cũng hò hét loạn xạ cả lên. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
 
Liêu Tấn Vân ở đầu bên kia alo hai tiếng, Miên Phong đáp: “Bên đó vẫn ổn chứ?”
 
Liêu Tấn Vân nói, buôn bán bên đó gặp chút vấn đề, có thể anh ta phải tốn thêm thời gian dài ở bên ngoài nữa: “Tôi sẽ ngồi máy bay đến Maine trước, ở bên đó đợi sóng gió ngừng.”
 
Miên Phong nghe giọng của anh ta vẫn rất có sức, trên người hẳn là không có vấn đề gì lớn. Chỉ cần người khoẻ, những thứ khác đều không đáng kể.
 
Liêu Tấn Vân nói tiền trong tay không đủ dùng, anh ta đưa số tài khoản và mật khẩu cho Miên Phong, để cô đến ngân hàng chuyển tiền.
 
Miên Phong nói không thành vấn đề, lúc Ngọc Dung đã dán lỗ tai vào ống nghe, trong hốc mắt đứa nhỏ ánh lên giọt nước mắt lấp lánh ẩm ướt, cô đưa ống nghe cho Ngọc Dung, Ngọc Dung gọi một tiếng cha ơi, Liêu Tấn Vân không biết đã nói gì mà Ngọc Dung lại buồn bã khóc hu hu lên. Trường Hồng vốn đang tràn đầy hào hứng, thấy Ngọc Dung khóc rồi vậy mà trong một giây đã tụ lại lượng lớn nước mắt, trào ra như sông Hoàng Hà. Thằng bé tốt xấu gì cũng hiểu chuyện mà không giành điện thoại với Ngọc Dung, mà là chen miệng vào gào khóc: "Cha nuôi cha mau về đi, con nhớ cha muốn chết rồi!"
 
Cả hai đầu đều kết thúc trong hỗn loạn. Để dỗ dành hai cục cưng nhỏ đang khóc, Miên Phong đưa bọn chúng đến nhà hàng kiểu Tây ăn cơm.
 
Ở tầng hai đối diện xéo bọn họ, hai bóng người một đứng một ngồi.
 
Hơn phân nửa thân hình của Quý Sĩ Khang đều khuất sau tấm màn màu tím dày, anh ta chẳng có khẩu vị gì, hoàn toàn là để phối hợp động tác của Miên Phong, nhưng chỉ cần cô ăn thứ gì đó thì anh ta liền đưa đồ ăn giống hệt như vậy vào miệng mình.
 
Vì Miên Phong muốn chăm cho hai đứa nhóc ăn uống nên không ăn được bao nhiêu, anh ta cũng như vậy, cầm khăn ăn lau thoáng bên khoé môi, nói với phó quan: “Cậu đã tra rõ tình hình bên kia chưa?”
 
Võ Chí Bình gọi một người đàn ông khác tiến vào, người đàn ông trung niên họ Cẩu này rất am hiểu về các tuyến đường buôn lậu ở nước ngoài, ông ta kể hết về những người mà Liêu Tấn Vân qua lại trong thành phố và còn cả tình hình biên cảnh Đông Nam.
 
Trên thực tế, tình hình của Liêu Tấn Vân không hề nhẹ nhàng giống như trong điện thoại đã nói, hiện giờ anh ta đang gặp phải phiền phức rất lớn.
 
Hôm sau, Miên Phong đến ngân hàng xử lý việc chuyển tiền, cô dùng chính tài khoản của mình. Cô và Liêu Tấn Vân không có quan hệ hợp pháp nên không thể chuyển tiền từ tài khoản của anh ta ra ngoài được.
 
Cô gửi cho Liêu Tấn Vân một khoản tiền, cỡ năm vạn, đã xem như là một khoản không lớn không nhỏ.
 
Nhưng đối với cô mà nói hoàn toàn không quan trọng.
 
Vừa từ bên ngoài về, trong nhà vắng tanh, bảo mẫu cũng không ở đây. Miên Phong bước vào phòng riêng của mình, Quý Sĩ Khang đã pha xong trà mới và đựng trong chén trà nhỏ bằng tử sa, bộ ấm trà cũng là đồ mới, màu sắc cổ kính xúc mượt mà, bố trí cũng rất cách điệu. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
 
Miên Phong hoàn toàn chẳng thèm nhìn anh ta, tự mình đổ nước ra bên ngoài rửa tay rồi vào lại.
 
Quý Sĩ Khang mặc một bộ tây trang thuần đen, bên trong là áo sơ mi trắng và áo lót đen nhung, mái tóc chăm chút vuốt xéo ngược về sau. Anh ta ngồi rất yên lặng, mời cô qua thưởng thức hương trà.
 
Trong phòng không bật đèn, ánh nắng bên ngoài cũng không quá chói chang, thế nên trong phòng càng có một mùi vị u ám âm trầm.
 
Miên Phong lấy ra thuốc là từ tủ đầu giường, ngồi xuống đối diện anh ta, trong tư thế của cô có cả nhu hoà xen lẫn kiên định, trước giờ chưa từng luộm thuộm, nhưng ẩn trong đó còn mang theo một chút biếng nhác kín đáo. Tất cả tư vị hoàn mỹ kết hợp lại, chỉ có nhân tài trong nghịch cảnh mới có được.
 
“Tôi khuyên anh vẫn nên đem bộ ấm trà này về đi, ở chỗ này không thể hiện được giá trị của nó.”
 
Miên Phong nói rất tuỳ tiện, bây giờ cô đã không còn chấp niệm với tất cả.
 
Quý Sĩ Khang đổ trà nguội, lại rót trà từ ấm đất nhỏ đã làm ấm vào lần nữa: “Dù có bị Trường Hồng làm bể thì cũng là giá trị của nó.”
 
Miên Phong thổi ra một sợi khói thướt tha từ trong miệng, nhếch khoé môi hơi mỉm cười: “Anh à, anh cần gì phải vậy chứ.”
 
Vậy mà Quý Sĩ Khang cụp mắt xuống, vệt sáng u ám giấu vào dưới mi, anh ta có chút không nghe nổi cô nói như vậy.
 
Anh ta đổi chỗ ngồi, ngồi bên cạnh Miên Phong, bàn tay phủ lên tay cô một cách tự nhiên, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, rõ ràng đã ra mấy phần sức lực, càng nắm càng chặt.
 
Miên Phong để mặc anh ta nắm, chăm chăm nói lời kích thích anh ta: “Mẹ anh đó, bà ta có biết anh cả ngày chạy đến chỗ này của tôi không?”
 
Quý Sĩ Khang hơi ngẩn ra, cả người anh ta nghiêng qua dán sát vào, ánh mắt xếch từ trên cao rơi xuống gương mặt cô: “Mẹ tôi đã bệnh chết vào năm năm trước rồi.”
 
Miên Phong nghe vậy vẫn rất ngạc nhiên, nhưng càng kỳ lạ hơn là thái độ của anh ta khi nói ra lời này.
 
Cô trực tiếp đứng dậy, muốn thoát khỏi bầu không khí dính dớp áp lực này, Quý Sĩ Khang cũng đứng lên theo cô: “Chúng ta qua bên kia ngồi chút đi.”
 
Chỗ anh ta chỉ là phòng ngủ gian sau.
 
Quý Sĩ Khang đương nhiên có cách để Miên Phong phân tâm mà đi qua: “Em muốn biết trước khi chết bà ta nói gì với anh không?”
 
Miên Phong bị anh ta đè xuống ngồi bên giường, còn anh ta thì quỳ xuống trước người cô, hai tay mạnh mẽ tách mở đầu gối của cô: “Bà ta nói, bà ta rất hối hận khi đã sinh ra một đứa súc sinh như anh.”
 
Tay của người đàn ông thuận theo gấu váy dưới sườn xám, rồi lần lượt cuộn từng cuộn vải lên: "Bà ta hỏi anh có còn nhớ cha anh đã chết như thế nào không."
 
"Đương nhiên là anh biết rõ, ngày đó ông ta trúng gió trên người một đứa con gái mười tuổi đầu, miệng méo xệch, mắt cũng lệch luôn."
 
Nếu như được cứu kịp thời, Quý đại soái có thể vẫn còn một cơ hội sống.
 
Quý Sĩ Khang ngồi trước giường hết hai tiếng đồng hồ, một súng bắn chết thiếu nữ đang thoi thóp, mở trừng mắt nhìn cha mình miệng sùi bọt mép, co giật cứng người. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
 
"Em nói xem anh như vậy có tính là giết cha không?"
 
Miên Phong nhìn anh ta đầy kinh sợ, Quý Sĩ Khang tiếp tục tách chân cô ra, mỉm cười một cách bình tĩnh: "Em xem, anh đã hỏng từ lâu rồi."
 
Dứt lời, liền chôn đầu xuống dưới.
 
Đầu lưỡi linh hoạt hữu lực liếm đến khe thịt đang khép chặt, liếm nơi đó đến ướt át không chịu nổi, anh ta tìm đến trân châu giấu dưới âm môi, đôi môi dùng sức mà mút,  mút đến vang chùn chụt.
 
Miên Phong nắm lấy tóc của anh ta, ngón tay đâm vào, nơi mu bàn tay hơi run rẩy, Quý Sĩ Khang lộ cái miệng ướt đẫm ra, nhìn lên cô: "Miên Miên rất thích anh trai liếm em như vậy có phải không? Lần đầu tiên chúng ta làm như vậy thì em đã chịu không nổi đó."
 
Miên Phong cảm thấy anh ta đã nổi điên rồi, cô rất muốn dứt ra, thế nhưng trên tinh thần bị truyền nhiễm, đồng thời cũng chịu áp chế không nhỏ.
 
Quý Sĩ Khang đưa ngón giữa vào lối nhỏ thít chặt nóng bỏng, phối hợp với hàm răng cứng cáp cắn lên thịt sò của cô: "Miên Miên sợ cái gì vậy? Anh trai nguyện ý làm trâu làm ngựa cho em."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui