Âu Hoàng Bạo Hồng Ở Trò Chơi Sinh Tồn


Trên thực tế, Bạch Hi vẫn chưa ngủ say, cô cũng chưa hoàn toàn mất cảnh giác trước hai chị em Điền Điềm.
Khoảng mười một giờ tối, ngoài nhà có tiếng động.
Bạch Hi đứng dậy đi tới cửa sổ liền thấy một đám người đang vội vã đi tới.
"Mau! Phía trước có một căn nhà, có thể tạm thời nghỉ ngơi."
“Xem như đã đi ra khỏi thành thị.”
“Ông nội, người chậm một chút.
Nhóm người nghỉ ngơi ở tầng một, nghe tiếng nói thì có vẻ nhóm khá đông, có cả già lẫn trẻ.
"Giáo sư Trần, xin ngài nghỉ ngơi một lát, tôi đi kiểm tra nguy hiểm." Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Bạch Hi kinh ngạc, không ngờ lại gặp được Đàm Minh Sơn ở đây.
Sau đó, giọng nói trẻ tuổi của Hàn Đông vang lên: “Chú Đàm, cháu đi cùng chú nhé!”
Không lâu sau, có tiếng bước chân và ánh đèn pin từ cầu thang truyền đến.

Hai người Đàm Minh Sơn cẩn thận đi lên lầu, khi đèn pin lóe lên, một bóng người đột nhiên hiện lên, dọa Hàn Đông hét to một tiếng.
Mọi người ở tầng dưới đều hoảng sợ, "Chuyện gì vậy?”
“Không sao đâu, tôi gặp được người quen.” Giọng nói đều đều của Đàm Minh Sơn vang lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bạch Hi, “Không ngờ lại gặp được cô ở đây.”
"Đúng vậy! Chúng ta đã tạm biệt nhau ở đồn cảnh sát.

Không ngờ lại gặp lại nhau ở đây." Bạch Hi mỉm cười.
Lúc này Điền Điềm và Điền Mặc cũng đã tỉnh lại, trong phòng vang lên tiếng xào xạc.

Đàm Minh Sơn cười nói: “Là bạn bè sao?”
"Dạ! Trên đường gặp được.

Chú Đàm, đội của chú cũng không nhỏ!" Bạch Hi trêu ghẹo nói.
"Điều quan trọng nhất là bảo vệ giáo sư Trần.

Trên đường tôi gặp những người khác nên mang theo họ." Đàm Minh Sơn nói đơn giản, nhưng đội này không dễ lãnh đạo.
"Bạch Hi, mọi người muốn đi đâu?" Hàn Đông hỏi.
Bạch Hi: “Không có đích đến đặc biệt, chỉ cần đợi đến khi an toàn là được.”
"Vậy chúng ta cùng nhau đi thôi! Trần giáo sư nói trong thành quái vật quá nhiều, ở ngoài thành sẽ an toàn hơn." Hàn Đông rất vui mừng gặp được người quen trên hành trình nguy hiểm như vậy.
Bạch Hi gật đầu, cô cũng nghĩ vậy.
"Được rồi! Cô đi ngủ trước đi, chúng tôi xuống ổn định trước đã."

Đàm Minh Sơn dẫn Hàn Đông xuống lầu, nói về tình hình của Bạch Hi ở trên lầu.
Mọi người phàn nàn khá nhiều, vì còn có những người ăn không ngồi rồi, nhưng vì Đàm Minh Sơn và Hàn Đông là những người đi tìm vật tư nên họ cũng không dám phản đối một cách công khai.
Ngày thứ chín của trò chơi.
Bạch Hi tỉnh dậy sau một giấc ngủ nhẹ, nhìn vào thanh tiến độ của trò chơi.

Tỷ lệ sống sót là 26%.
Hai mươi mốt vạn người, còn lại hơn 5 vạn.
Cầu thang truyền đến âm thanh, Hàn Đông cầm ba miếng bánh mì đi tới: "Tỉnh dậy rồi à, tôi mang đồ ăn cho cô.”
"Cám ơn! Không cần phiền phức, chúng tôi có rồi." Bạch Hi vỗ vỗ ba lô.
Hàn Đông nhìn thấy nhóm ba người Bạch Hi, thấy hai cô gái và một đứa bé có thể có bao nhiêu vật tư, liền nói: "Không sao, chúng tôi có không ít vật tư, cầm đi!”
“Anh trai này không phải người xấu.” Điền Mặc nhỏ giọng nói vào tai Bạch Hi.
Bạch Hi nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Điền Mặc rồi mở khóa kéo ba lô, bên cạnh ba lô của Điền Điềm cũng đầy ắp.
"Chúng tôi thực sự có đồ ăn.”
"...Tôi tưởng cô đang lịch sự với tôi! Nếu cô đã có đồ ăn thì tôi sẽ không quan tâm đến cô nữa đâu."
Hàn Đông tỏ vẻ xin lỗi.


Anh ta đã đánh giá thấp việc con gái có thể sống sót trong ngày tận thế.
Ăn sáng xong, Bạch Hi cùng hai người đi xuống lầu.
Trong đội của Đàm Minh Sơn có tám người.

Có một ông già khá hiền lành, gọi là giáo sư Trần.

Bên cạnh ông là một cô gái rất xinh đẹp ở độ tuổi đôi mươi, là cháu gái của giáo sư Trần, tên là Trần Phỉ Phỉ.
Ngoài ra, còn có một cặp tình nhân sinh viên Lý Mộng và Phương Tưởng, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi tên Kỳ Sơn, một nữ công sở Hà Mân dưới ba mươi tuổi, sau đó còn có Đàm Minh Sơn và Hàn Đông.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận