Âu Hoàng Bạo Hồng Ở Trò Chơi Sinh Tồn


"Thật xin lỗi! Tối hôm qua đã quấy rầy.

" Nhìn thấy ba người Bạch Hi đi xuống lầu, Trần giáo sư lập tức nói lời xin lỗi, bộ dáng rất có thiện ý.

"Không có vấn đề gì.

" Bạch Hi mỉm cười.

Cô là người nếu bạn lịch sự với tôi thì tôi sẽ lịch sự với bạn.

Năm người còn lại trong đội không chút biểu cảm nhìn ba người Bạch Hi, sau đó quay người tiếp tục làm việc của mình hoặc nói chuyện với những người khác trong đội.

Rõ ràng bị mọi người cô lập nhưng Bạch Hi hoàn toàn không quan tâm, muốn hoàn thành nhiệm vụ cần có tỷ lệ sống sót 10%, điều đó có nghĩa là hơn một nửa số người sẽ chết.

Cô muốn kiểm tra tình hình xung quanh để có thể ứng phó tốt hơn với những tai nạn ngoài ý muốn hoặc những thay đổi bất ngờ.

Điền Điềm cũng cùng em trai rời khỏi căn nhà, chỉ vào trong thôn: "Chị Bạch, em cùng với Điền Mặc đi qua đó kiểm tra.


“Cẩn thận một chút!”
Bạch Hi không nói, các em cứ ở trong nhà đi, chị đi là được.

Cô hiểu sâu sắc rằng người duy nhất có thể dựa vào trong trò chơi là chính mình, nếu cô không mạnh mẽ, cái chết sớm hay muộn sẽ xảy ra.

Điền Điềm còn có một em trai không có khả năng tự vệ nên cô phải mạnh mẽ nhanh hơn.


Mà Điền Mặc cũng phải học cách trở nên mạnh mẽ, ít nhất là không gây phiền toái cho chị gái mình, cho nên từ trước đến nay, thằng bé đã làm rất tốt.

Bạch Hi cùng hai chị em Điền Điềm phân thành hai hướng khác nhau.

Càng vào trong, lông mày Bạch Hi càng nhíu chặt.

Ngôi làng vẫn yên tĩnh đến lạ thường giống như ngày hôm qua, không có tiếng côn trùng hay tiếng chim hót, thậm chí còn không nhìn thấy một con kiến nào.

Thận trọng đến gần một ngôi nhà sáng sủa, khi nhìn từ cửa sổ vào, đi vòng quanh ngôi nhà vẫn không có ai ở đó.

Bạch Hi liên tiếp nhìn mấy căn nhà, nhưng đều không có người.

"Không thể nào! Tại sao thôn này không có người?" Trong lòng Bạch Hi tràn đầy nghi hoặc.

Nơi này lại không nguy hiểm như trong thành thị.

Cô tiếp tục tìm kiếm thêm vài ngôi nhà nữa, cảm giác càng lúc càng bất an.

Đột nhiên, hai chị em Điền Điềm từ bên cạnh đi ra, "Chị Bạch, đừng đi xa hơn nữa.

"
Bạch Hi: "Sao thế?"
"Phía trước mùi vị rất kỳ lạ, có mùi máu tanh và mùi thối rữa, còn có mùi chua khó chịu.

" Điền Điềm giật giật cái mũi, khẳng định nói.

"Bên đó không có người sao?" Bạch Hi tiếp tục hỏi.


Điền Điềm gật gật đầu, "Nơi đó không có người, trong nhà bụi bặm, cảm giác như đã lâu không có người ở.

"
"Quên đi, không cần tìm nữa.

Ngôi làng này rất kỳ lạ, từ hôm qua đến bây giờ không hề nghe thấy bất kỳ côn trùng hay tiếng chim chóc nào.

"
Bạch Hi không phải loại người biết trong núi có hổ mà vẫn đi, cô luôn tin tưởng vào trực giác của mình.

Trước đây cô đã đọc một báo cáo, nói rằng trực giác là kết luận mà tiềm thức của não bộ đưa ra sau khi tính toán chính xác.

Cả ba quay lại bằng tốc độ nhanh nhất, nửa đường gặp Đàm Minh Sơn và Hàn Đông.

Họ đi đến cánh đồng gần đó để kiểm tra tình hình.

Sau khi tổng hợp thông tin, mọi người nhận ra có điều gì đó không ổn.

"Trên đồng ruộng cũng là tình huống tương tự, chúng ta đều không nhìn thấy bất kỳ côn trùng nào, dù lớn hay nhỏ.

" Vẻ mặt Đàm Minh Sơn nghiêm túc.

"Chú Đàm, mau chóng rời đi thôi! Không biết trong thôn này ẩn giấu cái gì.

Mười người chúng ta phần lớn không có năng lực chiến đấu, nếu xảy ra chuyện gì đó sẽ có rất nhiều thương vong.

" Bạch Hi nói.

Nếu Đàm Minh Sơn và những người khác không rời đi, cô sẽ mang theo Điền Điềm và Điền Mặc đi.

“Đi! Lập tức đi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận