Âu Hoàng Bạo Hồng Ở Trò Chơi Sinh Tồn


Trong phòng, một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi đang ngồi sau bàn làm việc, mỉm cười nói chuyện với người đàn ông đối diện mặc quân phục, eo lưng thẳng tắp.
Nhìn thấy Bạch Hi tới, người trung niên đứng lên cười nói: "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới rồi."
"Nghe nói ngài muốn gặp tôi?" Bạch Hi đi vào, giọng nói bất giác nhỏ xuống.
Người đàn ông mặc quân phục cũng đứng dậy, dáng người cao lớn khiến Bạch Hi cảm thấy mình có chút nhỏ bé, không tự chủ lùi lại một bước.
Anh quay người lại nhìn Bạch Hi, cả hai đều sửng sốt.
“Diệp Diệp......!Diệp Tiêu?”
Bạch Hi trợn tròn mắt nhìn người trước mặt, vô cùng kinh ngạc.
Vốn dĩ tiếc cuối cùng cô là gặp được một người đặc biệt phù hợp với thẩm mỹ của mình chính là duyên phận, không ngờ hóa ra họ lại cùng một thế giới.
Chết tiệt, đây là duyên phận phải không?
Diệp Tiêu cũng là kinh ngạc, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, sau đó lại biến mất.
"Biết?" Người đàn ông trung niên từ phía sau bàn đi tới.
“Đã từng gặp ở thế giới nhiệm vụ.” Giọng nói trầm ấm của Diệp Tiêu vô cùng dễ nghe, trong mắt Bạch Hi đầy những ngôi sao nhỏ.

"Người chơi?" Đôi mắt người đàn ông trung niên sáng lên, nụ cười trên mặt càng lớn: "Người chơi à, tốt lắm! Đất nước chúng ta lại có thêm một hạt giống."
Bạch Hi gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm.
Có vẻ như cả nước đã biết về trò chơi này nên cô không cần lo lắng bị chặt chém.
“Cô bé, chú vẫn chưa giới thiệu với cháu.” Người đàn ông trung niên nhìn Bạch Hi, tự giới thiệu: “Chú tên Đổng Bình Dư, có thể gọi chú là chú Đổng.”
"Chú Đổng, xin chào!"
Bạch Hi lễ phép chào hỏi, ngôi sao có chữ thập trên dây đeo vai rất bắt mắt.
Đổng Bình Dư khẽ gật đầu đồng ý: "Hôm nay chú chỉ muốn gặp cháu.

Diệp Tiêu đoán rằng cháu có thể là người chơi mới, nhưng ai biết được, lại là người quen.”
Đổng Bình Dư quay lại bàn nói: "Hai người cũng ngồi xuống đi! Chúng ta nói chuyện vui vẻ nhé."
Diệp Tiêu ngồi lại, Bạch Hi đi theo, ngồi ở bên cạnh anh.
Đổng Bình Dư nhìn hai người, hài lòng gật đầu, tiếp tục nói: "Hai mươi năm trước, quốc gia đã biết đến trò chơi, vì mục đích mà thành lập một đội bí mật.
Một bộ phận không rõ tên, không có mật danh.

Diệp Tiêu chính là người phụ trách bộ phận này hiện tại, đồng thời là đội trưởng của đội người chơi.”
Bạch Hi đầy ngưỡng mộ nhìn Diệp Tiêu.
Thật trâu bò! Ở độ tuổi trẻ như vậy, đã có đủ tư cách để xuất hiện trước mặt các ông chủ lớn của đất nước.
Đồng Bình Dư hắng giọng, ôn tồn dụ giỗ nói: "Là một người chơi, cháu cũng có tư cách gia nhập bộ phận này, hơn nữa cháu còn mang công nghệ quý giá như vậy về nước.

Chúng tôi có thể bật đèn xanh cho cháu bằng mọi cách."
Bạch Hi im lặng, trong lòng có chút vướng víu, giữa tự do và danh dự nên lựa chọn cái nào?
Đổng Bình Dư thấy Bạch Hi do dự, tiếp tục đưa ra điều kiện.

“Chỉ cần tham gia nhóm, tất cả các tiêu dùng của cháu sẽ được bảo hiểm, cũng sẽ có thẻ ngân hàng với hạn mức hàng chục triệu hàng tháng.
Với thẻ này, cháu có thể mua bất cứ thứ gì bạn muốn, dù đó là xe thể thao hay du thuyền.
Tháng này tiêu hết, tháng sau sẽ có thêm 1000 vạn.

Nếu 1000 vạn không đủ thì có thể nộp đơn lên cấp trên.
Tóm lại, chỉ cần không phản quốc hoặc vi phạm pháp luật, kỷ luật thì đất nước sẽ lo liệu mọi việc cho cháu.”
Bạch Hi nghe trợn mắt há hốc mồm, điều kiện này cũng quá tốt rồi!
"Vậy thì cháu cần phải làm gì?"
Điều kiện càng tốt thì cái giá phải trả càng lớn.

Không có cái gì là trên trời rơi xuống cả.
"Chỉ cần làm hai việc.

Một là cố gắng sống sót, thứ hai nếu giành được thẻ vật phẩm, chú hy vọng cháu có thể mang về một số công nghệ mới hoặc những thứ có giá trị khác cho đất nước.” Đồng Bình Dư nói.
"Giống như cái máy quang khắc lần này?" Bạch Hi hiểu rõ đây là mục đích của quốc gia.

"Đúng vậy!" Đổng Bình Dư trịnh trọng gật đầu, "Trò chơi tồn tại khiến chúng ta ý thức được, trong vũ trụ thật sự có trí tuệ sinh mệnh cùng văn minh khác.
Trò chơi này cũng giống như một thanh kiếm treo cổ.

Cũng sẽ không biết khi nào nó sẽ rơi xuống.

Con người phải làm việc chăm chỉ để phát triển công nghệ.
Nếu một ngày nào đó, hành tinh của chúng ta trở thành một thế giới nhiệm vụ trong trò chơi, ít nhất chúng ta sẽ có khả năng đối phó với nó.”
Lời nói của Đổng Bình Dư khiến Bạch Hi sửng sốt trong giây lát.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề sâu xa như vậy.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận