Âu Hoàng Bạo Hồng Ở Trò Chơi Sinh Tồn


Lời nói của Đổng Bình Dư khiến Bạch Hi sửng sốt trong giây lát.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề sâu xa như vậy.
"Được!" Đổng Bình Dư cũng rất vui vẻ.
"Cháu còn có vấn đề muốn hỏi?" Bạch Hi suy nghĩ một chút rồi hỏi.
"Hỏi? Cháu muốn hỏi cái gì chú đều nói cho cháu." Đổng Bình Dư cao hứng nói.
"Sau khi gia nhập đội, cháu có thể tùy ý ra ngoài được không? Cháu vẫn đang là sinh viên năm thứ hai, việc học của cháu sẽ ra sao? Cháu có thể thường xuyên về nhà thăm gia đình không?”
Không thể tùy tiện đi ra ngoài đồng nghĩa với việc cô không thể tùy ý thưởng thức đồ ăn ngon.

Đối với Bạch Hi tham ăn mà nói, một thú vui lớn trong đời đã không còn thì cuộc sống sẽ trở nên không trọn vẹn.

Cô nhất định phải hỏi những câu hỏi liên quan mật thiết đến cuộc sống, nếu không sau này cô đi vào, sẽ khó đưa ra yêu cầu.
Đổng Bình Dư cười lớn, Diệp Tiêu bên cạnh cũng không khỏi cười thật sâu.
"Những vấn đề cháu lo lắng đều không phải là vấn đề." Đổng Bình Dư lắc đầu thở dài trong lòng, hai mươi tuổi vẫn là một đứa trẻ!
“Tất nhiên không có hạn chế về về nhà, có thể quay lại nếu muốn.
Về mặt học tập, chúng tôi có thể cho cháu nghỉ học tạm thời, nếu cảm thấy có thể lo được cả hai việc thì có thể quay lại bất cứ lúc nào.
Nhưng trong hoàn cảnh của cháu, không cần thiết phải quay lại trường học.

Vì nhiệm vụ của mình, cháu phải có hiểu biết nhất định về sự phát triển công nghệ tiên tiến của thế giới.
Căn cứ sẽ tổ chức buổi học bởi giáo sư hàng đầu của đất nước, cung cấp cho cháu chương trình đào tạo cá nhân.
Với việc giảng dạy cá nhân của họ, loại bằng tốt nghiệp nào mà không thể đạt được?”
"Còn có thể như vậy sao?" Bạch Hi kinh hãi.
"Đúng vậy, cháu có quyền như vậy." Đổng Bình Dư mỉm cười, tiếp tục giải thích với Bạch Hi.
“Nghiêm túc mà nói, các cháu không phải binh lính chính quy, cũng không chịu sự quản lý thường xuyên, ngoại trừ việc huấn luyện hàng ngày ra, các cháu muốn làm gì thì làm.
Tất nhiên, không thể vi phạm pháp luật hoặc phạm tội.

Khả năng của cháu vượt xa người thường nên phải biết kiềm chế bản thân.
Còn những việc khác như đi chơi, ăn đồ ngon, mua mỹ phẩm, quần áo hay túi xách đều được, miễn là thích.
Nhưng có một yêu cầu là không thể tùy tiện ra nước ngoài.


Nếu phải ra nước ngoài thì phải nộp đơn xin cấp trên.
Mỗi người trong số các cháu đều là tài sản to lớn của đất nước, đất nước không thể chịu được bất kỳ tổn thất nào”.
Bạch Hi gật đầu liên tục.

Điều kiện quốc gia đưa ra quá tốt, cô không thể từ chối.
Không ngờ mục tiêu tự do tài chính của cô lại đạt được như thế này.

1000 vạn một tháng, cô phải suy nghĩ kỹ càng về cách tiêu tiền.
"Nhân tiện, cháu có thể nói cho chú biết tình huống cơ bản của cháu được không?" Đồng Bình Dư quay lại chủ đề.
Bạch Hi gật đầu, ngắn gọn giải thích tình huống của mình, lần này đổi lại là Đổng Bình Dư và Diệp Tiêu há hốc mồm.
"Cháu nói ở vòng đầu tiên của trò chơi không chỉ thức tỉnh được dị năng mà còn nhận được hai phần thưởng màu đỏ?”

Đổng Bình Dư kinh hãi đến hốc mắt nóng lên, nhìn Bạch Hi như nhìn một bảo bối lớn.
Diệp Tiêu cũng rất kinh ngạc, vận khí này cũng quá tốt rồi.
"Dị năng của em là cái gì?" Âm thanh ôn hòa của Diệp Tiêu vang lên, Đổng Bình Dư cũng tò mò nhìn Bạch Hi.
Bạch Hi: “Là dị năng hệ không gian.”
"Dị năng không gian khá tốt! Nó có thể lưu trữ vật tư, rất hữu ích trong giai đoạn sau của trò chơi." Đồng Bình Dư hài lòng gật đầu.
"Ngoài ra, cháu còn có thể thực hiện cú nhảy không gian ở cự ly ngắn." Nói xong, Bạch Hi biến mất khỏi tầm mắt hai người, xuất hiện trước tủ sách gần đó, lấy một cuốn sách rồi quay trở lại chỗ ngồi của mình.
“Cháu dựa vào kỹ năng này để giết một người chơi trung cấp và một người đã chơi ba ván.” Bạch Hi thú nhận.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận