Âu Hoàng Bạo Hồng Ở Trò Chơi Sinh Tồn


Kỹ năng thứ hai của Bạch Hi, trực tiếp khiến Đổng Bình Dư cùng Diệp Tiêu ngây ngẩn cả người.

"Cháu mới vào vòng đầu tiên của trò chơi, đã giết chết một người chơi trung cấp?”
Đồng Bình Dư vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Khả năng của Bạch Hi có nghĩa là cô có thể sống sót trong trò chơi.

"Ừm! Cháu có thể giết chết người chơi trung cấp kia là bởi vì hắn coi thường cháu, không nghĩ tới cháu có thể nhảy vào không gian, từ phía sau giết chết hắn.

"
Bạch Hi về sau nhớ lại tình hình lúc đó, cảm thấy may mắn đóng một vai trò lớn.

Nếu Vu Bân không kiêu ngạo như vậy, hoặc nếu không coi thường những người chơi mới, cô chắc chắn sẽ chết.

Đổng Bình Dư lắc đầu, có cái nhìn khác: "May mắn cũng là một phần sức mạnh.

"

Diệp Tiêu gật đầu đồng ý, nhìn Bạch Hi hỏi: "Giết hai người này, em được những đồ vật gì?"
"Người chơi cấp trung có thẻ tăng tốc, thẻ tàng hình, thẻ vật phẩm và dao găm vàng đen cấp xám.

Người còn lại có một lọ thuốc thể lực.

"
Bạch Hi cảm thấy có chút không hài lòng.

Người chơi cấp trung mà không có một chút màu đỏ nào.

Diệp Tiêu: “! ! ”
Đổng Bình Dư: “! ! ”
"Trò chơi này lá bài rất khó rút ra, tỷ lệ rớt ra cũng không cao, cháu còn có được vũ khí, vốn đã rất tốt.

" Đổng Bình Dư đè nén hưng phấn, tiểu cô nương này chính là đại bảo bối đấy.

"Không tệ!" Diệp Tiêu bình tĩnh nói, nhưng trong lòng là mưa to gió lớn cùng hâm mộ.

Sau đó, Bạch Hi theo Diệp Tiêu trở về căn cứ.

Bộ phận của họ không có tên cũng không mật danh, nhưng các thành viên trong nhóm đã tự chọn một cái tên gọi họ là Đội người chơi.

Căn cứ ở thành phố Thiên Hải, trên một vách đá cạnh biển, toàn bộ đỉnh đồi đã bị san phẳng, một trang viên lớn được xây dựng nên.

Trên đường đi, Bạch Hi tò mò nhìn xung quanh, trong một môi trường an toàn, cô càng ngày càng tò mò về những điều mới mẻ.

Trời xanh mây trắng, thảm thực vật tươi tốt, biển cả bao la, đây chẳng phải là điều cô mơ ước sao?
Bạch Hi nhìn khuôn mặt điển trai của Diệp Tiêu, chớp mắt và hỏi: "Đội trưởng, đội của chúng ta có bao nhiêu người?"
Diệp Tiêu: “Tính cả em tổng cộng có bảy người.



"! Bảy người? Chỉ có bảy người chơi được chọn trên toàn quốc?"
Bạch Hi không biết nên nói thế nào, được trò chơi lựa chọn, thật sự là may mắn, hoặc là thiên kiêu chi tử.

"Ừ! Ngoại trừ những người đã chết trong trò chơi, hiện tại chỉ còn lại bảy người.

"
Bạch Hi trầm mặc, tỉ lệ tử vong thật cao.

Có một con đường nhựa ngoằn ngoèo đi lên núi, xe leo lên dọc theo con đường, sự dịch chuyển của trọng tâm khiến Bạch Hi có cảm giác như đang mơ.

Thấy Bạch Hi trầm mặc, Diệp Tiêu nói: "Em không cần quá lo lắng, phía sau chúng ta là quốc gia, tất cả rèn luyện cùng kỹ năng sinh tồn đều là giải pháp tốt nhất, chỉ cần học tập, nắm vững tốt, sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.


"Ừ!" Bạch Hi cảm thấy yên tâm hơn một chút, có quốc gia trên lưng, có thể giải quyết được vấn đề là tốt rồi.

Lúc này, một chiếc xe thể thao màu đỏ rất sang trọng lao tới.

Nhìn thấy lái xe là Diệp Tiêu và Bạch Hi đang ngồi ghế phụ, chủ nhân của chiếc xe thể thao màu đỏ tỏ ra ngạc nhiên, bẻ lái gấp đuổi theo họ, chen vào làn đường bên phải.

"Xin chào! Người đẹp?" Chủ xe chào hỏi.

"Xin chào, tôi tên là Bạch Hi.


" Bạch Hi dựa vào cửa sổ xe cười đáp lại.

Diệp Tiêu liếc mắt nhìn hai người, nhắc nhở: "Chú ý an toàn!"
Bạch Hi lập tức thu tay lại, đang định hỏi thì đối phương đã lên tiếng trước: "Người đẹp, cô đến thăm căn cứ của chúng tôi à?"
Bạch Hi lắc đầu, "Tôi là thành viên mới của đội.

"
"Người chơi xinh đẹp?" Người đối diện vẻ mặt kinh ngạc, nghiêm túc hơn, tự giới thiệu: "Lương Thành, hoan nghênh! Em gái.


“Cảm ơn! Về sau xin chiếu cố nhiều hơn.


Bạch Hi rất khách khí, lần thứ nhất gặp mặt cần phải lễ phép.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận