Tác giả: Lão Nhân Kể Truyện-----------------------------------Thần Nông Thị lập quốc bởi Nhân Hoàng Viêm Đế.
Trải qua năm đời vua, Thần Nông Thị từng bước trở thành thị tộc hùng mạnh nhất mảnh đất phía Bắc, khiến các bộ lạc nhỏ hơn phải cúi đầu xưng thần, lại khiến trong đó Sơn Nhung, Hữu Hùng là hai bộ lạc hùng mạnh cũng phải quy phục dưới trướng.
Nhưng không chỉ có vậy Thần Nông Thị còn đẩy Hậu Hoa Quốc từng bá chủ cả vùng bắc Dương Tử phải tháo chạy về phía tây, trở thành một tập hợp các bộ lạc du mục suốt mấy trăm năm qua.Trong Hoàng Cung phương Bắc, ngồi trên bảo tọa là một lão nhân tuổi tác đã ngoài tám mươi, phía dưới chỉ có năm người đang đứng chầu.
Trung niên tuổi tầm bốn mươi tiến lên khom người chắp tay thi lễ nói:"Phụ Hoàng! Cửu Di Tộc lại xâm phạm địa phận của Hữu Hùng Tộc, Tộc trưởng Hữu Hùng Tộc gửi tin hiệu cầu cứu cho chúng ta."Lão nhân ngồi trên bảo tọa này là Đế Nghị là vua của Thần Nông Thị, cũng là người anh em thân thiết của Kinh Dương Vương.
Năm xưa khi cha hai người là Đế Minh còn sống đã từng muốn trao ngai vị này cho Kinh Dương Vương nhưng Kinh Dương Vương đã từ chối, một mình dẫn theo đội quân của mình về lại vùng đất phương nam giành lại những gì thuộc về chính ông.
Kể từ đó Đế Nghị nối ngôi Đế Minh chấp chưởng phương bắc.
Đế Nghị thoáng mở mắt, đầu hơi gật, mày hơi nhíu lại, suy nghĩ gì đó rồi trầm thấp nói:"Cửu Di sao? Chỉ là một tộc nhỏ mà thôi.
Chúng ta chưa diệt tộc bọn chúng cũng là vì tuân thủ ước hẹn khi xưa mà thôi.
Hữu Hùng cũng thật vô dụng, lần nào cũng cầu chúng ta tiếp viện, bọn hắn không có quân đội hay sao?"Trung niên gần bốn mươi tuổi này Đế Lai là con trai thứ của Đế Nghị hiện đang là Thái Tử của Thần Nông Thị phụ giúp Đế Nghị chăm lo việc chiều chính, sau này khi Đế Nghị nhắm mắt Đế Lai sẽ chính thức trở thành vua đời tiếp theo của Thần Nông Thị."Bẩm Phụ Hoàng! Theo tin báo về thanh thế lần này Cửu Di Tộc tấn công rất mãnh liệt, xin Phụ Hoàng hãy để nhi thần dẫn quân dẹp loạn."Đế Nghị lắc đầu nói:"Được rồi! Chuyện này ta sẽ phái người khác xuất binh, con cứ chuẩn bị chu đáo lần đi sứ Xích Quỷ này đi, hãy dẫn theo cả Tiểu Cơ Cơ, dạo gần đây nó hay chạy đến chỗ ta than buồn, muốn được ra ngoài chơi.""Nhi thần lĩnh mệnh!"– Đế Lai biết cha mình đã có tính toán trong lòng nên cũng không cố nói gì thêm.Đế Nghị phất phất tay ý bảo Đế Lai ra ngoài, còn mình thi giữ bốn người kia lại."Chuyến đi Xích Quỷ này của Thái Tử phải nhờ hai vị tướng quân đi theo rồi! Các vị phải đảm bảo an toàn cho Thái tử và tiểu công chúa, nên nhớ là tuyệt đối an toàn trở về!"Đế Nghị quay sang phía bên phải nói với hai người mũ giáp vàng óng mà nói."Bệ Hạ xin chớ lo lắng, hai người tại hạ dù có chết cũng quyết không để cho hai vị ấy có bất kể chuyện bất lợi gì xảy ra"Một người quả quyết trả lời Đế Nghị, người còn lại thì khom người linh mệnh.Nhìn biểu hiện của hai người Đế Nghị cũng bớt đi nỗi lo trong lòng.
Rồi ông quay sang phía hai văn thần, nhắc hai người vài câu, sau đó cho cả bốn người lui xuống....Đế Nghị cùng với hai vị thái giám đi tới một cung điện ở phía Đông.
Trong cung đang có bốn thị nữ chơi đùa với một cô bé xinh xắn đáng yêu khoảng chừng tám tuổi.
Cô bé đang bị bịt mắt bước đi dò dẫm, hai tay thì hươ huơ về phía trước như đang cố bắt lấy một ai đó, bốn thị nữ thì đã nấp sau mấy cái cột to chỉ ló đầu ra xem có gì cản đường của cô bé không.Đế Nghị cười nhẹ, đứa cháu gái này Đế Nghị cũng vô cùng thưởng thức, vừa thông minh lém lỉnh, lại rất biết cách làm vui lòng người.
Đôi lúc Đế Nghị thấy nếu đứa cháu này mà là còn trai thì tốt quá chỉ việc trực tiếp sắc phong làm Thái Tử là được.Cô bé tay cứ khua về phía trước, rồi như bắt được thứ gì đó, cô bé lao về phía trước ôm cứng lấy eo của người đó.
Nhưng cô bé bỗng nhiên hơi dừng lại tự hỏi sao mà eo người này lại rắn chắc vậy, mà cũng không có mùi hương của nữ nhân nữa.
Lại đưa tay lên sờ sờ chòm râu của người trước mặt, giật giật hai cái, cô bé cười thật tươi rồi nói:"Ta đoán là rồi là gia gia!"Đế Nghị cười sảng khoái, trên đời này có lẽ chỉ có tiểu công chúa Cơ mới dám làm vậy mà thôi.
Đế Nghị bế nàng lên nhìn nàng với vẻ rất hài lòng."Cơ Cơ lại đoán đúng rồi! Muốn gia gia thưởng gì nào.""Vậy gia gia cho Cơ Cơ ra ngoài chơi nhé! Lâu lắm Cơ Cơ chưa được ra khỏi cung rồi, ở trong này Cơ Cơ buồn lắm"Tiểu công chúa mặt cúi gằm hai tay nghịch nghịch vạt áo, nhưng đôi mắt thì rất giảo hoạt, một chút lại len lén nhìn biểu tình trên mặt Đế Nghị.
Bình thường vị gia gia này rất chiều chuộng nàng, nhưng gia gia lại tuyệt đối không muốn mình ra khỏi cung.
Gia gia chỉ nói, ngoài cung lộn xộn, không tốt cho trẻ con."Được! Được! Lần này gia gia chiều Cơ Cơ, không những thế gia gia còn cho Cơ Cơ xuống phương nam ngắm cảnh nữa, Cơ Cơ có thích không?""Có ạ! Có ạ! Cơ Cơ thích lắm, gia gia tốt với Cơ Cơ nhất!" – Cơ Cơ miệng cười tíu tít, hai bàn tay vỗ vào nhau liên hồi."Cơ Cơ thích là tốt rồi, nào lại đây gia gia xem Cơ Cơ tập Tiên Sinh Công đến đâu rồi nào."Đế Nghị đặt tay lên đầu tiểu công chúa, bỗng cả người tiểu công chúa bừng lên ánh sáng màu xanh, rồi một lúc màu xanh lại chuyển sang màu trắng sữa, rồi lại chuyển sang màu xanh,...!Đế Nghị gật đầu hài lòng, rút bàn tay lại vuốt vuốt chòm râu."Tốt tốt! Không ngờ mới có mấy năm mà Cơ Cơ đã có thể sinh ra sinh khí rồi, chờ tiến thêm một bước nữa, Cơ Cơ có thể ngoại xuất sinh cơ rồi."Tiểu công chúa hưởng dụng ánh mắt yêu chiều của Đế Nghị, rồi như chợt nhớ ra cái gì đó, chạy nhanh ra một cái cửa sổ, lúc chạy về trên tay cầm một cái chậu nhỏ xíu bên trong có một nhành cây nhỏ vừa mới nảy mầm không lâu."Gia gia, gia gia nhìn Cơ Cơ nha!"Tiểu công chúa đặt chậu cây lên bàn, đôi tay nhỏ bé như đang ôm một quả cầu bao quanh cái chậu nhỏ, bàn tay sáng lên màu xanh trắng.
Một lúc sau cành cây nhỏ bé bỗng nhiên dài ra, rồi từ cành cây lại mọc ra mấy chiếc là nhỏ xinh, khi chiếc lá thứ ba mọc ra thì trên trán Tiểu Công chúa đã lấm tấm mồ hôi."Được rồi, được rồi! Đừng cố quá, Tiên Sinh Công của Cơ Cơ mới sơ thành thôi, làm cây non lớn nhanh gấp trăm lần là tốt lắm rồi, cố vận công sẽ quá sẽ bị thương đó."Cơ Cơ mồ hôi đầy chán, nhưng vẫn cười tươi như một đứa trẻ đang khoe đồ chơi mới của mình.
Đế Nghị thì càng nhìn càng thưởng thức đứa cháu gái này hơn, rồi dắt tay nàng bước ra ngoài hoa viên."Cơ Cơ ra ngoài đi dạo với gia gia nào, lâu lắm rồi gia gia không đi dạo ngự hoa viên rồi.""Gia gia, nhưng người phải nhớ là cho Cơ Cơ xuống phương nam chơi nhé, nghéo tay, nghéo tay nào."Hai ông cháu bước chầm chậm ra ngoài, chỉ còn để lại tiếng cười trong trẻo của một tiểu hài đồng, và tiếng cười trầm đục của một lão nhân.Bảy ngày sau đoàn người ngựa lên tới hơn ba ngàn người xuất phát trước cửa Hoàng thành.
Trong số ba ngàn người này có hai ngàn người là binh sĩ hộ vệ được cử theo để bảo vệ Thái Tử và Tiểu Công chúa."Lai nhi chuyến đi này có những chuyện ta căn dặn con làm con đã nhớ kỹ hết chưa." – Đế Nghị vỗ vai Đế Lai mà nói."Phụ Hoàng chuyện người dặn nhi thần đã nhớ cả, nhi thần sẽ hoàn thành hết thảy, xin người chớ có lo.""Nhớ phải bảo vệ Cơ Cơ an toàn, nàng đối với Hoàng thất chúng ta hết sức quan trọng.
Phải để nàng an toàn trở về." – Đế Nghị nhấn mạnh vào câu này biểu thị tính quan trọng của Cơ Cơ đối với với Thần Nông Thị."Nhi thần xin lĩnh chỉ." – Đế Lai chắp hai tay chào tạm biệt cha, nhảy lên ngựa dẫn đầu đoàn người ngựa tiến thẳng về phương namĐoàn người ngựa hơn ba ngàn người cứ thế dần dần biến mất phía xa, chỉ còn sót lại ánh sáng chói của hai ngàn bộ giáp vàng phát ra từ đội quân hộ vệ..