Translator: Nguyetmai
"Tiểu... Tiểu Phúc", Tô Oánh ở bên cạnh Hồng Tiểu Phúc rụt rè hỏi, "Năng lực của cậu, có chia nam nữ không?"
Cũng không trách cô ấy lo lắng vẩn vơ được, có trời mới biết năng lực kỳ lạ của Hồng Tiểu Phúc có hiệu lực với con gái hay không, lỡ như không cẩn thận cô cũng quỳ xuống thì thật thảm họa...
"Tớ cũng không biết nữa", Hồng Tiểu Phúc mờ mịt gãi đầu. Bây giờ cậu cũng cảm thấy vô cùng khó tin với năng lực này. Sai khiến người ta quỳ xuống? Thứ lộn xộn gì đây...
Nhưng dù gì Tô Oánh đối xử với cậu cũng tốt, Hồng Tiểu Phúc vội vàng nhỏ giọng an ủi, "Chắc không đến nỗi đâu, tớ không có phương pháp gì chủ động sử dụng năng lực này, hoàn toàn không có cảm giác gì cả, chắc không sao đâu."
Tô Oánh nhẹ nhàng ồ một tiếng rồi gật gật đầu, "Hy vọng là thế, dù gì bất kể năng lực thế nào, cứ có là được!"
Chỉ cần có năng lực, về cơ bản chắc suất vào Đại học Công nghiệp Thẩm Thành rồi!
Triệu Minh ở phía trước cũng quay đầu lại cười hi hi, "Tiểu Phúc, năng lực của cậu quá kinh khủng! Tôi đã ngứa mắt với cái tên Trương Dương ấy lâu rồi, ai bảo cậu ta huênh hoang, lần này thảm chưa? Ha ha ha ha! Quỳ xuống hai lần liên tiếp, quá đã!"
Hồng Tiểu Phúc: "..."
Cậu vui cười trên nỗi đau của người khác như vậy hả bạn hiền?
Đám học sinh đang thì thầm thảo luận thì Lý Hoằng từ ngoài cửa bước vào, lập tức có người phản ánh với thầy, "Thầy ơi, Hồng Tiểu Phúc có năng lực rồi! Vô cùng đỉnh luôn ạ!"
Lý Hoằng nghe vậy mà kích động lắm, vội vàng hỏi, "Tiểu Phúc, năng lực gì vậy? Ôi chao tốt quá rồi, em có năng lực là thầy yên tâm rồi!"
Sau đó chưa đợi thầy kịp vui mừng, học sinh bên dưới đã nhốn nháo bắt đầu kể về năng lực của Hồng Tiểu Phúc cho thầy nghe.
"Năng lực của Tiểu Phúc đỉnh lắm thầy ơi, có thể sai khiến người ta quỳ xuống!"
"Ban nãy em nhìn con mắt muốn rớt ra luôn ấy thầy, Trương Dương lớp bên cạnh tới lớp mình huênh hoang đắc ý, bị quỳ trước mặt Hồng Tiểu Phúc hai lần liền!"
"Đúng vậy, năng lực của cậu ta đỉnh như thế mà còn phải quỳ, anh Phúc của chúng ta vô địch rồi!"
Lý Hoằng: "..."
Khiến người ta quỳ xuống?! Đây là thứ năng lực vớ vẩn gì thế này...
Lý Hằng không có sức để chê bai nữa, thầy nhìn về Hồng Tiểu Phúc, dè dặt hỏi, "Thật... thật hả?" Thầy vừa hỏi vừa bước lùi hai bước, nghĩ kĩ lại, năng lực này không thể trêu vào được, lỡ như ai chọc vào cậu ấy rồi bụp một tiếng quỳ ngay xuống thì buồn đời lắm!
Hồng Tiểu Phúc cũng cảm thấy mình không ổn, "Em cũng không biết ạ, hoàn toàn không có cảm giác gì..."
Lúc này có học sinh đưa cho Lý Hoằng đoạn video quay khung cảnh ban nãy, "Thầy ơi, thầy xem đi ạ, em quay cả rồi!"
Lý Hoằng nhận lấy điện thoại, bắt đầu xem, trên màn hình, ban đầu Trương Dương diễu võ giương oai đến mức vênh vênh váo váo, sau đó vốn định khoe khoang trước mặt Tô Oánh, nào ngờ bụp một tiếng quỳ ngay xuống, còn quỳ tới hai lần!
Lý Hoằng: "..."
Ờm... năng lực này... nói ra ngoài chắc chẳng ai tin...
Có thể khiến người ta quỳ xuống, năng lực bùng cháy quá mà...
"Cứ có là được!" Lý Hoằng không nói hai lời, cầm điện thoại chạy ra bên ngoài, "Các em học trước đi, thầy đi phản ánh với hiệu trưởng chút đã!"
Sau đó chạy thẳng lên tầng!
Một đám học sinh: "..."
Năng... năng lực này mà để hiệu trưởng biết thì...
Ôi trời, hình ảnh đó quá đẹp, không ai dám tưởng tượng thêm...
...
Trong lúc học sinh ở lại phòng học chuẩn bị lên lớp thì Lý Hoằng cầm điện thoại chạy về phòng làm việc của hiệu trưởng. Thầy nhanh chóng chạy đến cửa, gõ cửa xong là ào vào luôn, vừa vào đã hô lên, "Hiệu trưởng Lương, năng lực của Hồng Tiểu Phúc xuất hiện rồi!"
"Thật à?" Hiệu trưởng Lương buông ngay văn kiện trong tay xuống, trông thầy có tinh thần hẳn lên, "Ôi chao, năng lực gì thế? Nói chứ, lớp thầy lần này có hai người thức tỉnh, không phải chuyện nhỏ đâu. Chuyện Tô Oánh tôi vừa báo lên cấp trên rồi, ban nãy còn tính xem phải làm thế nào với Hồng Tiểu Phúc thì thầy đã đến, ha ha. Nào nào nào, ngồi đây, mau nói xem năng lực của thằng bé là gì?"
Là một thầy hiệu trưởng, Lương Đức Thuận rất có trách nhiệm với trường học.
Nhất là sau khi hiện tượng năng lực thần kỳ thức tỉnh xuất hiện, thầy vô cùng quan tâm đến chuyện học sinh thức tỉnh.
Hơn nữa bản thân thầy là dạng dám nói chuyện với người của tuyến trên, kể cả đứng trước mặt lãnh đạo của sở giáo cục cũng không yếu thế, bây giờ trong lớp của Lý Hoằng xuất hiện luôn hai người thức tỉnh, tất nhiên thầy càng có thế nói chuyện, cho nên rất quan tâm đến chuyện này.
Nhưng thầy thì tràn trề mong đợi, mà Lý Hoằng lại có vẻ thấp thỏm bất an, "Năng lực của Hồng Tiểu Phúc có phần đặc thù, tôi cũng không biết trước nay trên thế giới từng có loại năng lực này chưa..."
Lương Đức Thuận: "..."
Cái gì đây? Năng lực khá đặc thù? Đặc thù đến cỡ nào? Lại còn từng có trên thế giới chưa?
Bây giờ dạng năng lực trên thế giới rất phong phú, không đến một nghìn cũng phải tám trăm, có năng lực gì chưa từng xuất hiện? Đến cả năng lực khiến người ta thay đổi màu tóc cũng có kìa...
"Thầy cứ nói là năng lực gì đi", Lương Đức Thuận cầm tách trà lên thổi cho nguội bớt rồi chậm rãi nhấp một hơi, "Chỉ cần có năng lực là được, còn sợ nó hù dọa tôi là sao?'
Lý Hoằng thấy Hiệu trưởng Lương đã nói như vậy, còn nói được gì nữa? Thầy dè dặt đáp, "Năng lực của Hồng Tiểu Phúc là sai khiến người ta quỳ xuống..."
"Phụt...!!!"
Lương Đức Thuận phun ngay ngụm trà ra đầy bàn, sặc đến mức ho điên cuồng, vừa ho vừa nói, "Thầy vừa bảo... khụ khụ... thầy vừa bảo sao cơ? Năng lực của nó là... khụ khụ... năng lực là bắt người ta quỳ xuống?! Đây là kiểu năng lực vớ vẩn gì vậy?!"
Nói thật lòng, làm hiệu trưởng của một trường học, từ khi các văn kiện về năng lực thần kỳ thức tỉnh, gene thức tỉnh được cấp trên gửi xuống, thầy rất để tâm đến chuyện này.
Nhưng thầy không thể ngờ rằng trong đám học sinh trường mình lại có một học sinh kỳ lạ như thế...
Khiến người ta quỳ xuống, không trêu vào nổi, không trêu vào nổi!
Nếu như sau này mình lỡ chân quỳ xuống trước mặt Hồng Tiểu Phúc...
Thế thì lấy đâu ra mặt mũi làm hiệu trưởng nữa!
"Thầy bình tĩnh, thật sự bình tĩnh", Lương Đức Thuận vội vàng đứng dậy ra ngoài hành lang nhìn nhìn, may mà không có ai, thầy quay lại nhỏ giọng hỏi, "Thật hay đùa vậy? Năng lực này có vẻ hơi kinh khủng đấy?"
Nói ra thì năng lực nào thầy cũng không sợ, võ nghệ cao cường hay trí khôn tăng tiến về cơ bản cũng không liên quan gì đến thầy.
Nhưng kiểu năng lực bắt người ta quỳ xuống này, hèmmmmmmmm...
"Ban đầu tôi cũng không tin đâu", lúc này Lý Hoằng quả quyết lấy ra chiếc điện thoại mà học sinh đã giao nộp, "Lúc đó vừa vặn có học sinh lớp tôi quay được video, hiệu trưởng Lương, thầy xem đi."
"Để tôi xem", Hiệu trưởng Lương cẩn thận nhận lấy điện thoại, Lý Hoằng mở video cho thầy xem, quả nhiên, Lương Đức Thuận nhìn thấy Trương Dương bật người rất ngầu, từ mặt đất bằng phẳng vọt tới độ cao hai mét, xoay người 720 độ, sau đó bụp một cái quỳ trước mặt Hồng Tiểu Phúc!
Không phải một lần, mà là hai lần!
Thế... thế này...
Hiệu trưởng Lương thoáng chốc vã mồ hôi lạnh – năng lực này đáng sợ quá, quả thực đáng sợ quá! Không trêu vào được, không trêu vào được!
May mà quan hệ của mình với Hồng Tiểu Phúc vẫn khá ổn, thằng bé này cũng lạc quan, không nham hiểm, nếu không với năng lực này ai mà không sợ nó, nếu như mình đang hội họp hay phát biểu mà đột nhiên quỳ xuống...
Ôi trời nghĩ thôi cũng không dám nghĩ luôn, trời ạ?!
"Bình tĩnh, nhất định phải giữ đứa trẻ này thật bình tĩnh!" Lương Đức Thuận lập tức chỉ thị Lý Hoằng, "Nhất định phải giữ đứa bé này bình tĩnh, như tôi được biết, tính tấn công của nó không mạnh, bình thường cũng rất nghe lời, thầy nói với nó đừng có chạy lung tung, nhất là đừng tới chỗ tôi!"
Lý Hoằng: "..."
Quả nhiên, không chỉ mình sợ hãi, đến cả hiệu trưởng cũng sợ kìa...
"Vâng", Lý Hoằng vội vàng gật đầu, "Vậy Hiệu trưởng Lương, thầy xem, nếu đứa bé này đã có năng lực, chúng ta có nên báo lên cấp trên..."
"Báo chứ, nhất định phải báo!" Hiệu trưởng Lương cầm điện thoại lên gọi cho sở giáo dục, "Tôi phản ánh với cấp trên ngay bây giờ đây!"