Âu Thần

Translator: Nguyetmai

Đó là bốn chiếc xe tải quân dụng, hai trăm quân nhân đã thức tỉnh chỉnh tề bước từ trên xe xuống.

Hồng Tiểu Phúc và các học sinh trước đó cộng thêm người thức tỉnh bình thường có tới hai trăm tám mươi người, nhưng là một đội hình vô cùng lộn xộn, ăn mặc đủ kiểu, kẻ đứng người ngồi, thậm chí người nằm cũng có...

Nhưng các quân nhân vừa xuất hiện, mọi thứ bỗng chốc khác hẳn.

Động tác của họ hoàn toàn chỉnh tề, mặc quân trang màu xanh lá, từng người một nối đuôi nhau tiến về doanh trại bộ đội.

Nhìn vào trong giống như một con rồng dài.

Nếu như nói khí thế của hai trăm tám mươi người thức tỉnh là mười, thì khí thế của hai trăm quân nhân chính là một trăm!

Mà một trăm chỉ là mốc khởi đầu!

Hoàn toàn không thể so sánh với ngày thường.

Nhìn thấy tốp quân nhân này tiến vào, tuy rằng số lượng không nhiều, tuy rằng không quá cao to, tuy trong tay họ không có gì cả.

Nhưng đám đông bỗng chốc cảm thấy rất an toàn.

Dường như trời có sập ngay xuống họ cũng không cần lo lắng.

Mình đồng da sắt.

Đây là đích thực là mình đồng da sắt!


"Oa!" Không ít các cô gái có mặt ở đó bật ra tiếng hét như đám mê trai, "Đẹp trai quá! Đẹp trai quá đi mất!"

"Trời ơi trước kia chỉ nhìn thấy trên tivi thôi, hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy người sống!"

"Giỏi quá trời! Thần tượng đấy! Mạnh mẽ hơn đám diễn viên ca sĩ trên tivi nhiều!"

"Anh bộ đội ơi anh có vợ chưa?!"

Đám nam sinh lúc trước vẫn cười hi hi ha ha, khi những quân nhân chỉnh tề đi tới, họ cũng nghiêm túc hẳn.

Khi hai trăm quân nhân này tiến vào doanh trại của quân đội, lập tức có các chiến sĩ bắt đầu khoác trang bị lên người họ.

Không thể không nói, từ sau khi linh khí khôi phục lại, trang bị của các quân nhân thay đổi thế nào cũng là một thách thức đối thực lực của quốc gia.

Trước kia trang bị chủ yếu của quân đội là sản phẩm điện tử công nghệ cao, đủ thứ súng ống tân tiến, đủ thứ quần áo có công năng đặc biệt.

Mà bây giờ linh khí khôi phục, sau khi khai thác dị cảnh với quy mô lớn, những trang bị tác chiến hiện đại trước kia dường như bị đào thải trong chớp mắt. Với khả năng chế tạo của Hoa Hạ bây giờ cũng chỉ có thể là áo giáp cơ bản cộng thêm vũ khí lạnh mới nghiên cứu ra.

Mà những thứ này vẫn chưa thể phổ biến được, trang bị của hai trăm quân nhân này có thể nói là toàn bộ trang bị dự trữ của quân khu Thẩm Thành rồi.

"Tất cả... Nghiêm!"

Sau khi các quân nhân thay trang bị xong, chỉ huy hô to một tiếng, "Nghỉ ngơi tại chỗ nửa tiếng, sau đó tập hợp!"

Một tiếng vỗ tay vang lên, hai trăm quân nhân bấy giờ mới có thể cử động tay chân, họ tụ thành từng nhóm nhỏ vài người, bắt đầu có hoạt động riêng.

"Tiểu Phúc, các anh ấy đẹp trai quá!" Tô Oánh phấn khích hô lên với mấy người trong nhóm, "Hình như họ được hoạt động tự do rồi, chúng ta qua bên đó xem thử?"

Thời đại khác, thần tượng cũng khác rồi.

Trước kia thời thế thái bình, thần tượng của mọi nhà hầu như là các minh tinh trên màn ảnh.

Bây giờ linh khí khôi phục, dị cảnh được khai thác, cấp bậc của minh tinh màn ảnh dường như hạ xuống mấy bậc. Lẽ nào dám hy vọng họ tiến vào dị cảnh đóng phim hay ca hát hay tỏ vẻ đẹp trai với đám sinh vật bên trong dị cảnh?

Hiển nhiên không thể rồi!

Cho nên, với tiền đề như vậy, sự sùng bái dành cho vũ lực nhanh chóng lây lan. Mà những người thức tỉnh đang có mặt ở đây chính là những người mạnh mẽ nhất.

Dù gì thì vũ lực càng cao, mọi người càng an toàn mà.

Cho nên lúc này đây, không ít người thức tỉnh chạy tới xung quanh các quân nhân, có người nói chuyện, có người xin chữ ký, thậm chí có cô gái thức tỉnh hỏi thẳng đối phương đã có vợ chưa...

Tóm lại câu hỏi kiểu gì cũng có...

Nhóm của Hồng Tiểu Phúc cũng bước tới. Tô Oánh bước tới trước mặt một đội lính trông khá hiền lành và chào hỏi, "Các anh bộ đội, xin chào!"

"Chào em", anh lính kia mỉm cười, "Em là học sinh à?"

Sau đó anh cười cười nhìn bộ áo giáp của mấy người họ, "Áo giáp này... Khá độc đáo đấy..."


"Khụ khụ, chủ yếu là vì an toàn mà", Tô Oánh đỏ mặt rồi hỏi, "Bên trong nguy hiểm lắm không ạ? Sau khi vào đó chúng em có thể giúp gì được không?"

Anh lính kia ngẫm ngợi rồi nói, "Các em cứ ở sau lưng bọn anh là được, đừng chạy lung tung. À phải rồi, các em có năng lực gì vậy?"

Tô Oánh phấn khởi giới thiệu: "Em có năng lực hệ băng."

Trương Dương tiếp lời: "Em là thích khách, hệ cường hóa tư chất tổng hợp."

L‎ý Thiên Kỳ nói: "Em vừa làm bị thịt vừa tấn công..."

Hồng Tiểu Phúc sờ sờ đầu mũi: "Em... Em là người hô 666..."

Anh lính: "..."

Kể ra thì, sau khi linh khí khôi phục, với tư cách là nhóm đầu tiên thức tỉnh trong quân đội, chỉ thị mà Thạch Đào nhận được luôn là cố gắng nâng cao thực lực của bản thân. Cho nên trong suy nghĩ của anh, phàm là người thức tỉnh, trừ một số dị năng và công năng không phù hợp với chiến đấu, những người khác chắc hẳn đều theo đuổi khả năng chiến đấu mới phải.

Nhưng hôm nay lạ lùng ghê, trong nhóm này có người muốn hô 666 trà trộn vào...

Như thế cũng được à?

"Anh bạn này", Thạch Đào nhìn Hồng Tiểu Phúc với vẻ tò mò, "Dị năng của em là gì thế?"

Hồng Tiểu Phúc nở nụ cười ngượng ngùng: "Dị năng của em là vận may, không thuộc loại chiến đấu cho nên em chỉ có thể đứng sau hô 666 thôi."

Thạch Đào: "..."

Có cả năng lực kỳ quặc như vậy à?

Sau đó anh liếc mắt nhìn Chuột Bự bên cạnh Hồng Tiểu Phúc, "Đây là... Pet của em à?"

Chuột Bự lập tức đứng thẳng người, gật đầu thật mạnh.

Chuột Bự: (•̀∀•́)


Thạch Đào: "..."

Quả nhiên, thời đại thay đổi, bây giờ có người dám nuôi chuột như thú cưng nữa chứ... Trông cũng thông minh đấy...

"Lát nữa chắc sẽ chọn tuyến đường và số hiệu", Thạch Đào cười cười, "Bọn anh nhận được chỉ thị rằng năm người hợp thành một đội, tổng cộng có bốn mươi đội, tiến sâu theo tám hướng với thế trận hai trước ba sau. Sau khi vào trong đó, các em cứ theo sau bọn anh, bọn anh xác nhận rằng phía trước không có gì nguy hiểm là các em có thể ở phía sau xử lý một số động vật ăn thịt lạc đàn."

Đây là kế hoạch tổng thể của lần tác chiến này, bên trong còn rất nhiều chi tiết, tất nhiên Thạch Đào không tiện nói.

Dù gì Hồng Tiểu Phúc và các bạn cũng không mong được biết quá nhiều thứ, chỉ cần biết rằng lần này tiến vào dị cảnh sẽ không có nguy hiểm gì lớn là được.

Quả nhiên, họ nói chuyện thêm được vài câu, Hồng Tiểu Phúc nghe thấy có người hô, "Tất cả người thức tỉnh tập hợp, năm người thành một đội, cử ra một đội trưởng bước lên trước chọn số hiệu và tuyến đường."

Bắt đầu chọn rồi sao?

Tô Oánh lập tức đẩy Hồng Tiểu Phúc, "Tiểu Phúc, dựa cả vào cậu đấy! Chọn hướng nào tốt một chút nhé."

Triệu Minh ở bên cạnh cười tươi như hoa: "Theo anh Phúc là có lộc ăn rồi, anh Phúc, tôi tin cậu!"

"Được rồi, mọi người cứ yên tâm đi." Hồng Tiểu Phúc gật đầu, đi thẳng về phía chọn số hiệu.

Đó là một cái lều lớn rộng khoảng năm mươi mét vuông.

Sau khi Hồng Tiểu Phúc xếp hàng tiến vào, một chính trị viên đang ngồi trước bàn, trước mặt người đó là một cuốn sổ giấy in khổ A4, bên trên là một tấm bản đồ đơn giản.

Thấy Hồng Tiểu Phúc bước tới, người này lập tức đẩy cuốn sổ tới trước mặt cậu, "Đăng ký tên đội của các cậu, sau đó chọn một hướng đi."

"Vâng ạ." Hồng Tiểu Phúc ghi tên của năm người lên cuốn sổ, sau đó nhìn tấm bản đồ đơn giản kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận