Âu Thần

Translator: Nguyetmai

Cùng lúc đó, ở một bên khác.

Khương Bác Đồ cưỡi ngựa, đi theo các anh lính ở phía trước với khoảng cách năm mươi mét, vừa đi vừa không ngừng tìm kiếm xem có gặp được con thú nào lạc đàn không.

Tuy rằng không thể chủ động tìm kiếm trong phạm vi rộng, nhưng Khương Bác Đồ vẫn cảm thấy, ít nhiều gì cũng nên xử lý một hai con để luyện tay. Từ khi linh khí khôi phục và bản thân thức tỉnh, cậu ta vẫn luôn cho rằng thế giới này về sau sẽ là một thế giới mà vũ lực cao hơn tất cả, cho nên sức mạnh cá nhân hiển nhiên rất quan trọng.

"Mọi người đừng mải nói chuyện nữa", Khương Bác Đồ cưỡi trên lưng ngựa cao nên nhìn được xa hơn. Cậu ta vừa đi vừa ngó nghiêng quan sát, "Bên phía quân nhân không có việc gì cho chúng ta đâu, mọi người phải quan sát xung quanh, tìm kiếm cho cẩn thận, đừng đến đây một cách vô ích. Vu Hưng, nếu cậu không tìm được thì để sứ giả thế thân của cậu đi tìm đi? Có tổn hại gì đến bản thân cậu đâu."

Vu Hưng là nhân vật chi viện trong đội của họ, năng lực của cậu chàng này là sứ giả thế thân, nói một cách đơn giản hơn là tương đương với phân thân, hoặc có thể tham khảo thế thân trong "Cuộc phiêu lưu bí ẩn của JoJo".

Cho nên cậu ta còn cố tình đặt cho sứ giả thế thân của mình cái tên Star Platium.

Ừm, rất khoa trương.

"Được chứ", Vu Hưng gật đầu, sau đó triệu hồi sứ giả thế thân của cậu ta.

Đó là một phân thân có hình người, bề ngoài tương tự cậu ta, ở trong trạng thái nửa thực thể nửa ảo ảnh.

Dù gì cậu ta mới ở LV1, cho nên năng lực cơ bản của sứ giả thế thân này chỉ tương đương với lính trinh sát, mức độ sát thương có giới hạn, nhưng lôi ra "nhử mồi" trong dị cảnh này là một lựa chọn không tồi.

"Đi đi nào, Star Platium!" Vu Hưng hô to một tiếng, sứ giả thế thân của cậu ta nhanh chóng lao vụt đi.

Khương Bác Đồ và ba người kia bụm mặt: "Cái thằng dặt dẹo này..."


Vu Hưng tỏ vẻ không vui: "Tôi cũng không còn cách nào khác, năng lực của tôi chỉ như vậy, nếu đổi lại là cậu, cậu làm thế nào?"

Ừm... Câu hỏi này thực sự không biết nói sao, nếu đổi lại là cậu ta...

Chắc sẽ đặt tên là Gold Experience?

Sứ giả Star Platium bắt đầu tuần tra với phạm vi rộng trên thảo nguyên, phải nói rằng lần tuần tra này quả thực gặp được quá nhiều thứ. Chưa được bao lâu, Star Platium đã gặp được một con sói phủ giáp!

Với tư cách là chủ nhân có chung tầm nhìn với sứ giả thế thân, Vu Hưng lập tức phấn khích nói: "Phát hiện mục tiêu rồi! Sói phủ giáp, chỉ một con!"

"Thật hả?!" Mấy người kia bỗng chốc phấn khởi hẳn!

Một con sói phủ giáp lạc đàn! Đây đúng là cơ hội trời cho mà!

Khương Bác Đồ lập tức bảo: "Dụ nó qua đây! Mọi người chuẩn bị sẵn sàng!"

Vu Hưng gật đầu ngay: "Được thôi!"

Sau đó sứ giả thế thân Star Platium bắt đầu xông tới châm chọc nó. Cậu ta nhặt một viên đá, ném vào con sói phủ giáp đang thong dong tản bộ, đồng thời hét lên thật to: "Này, thằng nhãi kia!"

Sói phủ giáp: "???"

Nó quay đầu, nhìn thấy Star Platium...


"Grào!!!"

Có một sinh vật bé nhỏ yếu ớt dám xông vào lãnh địa của ta, chết đi!

Sói phủ giáp không nói hai lời, xông thẳng tới. Star Platium co giò chạy ngay. Cậu ta chỉ là một phân thân, vừa chạm vào sẽ nát ngay...

Vu Hưng ngồi trên nền đất nhắm mắt hô lên: "Tới rồi! Mọi người chuẩn bị!"

Khương Bác Đồ nhảy từ trên ngựa xuống, mấy người khác cũng sẵn sàng thủ thế.

Họ nhanh chóng nhìn thấy một bóng người hoảng hốt chạy ở phía trước, đằng sau là một con sói phủ giáp điên cuồng đuổi theo, muốn ngoạm mông cậu ta...

"Mọi người chuẩn bị, tôi lên trước!" Khương Bác Đồ rút con dao bổ dưa hấu ở túi đeo sau lưng, xông lên trước. Dù gì cũng là đấu tay không với động vật hoang dã, áo giáp trên người cậu ta được chế tác đặc biệt, mức độ phòng ngự cũng rất khá; cậu ta xông lên, không nói nhiều, chém ngay một nhát, "Đi chết đi!"

"Xoạt" một tiếng, con dao bổ dưa hấu chém ra một vết dài trên lớp phủ giáp của con sói. Sói phủ giáp hiển nhiên cảm nhận được nguy hiểm, nó quay đầu giơ nanh lên. Trước đó có nói qua, loài vật này có sáu chân, là sự kết hợp của họ Mèo và họ Chó, không chỉ biết mỗi cắn người thôi đâu.

"Xoạt" một nhát, lớp bảo hộ trên cánh tay Khương Bác Đồ bị xé rách, khiến Khương Bác Đồ phải lảo đảo.

"Liều mạng đi anh em!" Khương Bác Đồ không thể ngờ rằng mình vừa xuất hiện đã rơi vào thế hạ phong. Giờ làm gì còn cậy mạnh theo chủ nghĩa anh hùng được nữa, cậu ta quả quyết cầu cứu đồng đội, "Vu Hưng, dùng thế thân quấy rầy nó, Dương Kiến Đồng, cậu tấn công phía sau, Phan Lập Huy dùng thuật trói chân của cậu trói chân sau của nó! Phương Toàn, bạch nhãn của cậu đâu? Mau tìm nhược điểm của nó!"

Mấy người kia cũng biết bây giờ phải đồng tâm hiệp lực, con thú trước mặt chắc chắn không thể dựa vào sức của một người.

Mỗi người trong đội lập tức phát huy tác dụng của mình.


"Dế chũi, chịu chết đi!" Năng lực của Dương Kiến Đồng cũng không kém gì Khương Bác Đồ, nhưng cậu ta thuộc dạng sức mạnh kết hợp với sự nhanh nhạy, thích hợp đi theo con đường của thích khách, cho nên cậu ta cầm một thanh kiếm Nhật mua ở cửa hàng đồ dùng cho võ đạo.

Một đao chém xuống cũng chẳng cần biết chém vào đâu, tóm lại cứ chém bừa vậy, thế mà cũng có hiệu quả.

Phan Lập Huy là người thức tỉnh hệ công năng, năng lực là thuật trói chân, có thể tạo ra dây thừng giữa không trung để trói chặt vật thể. Lập tức nhân lúc con sói phủ giáp kia không chú ý, vội vàng chế tạo ra một đoạn dây thừng dài vô hình, quấn chặt lấy hai chân sau của con sói phủ giáp.

Bấy giờ bốn người họ đã bắt đầu chiến đấu, sau cùng Phương Toàn lùi về sau hai bước, hai mắt đột nhiên bắn ra ánh sáng trắng, bắt đầu quan sát cẩn thận.

"Nhược điểm của nó là ở bụng", Phương Toàn hô to, "Lớp phòng ngự ở chỗ đó là yếu nhất, đừng tấn công vào cổ họng nó, vũ khí của các cậu không chém nổi lớp giáp đâu!"

Bụng!

Mấy người họ bỗng chốc nhìn về phía bụng của con sói, quả nhiên ở đó có một khoảng da bụng màu trắng, không có bất kỳ lớp giáp nào.

"Nghĩ cách tấn công vào bụng của nó!" Khương Bác Đồ hét to, "Tôi tạo cơ hội cho các cậu, Dương Kiến Đồng, chú ý quan sát, nhắm chuẩn vào bụng nó mà xuống tay!"

Dương Kiến Đồng đáp: "Được!"

Nếu đã tìm được nhược điểm, cuộc chiến kế tiếp đơn giản hơn rồi.

Năm người và một con sói vật lộn gần mười phút, Khương Bác Đồ cắn răng để lộ sơ hở, dẫn dụ con sói phủ giáp bật nhảy lên, sau đó Phan Lập Huy trói chặt bốn chân, Dương Kiến Đồng mới đâm thanh kiếm vào bụng nó.

Thế mà con sói phủ giáp kia còn vùng vẫy gần hai phút đồng mồ mới chịu ngã xuống.

"Hộc... hộc... hộc..." Khương Bác Đồ thở hổn hển liên tục. Với thể chất của cậu ta, vận động liên tục trong mười phút không thành vấn đề, nhưng chủ yếu vì ban nãy cậu ta đã sợ chết khiếp.

Mấy người họ thở dốc trong chốc lát, Khương Bác Đồ mới cảm thán: "M* kiếp, quân nhân của ta phải chiến đấu với thứ này á?! Chỉ một con mà chúng ta đã mệt như vậy rồi?!"


...

Bên phía Hồng Tiểu Phúc.

Năm người họ vừa đi đường vừa ngắm phong cảnh.

Trước đó Tô Oánh vẫn hơi sợ, nhưng từ từ làm quen cũng thấy ổn. Không thể không thừa nhận rằng, đội của Thạch Đào thoắt ẩn thoắt hiện ở phía trước thực sự khiến họ yên tâm.

Mười người họ với nhóm của Thạch Đào dẫn trước, nhóm của Hồng Tiểu Phúc theo sau nhanh chóng đi tới bên ngoài khu rừng.

"Dừng!" Thạch Đào giơ tay ra hiệu, sau đó đợi nhóm của Hồng Tiểu Phúc dừng lại mới nói, "Phía trước là khu rừng rồi, anh cho người vào xem sao, các em chuẩn bị tâm thế chiến đấu."

Hồng Tiểu Phúc và các bạn cùng gật đầu: "Vâng ạ, đã rõ!"

Một chiến sĩ lập tức tiến vào khu rừng. Anh ta đi rất chậm, có thể nói rằng bước chân nào cũng dè dặt cẩn trọng.

Thế mà chưa đi được bao xa, anh ta đột nhiên dừng lại, sau đó đột ngột vẫy tay với đoàn người.

Tình huống gì vậy nhỉ?

Họ vội vàng lao tới, nhưng vừa nhìn thấy rõ tình hình đã sững sờ.

Đây... đây là...

Triệu Minh nuốt nước bọt ừng ực, sau đó nhìn về phía Hồng Tiểu Phúc, đột nhiên giơ cao hai tay và hô, "Tham kiến thần may mắn!" Sau đó cậu ta ôm vai Hồng Tiểu Phúc mà cười ha hả, "Anh Phúc, tôi biết ngay cứ theo cậu là sẽ có lộc ăn! Chúng ta đi vào đây như đi du xuân ấy, lượn một vòng không thấy con quái vật nào, thế mà phía trước đã có hai mươi mấy cái xác rồi!"

Chẳng thể trách cậu ta vui vẻ như vậy được, bởi vì ở phần đất trước mặt họ là xác của hai mươi mấy con sói rừng rậm, tất cả đều được chém thành hai mảnh, nằm la liệt trên nền đất...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận