Âu Thần

Translator: Nguyetmai

Trong lúc hiệu trưởng Lương báo cáo chuyện của Hồng Tiểu Phúc lên cấp trên, đám học sinh cũng đồn đại ầm ĩ về chuyện của Hồng Tiểu Phúc.

"Này, nghe nói gì chưa? Năng lực thức tỉnh của linh vật may mắn lớp 12/16 bá lắm, có thể khiến người ta quỳ mọp xuống!"

"Cái cậu Hồng Tiểu Phúc đó hả? Thật hay đùa vậy? Năng lực như thế thì kinh quá rồi!"

"Chứ còn gì nữa, video tại hiện trường lan truyền ra rồi, nghe bảo lớp trưởng Trương Dương của 12/15 nhận cậu ta làm đại ca ngay tại chỗ đấy!"

"Ha ha ha ha ha, giỏi thật, giỏi thật, Trương Dương là người giỏi nhất trong mấy đứa đã thức tỉnh của trường ta rồi đúng không? Cậu ta nhận Hồng Tiểu Phúc làm đại ca cơ á?!"

"Chứ sao nữa, khi đó cậu ta biểu diễn màn ra sân ngầu như thế, kết quả bụp một cái quỳ trước mặt Hồng Tiểu Phúc, cái này giả sao được?"

Có câu ba người đủ biến con hổ thành thật*, vốn dĩ Trương Dương định đi lấy lòng Tô Oánh, kết quả chuyện này xảy ra, đồn tới đồn lui đồn thành Trương Dương chủ động muốn làm "đệ" của Hồng Tiểu Phúc, đã thế còn quỳ xuống bày tỏ lòng thành...

(*) Tam nhân thành hổ, ba người nói dối có hổ trong thành phố, tất cả mọi người sẽ tin. Ý nói sai nhiều thành đúng, việc được nhiều người ủng hộ sẽ là chân lý.

Ôi trời đất, tin tức này hơi bị bùng nổ đó nha?


Học sinh toàn trường đều thảo luận về chuyện này, nhóm chat trên Wechat càng sôi nổi hơn!

Thế nên bây giờ Trương Dương của lớp 12/15 đang vùi mặt xuống bàn, không thể gặp ai được nữa!

Dù gì mình cũng là người thức tỉnh tư chất tổng hợp hệ cường hóa cơ mà, một trong những dạng thức tỉnh giỏi giang nhất, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà phải làm "đệ" cho Hồng Tiểu Phúc?!

"Chuyện này không thể nhịn được!" Trương Dương tức đến mức mặt mũi sa sầm, "Lúc đó rốt cuộc mình bị làm sao vậy, sao lại quỳ xuống, mà còn quỳ hẳn hai lần! Cái quái quỷ gì thế?! Lẽ nào năng lực của cậu ta thực sự là khiến người khác quỳ xuống? Không được, mình không tin! Đánh chết cũng không tin!"

Tất nhiên, tin hay không là một chuyện, trực tiếp đi tìm Hồng Tiểu Phúc là chuyện khác.

Bây giờ năng lực thần kỳ thức tỉnh, gene thức tỉnh đang là trào lưu, có trời mới biết năng lực ấy của cậu ta có thật hay không?

Những lúc như thế này chỉ có thể tin thôi! Lỡ như có thật thì sao?

M* kiếp, thế thì đời mình bi kịch thật rồi!

"Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh!" Trương Dương cố gắng cổ vũ bản thân mình, "Trước tiên cứ quan sát đã, rốt cuộc chuyện đó là thật hay giả! Nếu không, xảy ra vấn đề gì thì chẳng còn thể diện đâu nữa! Nếu như năng lực của cậu ta là giả, đến lúc đó chúng ta nói chuyện tiếp!"

Trương Dương buồn bực cả một ngày, cuối cùng chịu đựng được đến khi tan học.


Vừa đeo cặp sách lên chuẩn bị rời khỏi trường, Trương Dương đã thấy Hồng Tiểu Phúc và Tô Oánh đang cười cười nói nói mà đi ra khỏi trường.

Nói thật lòng, Trương Dương rất muốn xông tới chào hỏi, nhưng liếc thấy Hồng Tiểu Phúc ở bên cạnh... Ừm, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, bình tĩnh!

"Tiểu Phúc, tối nay về nhà cậu vẫn phải cày game thuê à?" Tô Oánh và Hồng Tiểu Phúc vừa đi ra ngoài vừa hỏi chuyện.

Hồng Tiểu Phúc buổi tối về nhà phải làm việc để mưu sinh, Tô Oánh thì tiếp tục tự học.

Dù sao bất kể đến lúc đó có được Đại học Thanh Hoa đối đãi đặc biệt hay không, họ vẫn cần tiếp tục ôn tập kiến thức văn hóa, hơn nữa theo như tin đã nhận được, cho dù Đại học Thanh Hoa đối đãi đặc biệt cũng không có nghĩa là về nhà không phải học bài. Thời gian này vẫn cần học tập, đồng thời phải cố gắng nâng cao khả năng của bản thân.

Đại học Thanh Hoa xem trọng tiềm lực.

Nếu như thời gian này họ không tiến bộ một chút nào, vậy thì Đại học Thanh Hoa cũng không cần nữa.

Trương Dương vẫn còn đi học ở trường đó thôi.

"Đúng vậy", Hồng Tiểu Phúc cười khà khà gật đầu, "Dù gì thì mưu sinh cũng cần thiết. Năng lực của tớ rốt cuộc là thật hay giả tớ còn không biết, lỡ như là giả mà tớ không chuẩn bị gì, chẳng phải quá bi kịch hay sao? Cho nên vẫn phải làm việc chứ."


Sự lạc quan được biểu hiện ra ngoài của cậu khiến Tô Oánh nhìn thôi cũng thấy sống mũi cay cay.

Vốn dĩ thức tỉnh là một chuyện tốt, nào ngờ còn xảy ra chuyện éo le này. Nếu như năng lực này không đáng tin, há chẳng phải thêm một lần đau à?

Hai người nhanh chóng tách ra về nhà mình ăn cơm, Hồng Tiểu Phúc vừa vào cửa, em gái Thẩm Tiểu Linh đã xông tới, tươi cười kéo cánh tay Hồng Tiểu Phúc, "Anh, anh quay về rồi à, hôm nay thế nào? Bên trường học có chuyện gì thú vị không?"

"Có chứ, tất nhiên là có rồi", Hồng Tiểu Phúc kéo Thẩm Tiểu Linh vào nhà, bắt đầu kể chuyện cho cô bé nghe. Cậu giảng giải qua về hệ thống thức tỉnh, sau đó nói, "Tô Oánh thức tỉnh rồi, mang năng lực băng đấy, nếu như không có gì bất ngờ thì về cơ bản đã chắc suất ở Đại học Thanh Hoa."

"Oa!" Nghe đến tin này, Thẩm Tiểu Linh bỗng chốc "oa" lên một tiếng, hai mắt lấp lánh ánh sao, kinh ngạc bảo, "Tốt vậy sao! Vậy anh thì sao? Tư chất của anh là bao nhiêu?"

Vừa nghe đến chuyện này, Hồng Tiểu Phúc bỗng thấy buồn bực, nhưng cậu vốn tính lạc quan nên chỉ cười, "Thực ra anh cũng thức tỉnh rồi, nhưng năng lực của anh hình như hơi đặc thù..."

Anh Tiểu Phúc thức tỉnh rồi?!

Nghe thấy tin này, Thẩm Tiểu Linh suýt nhảy cẫng lên, vội vàng hỏi, "Anh Tiểu Phúc anh cũng thức tỉnh rồi?! Năng lực của anh là gì thế?!"

Nghe Thẩm Tiểu Linh hỏi, Hồng Tiểu Phúc bỗng chốc ngượng ngùng sờ mũi, "Hình... hình như là có thể khiến người ta quỳ xuống..."

Thẩm Tiểu Linh: "..."

Năng... năng lực này nghe qua không đáng tin cho lắm nhỉ?

"Thật hay đùa vậy anh?" Thẩm Tiểu Linh tò mò hỏi, "Vậy năng lực của anh phải sử dụng như thế nào?"


"Không phải anh cũng đang lo lắng chuyện này hay sao?" Hồng Tiểu Phúc lắc đầu, "Bản thân anh còn không biết điều khiển năng lực này thế nào, hình như là kỹ năng bị động... hoàn toàn không có manh mối gì."

Thực ra năng lực của người thức tỉnh quan trọng ở chỗ sử dụng nó thế nào.

Ví dụ như cường hóa về trí nhớ, về cơ bản chỉ cần nhìn qua sẽ không quên, tương đương với một cái ổ cứng di động có thể ghi chép và ghi nhớ bất cứ lúc nào.

Ví dụ như Tô Oánh, người thức tỉnh năng lực băng, vừa thức tỉnh đã có thể biết mình có năng lực gì, tuy rằng ban đầu hiệu quả còn nhỏ, nhưng ít nhất đã có phương hướng đúng đắn.

Hồng Tiểu Phúc hoàn toàn khác biệt, cậu không có một chút cảm nhận nào.

"Tiếc thật đấy." Thẩm Tiểu Linh hơi bĩu môi, buồn bực trong chốc lát, nhưng sau đó nhanh chóng vui vẻ trở lại, "Anh, anh cũng đừng nóng lòng, không phải vẫn còn em sao, nghe nói lứa tuổi thức tỉnh thấp nhất là mười hai tuổi, em còn hai tháng nữa là đủ rồi, đến lúc đó có thể đi kiểm tra! Nếu như tư chất của em không tệ, đợi em thức tỉnh rồi em sẽ nuôi anh!"

Hồng Tiểu PhúcL: "…"

Hồng Tiểu Phúc vỗ đầu Thẩm Tiểu Linh, cười mắng cô bé, "Nói linh tinh gì đấy, anh còn cần em nuôi hả? Cho dù anh thức tỉnh rồi mà không có năng lực, thành tích học tập của anh vẫn còn lù lù ra đó kìa? Môi trường xã hội của chúng ta tốt, có kiến thức trong đầu, không thể nào đói được, đúng không? Đến lúc đó cố gắng thi vào Đại học Công nghiệp Thẩm Thành, anh cố gắng học tập giành học bổng, cũng là một phần thu nhập không nhỏ rồi."

Thẩm Tiểu Linh chống cằm nghĩ ngợi, cô bé cười, "Đúng vậy, anh trai của em giỏi như thế, chắc chắn không thành vấn đề!"

Hồng Tiểu Phúc cười hì hì xoa đầu Thẩm Tiểu Linh, "Được rồi, em cũng đừng nóng ruột, đi làm bài tập trước đi, anh đi nấu cơm, xong xuôi còn phải làm việc nữa."

Thẩm Tiểu Linh ngoan ngoãn đáp một tiếng, "Vâng!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận