Translator: Nguyetmai
Nói thật lòng, hai ngày nay, trong số những người thức tỉnh tiến vào dị cảnh, khá nhiều người có được thu hoạch đáng kể.
Ví dụ như hôm qua có một đội khiêng được hai con sói phủ giáp ra ngoài.
Khi ấy họ tràn ngập sự tự tin của kẻ chiến thắng, đủ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Tất nhiên, không thể nào bì được với dạng yêu nghiệt như Hồng Tiểu Phúc, vì Hồng Tiểu Phúc gặp phải đàn sói rừng rậm mà Đại Tráng đã giết...
Nhưng dù gì đó cũng là vận may, số một, số hai đấy.
Thế mà không ngờ hôm nay cũng có đội ngũ người thức tỉnh có được thu hoạch lớn như vậy!
Nhìn họ vác từng bao to đùng, nhìn nụ cười tràn ngập tự tin ấy...
Thủ trưởng Phương: "..."
Ông dụi mắt liên tục, sau đó kinh ngạc hô lên: "Trời đất, đó không phải là Hồng Tiểu Phúc sao?"
Lưu Hoa Quân: "..."
Mạnh Đình Huy: "..."
Cái quái gì vậy?! Hôm qua họ gặp được đàn sói rừng rậm của Đại Tráng, có thể hiểu được tại sao chiến lợi phẩm lại nhiều đến vậy.
Nhưng hôm nay là chuyện quái gì vậy?! Sao họ vẫn mang bao nhiêu chiến lợi phẩm quay về như thế chứ?!
Nhìn những bộ xương dính máu kia kìa, lần này lại thêm mười mấy con sói rừng rậm!
Trời đất ơi, làm thế nào mà họ làm được vậy?!
Không chỉ ba vị thủ trưởng kinh ngạc mà người thức tỉnh đơn lẻ dọc đường nhìn thấy số chiến lợi phẩm của họ cũng chấn động!
"Thánh thần thiên địa ơi, đây là đội nào mà dữ dằn quá vậy?!"
"Bao nhiêu bộ xương... Phải giết bao nhiêu con sói mới được như vậy?!"
"Đáng sợ quá đi mất, bao nhiêu sói như thế, lần này trông có vẻ họ lại có một trăm đến hai trăm nghìn tệ rồi!"
"Tôi thấy, không chỉ có vậy đâu, riêng tiền bán xương đã hơn trăm nghìn tệ, lại còn bao nhiêu thịt sói nữa chứ, bây giờ thịt sói bán được giá hai trăm tệ nửa kilôgam đấy! Quan trọng nhất là có tiền còn không mua được!"
Một đám người thức tỉnh đơn lẻ nhìn nhóm của Hồng Tiểu Phúc mà thực sự ngưỡng mộ.
Không có cách nào khác, bây giờ dị cảnh mới bắt đầu khai thác, có thể giết được một, hai con sói phủ giáp đã là may mắn tận trời rồi.
Đâu thể khiêng thành lô ra ngoài như họ được chứ?
Nhất là thịt sói ấy, có thể nói là món ăn yêu thích nhất của rất nhiều tên trọc phú trong nước, tối hôm qua nghe nói có tên trọc phú vung tiền tìm thịt sói, sau cùng tốn bao nhiêu công sức mới kiếm được một kilôgam...
À phải rồi, thế mà nghe nói có kẻ kinh khủng may mắn vô cùng, gặp được xác của hai mươi mấy con sói rừng rậm, sau cùng chia hết cho bạn bè cùng lớp.
Không biết đầu óc nghĩ thế nào nữa, đúng là lãng phí. Chỗ thịt ấy mà bán chắc thu về vài trăm nghìn tệ cũng không thành vấn đề!
Hồng Tiểu Phúc tất nhiên không biết được suy nghĩ của người khác, cậu cười ha hả đi tới trước mặt Lưu Hoa Quân: "Ông nội ơi, hôm nay chúng cháu lại phát hiện được không ít thứ tốt."
"Thật sao?" Hai mắt Lưu Hoa Quân sáng ngời: "Mau nào mau nào, mau vào đây nói với ông."
Một đám người đi vào phòng họp tạm thời.
Trước hết, Hồng Tiểu Phúc lấy ra ít quả dại mà Chuột Bự tìm được dưới lòng đất: "Ông nội, ông xem này, đây là quả dại mà Chuột Bự đào ra được, cháu cảm thấy có khả năng có tác dụng."
"Chuột Bự đào ra hả?" Lưu Hoa Quân nhìn Chuột Bự bên cạnh Hồng Tiểu Phúc, ông phải hít một hơi thật sâu. Bây giờ lòng đất của dị cảnh số mười chín là môi trường khá khó khai thác, không ngờ đứa cháu cưng của ông có được thần vật cỡ này!
Có được con chuột như vậy, thế giới dưới lòng đất dễ xử lý hơn rồi! Thứ này đào hang nhanh hơn con người nhiều có hiểu không?!
"Giỏi quá!" Thủ trưởng Phương than thở: "Thằng nhóc này đúng là vật cát tường của chúng ta mà!"
Tô Oánh và những người khác không kìm nén nổi, Tô Oánh vừa cười vừa nói: "Bác Phương ơi, cậu ấy chính là vật cát tường của lớp chúng cháu, bây giờ thăng cấp lên cũng không tệ đâu ạ."
Thủ trưởng Phương: "..."
"Mau đưa ông xem xem là gì nào", Lưu Hoa Quân cảm thán, sau đó nhận lấy quả dại mà Hồng Tiểu Phúc đưa cho mình, lập tức bảo: "Ông sẽ gọi nhóm của viện sĩ Hầu tới phân tích, các cháu cứ đợi một lát nhé."
Ông nói rồi chạy đi ngay, chưa được bao lâu sau, viện sĩ Hầu Chí Thiên với mái đầu hói sọi đã tiến vào, ông cười bảo:"Không ngờ lại có thu hoạch nhanh như thế, mấy quả kia tôi sẽ bảo các thành viên trong đội phân tích thử, xem xem có công năng đặc biệt gì không."
Ông ngồi xuống trước mặt Hồng Tiểu Phúc, cười cười và hỏi: "Tiểu Phúc à, lần này có phát hiện được gì nữa không?"
Sau đó ông nhìn thấy Hồng Tiểu Phúc vác một túi lòng sói:"Trời đất ơi! Còn có thứ tốt như thế này nữa hả?! Mau cho tôi xem với!"
Ông nói rồi vươn tay giằng lấy, vừa lật ra vừa chảy nước miếng ròng ròng: "Thịt mông sói! Thịt sườn sói! Óc sói! Lòng sói! Còn có cả... Trời đất ơi, có cả hai "hạt vàng" nữa nè..."
Ông chú này không hổ danh ham ăn mà!
"Khụ khụ, Tiểu Phúc à", viện sĩ Hầu không màng đến công việc, chỉ bàn về ăn uống: "Thế này... Khụ khụ, tôi cần đem một ít về nghiên cứu, xem xem những thứ này có ăn được không... Cậu xem thế nào..."
Mọi người: "..."
Nước miếng của ông chú này sắp chảy đến tận ngực rồi! Chú mà không biết những thứ này có ăn được hay không ấy hả?!
Chắc chú chỉ không biết chế biến thế nào cho thơm lừng thôi chứ gì?!
"Vậy thì tặng chỗ lòng này cho viện sĩ Hầu đấy ạ", Hồng Tiểu Phúc cười tít cả mắt rồi nhìn về phía Thạch Đào: "Viện sĩ Hầu, lần này cháu còn phát hiện ra một thứ đặc biệt, chú xem thử xem?"
"Được chứ, mau đưa tôi xem nào", viện sĩ Hầu vội vàng gật đầu.
Bây giờ ông nhìn Hồng Tiểu Phúc thế nào cũng thấy vừa mắt...
Thằng bé này hiểu chuyện quá, biết mình thích ăn mấy thứ này nên mang về cho mình đây mà...
Ôi chao, ăn cái thứ ấy của sói thì tráng dương phải biết...
"Ở đây ạ", Thạch Đào vội vàng lấy ra thứ trông giống hạch bạch huyết kia mà đưa cho viện sĩ Hầu, "Tiểu Phúc tìm được thứ này trong xác của một con sói rừng rậm, cháu trông nó có vẻ giống kim loại... Cụ thể rốt cuộc là gì thì không rõ, phải nhờ viện sĩ Hầu phân tích."
"Hở? Kim loại?" Viện sĩ Hầu vừa nghe thấy thế, hai mắt đã sáng ngời, sau đó lấy từ trong túi ra một cái kính lúp để quan sát kỹ càng.
Ông càng nhìn càng thấy sung sướng, sau đó còn lấy điện thoại, mở một tấm ảnh ra để so sánh cẩn thận, so sánh xong, ông bỗng chốc kích động hẳn!
"Ha ha ha ha ha ha ha ha! Đỉnh lắm! Đúng là đỉnh quá mà!" Viện sĩ Hầu sung sướng đến nỗi bất chấp hình tượng của bản thân, câu gì cũng nói ra ngoài: "Đỉnh quá rồi! Tiểu Phúc à, lần này cậu bạn đỉnh lắm đấy! Ha ha ha ha ha! Quá giỏi quá giỏi! Vô địch luôn rồi!"
Mọi người: "..."
Rốt cuộc đây là thứ gì, chú ơi chú có cần phấn khích tới vậy không?!
"Tiểu Hầu, trước hết đừng vội vui mừng", Lưu Hoa Quân ở bên cạnh nóng lòng nhắc nhở: "Rốt cuộc đây là thứ gì vậy?!"
"Tác dụng của thứ này lớn lắm đấy!" Viện sĩ Hầu dùng tay nắn nắn thứ trông như kim loại kia: "Đây là nguyên tố không có trên Trái đất của chúng ta, thuộc về nhóm kim loại, theo mẫu vật mà thế giới đã có được, họ đặt tên cho thứ này là dị kim!"
Dị kim!
Vừa nghe thấy cái tên này, đám đông đã thấy tò mò.
Nghe ý của viện sĩ Hầu, hình như thứ này vô cùng quý giá?
"Viện sĩ Hầu, thứ này có tác dụng gì ạ?" Hồng Tiểu Phúc tò mò hỏi: "Đắt lắm sao?"
Viện sĩ Hầu gật đầu chắc nịch và bảo: "Đắt chứ, đắt cực kỳ luôn! Bên phía Mỹ bán với giá một trăm năm mươi nghìn đô la Mỹ cho một nghìn gam!"
Mọi người: "Thánh thần thiên địa ơi! Đắt đến vậy sao?!"
"Đúng vậy, đắt như thế đấy, thứ này rất hiếm, mà quan trọng là nó thuộc về nguyên tố mới phát hiện", viện sĩ Hầu giải thích với mọi người: "Công dụng của thứ này rất thần kỳ. Nói một cách đơn giản, tác dụng của nó gần giống với kim loại thần kinh. Tôi nói thế này các bạn có lẽ không hiểu lắm, vậy thì tôi đổi cách nói khác. Thứ này có thể liên kết với hệ thần kinh của loài người. Các bạn biết như thế có nghĩa là gì không?"
Mọi người cùng lắc đầu: "Không hiểu lắm..."
Viện sĩ Hầu dang rộng hai tay, phấn khích nói: "Có nghĩa là việc cơ thể người liên kết với máy móc là khả năng hoàn toàn có thể xảy ra! Các bạn có biết bây giờ bài toán khó trong việc sản xuất chi giả cho người tàn tật trên toàn thế giới là gì không? Đó là liên kết giữa chi giả và cơ thể người! Chi giả hoàn toàn không có cảm giác gì, bất kể chế tạo tinh vi thế nào cũng không thể mọc thẳng trên cơ thể người! Nhưng có dị kim thì khác! Các bạn biết Bucky Barnes trong "Captain America" chứ? Có được thứ này, cánh tay cơ giới của Bucky Barnes có khả năng trở thành hiện thực đấy!"