Âu Thần

Translator: Nguyetmai

Quỳ xuống rồi! Một con gấu lớn như vậy! Một con gấu có thể nắm được sức mạnh cả thế giới như thế! Vậy mà nó lại quỳ trước mặt Hồng Tiểu Phúc!

Thạch Đào cũng ngây cả người. Hay là... chúng ta cũng quỳ xuống đi? Hình như quỳ xuống có lợi ích gì đó, nếu không... tại sao một con gấu to lớn như thế lại quỳ xuống chứ?

Lúc đó, Triệu Minh cũng thốt lên một tiếng với khuôn mặt sững sờ: "Lại... Lại xuất hiện rồi! Tham kiến Thần may mắn!"

Mấy người Tô Oánh cùng lấy tay che mặt lại...

Khả năng này của Hồng Tiểu Phúc đúng là quá nghịch thiên, có thể nói là không cần đánh cũng thắng!

Nhất là đối với các loài động vật!

Bởi vì trí tuệ của loài người tương đối cao, thông thường sẽ không quỳ mọp như thế, nhưng các loài động vật thì khác, trước đây có Chuột Bự giờ lại có Gấu Lớn!

Nói không chừng có khi còn có Gấu Nhị...

Nếu như có Gấu Nhị, không biết thế giới này có Logger Vick* không nhỉ?

(*) Logger Vick: nhân vật chính thứ ba trong phim hoạt hình Boonie Bears (Chú gấu Boonie) nổi tiếng, bên cạnh hai nhân vật khác là gấu lớn Briar và gấu bé Bramble.

"Mày... Mày sẽ không tấn công tao đúng không?" Hồng Tiểu Phúc thận trọng tiến lại phía trước. Theo lẽ thường, giống như kinh nghiệm với Chuột Bự, nếu động vật đã quỳ gối trước mình thì có nghĩa là nó có thiện cảm với mình. Hiện tại, xem ra sẽ không có gì nguy hiểm...

"Gừ, gừ..." Gấu Lớn thở hổn hển rồi ngồi dậy, cọ cái đầu to như vại nước dụi vào người Hồng Tiểu Phúc với ánh mắt vui vẻ.

Được rồi, ổn rồi, xem ra lần này nó cũng bị thuyết phục bởi khí chất của Thần may mắn.

Mọi người: "..."

Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!

Nhìn thấy Gấu Lớn ngoan ngoãn như thế, lúc này Thạch Đào mới giơ tay lau mồ hôi: "May quá may quá, có vẻ anh bạn này rất có cảm tình với Tiểu Phúc, nếu không hôm nay phiền phức to rồi!"

Anh quá sợ hãi như vậy cũng không có gì lạ, thật khó mà lường trước được việc gì sẽ xảy ra. Dù gì đi nữa, nó cũng là một con gấu cỡ LV3 trở lên, còn có thể thâu tóm sức mạnh cả trái đất nữa, lúc đó vài người trốn thoát được là tốt lắm rồi, có khi còn chết cả đám nữa ấy chứ?

Hiện tại ổn rồi, xem như Gấu Lớn và Hồng Tiểu Phúc đã có quan hệ tốt, có anh bạn này ở đây, sau này mọi người có thể thoải mái xông pha trong rừng.


Sói rừng rậm: "Hú hú..."

Ngươi nói xem bọn chúng đã chọc phải ai mà phải chịu cái nghiệp này hả giời... Nhìn thôi đã thấy không sống nổi...

Ồ! Lại đến lúc vui vẻ mổ xẻ cái xác rồi...

Trải qua việc ngày hôm nay, Tô Oánh đã can đảm hơn rất nhiều. Giống như khi một người thường xuyên nhìn thấy máu thì không cảm thấy sợ hãi nữa. Trước đây, Hồng Tiểu Phúc có hơi buồn nôn khi phải mổ xẻ cái xác. Hôm nay, ở giữa ranh giới sống chết, cậu cảm thấy sói rừng rậm này có đôi mi thật đẹp và đôi mắt thật xinh...

"Mổ xẻ, mổ xẻ." Mấy người bọn họ cùng nhìn về phía Hồng Tiểu Phúc. Đơn giản là vì việc này thích hợp với cậu!

Nói không chừng con hàng này sẽ moi được thứ gì tốt cũng nên!

"Ồ…" Hồng Tiểu Phúc nhìn mấy con sói rừng rậm đáng thương... Được rồi, coi như tụi mày không may mắn, tao không khách khí nữa...

Thế là cậu bắt đầu phanh thây chúng.

Rất nhanh chóng xử lý được con đầu tiên. Ồ! Là tinh thể màu đỏ.

Nhặt lại, năm viên thuốc LV2.

Ồ! Lại là một tinh thể màu đỏ.

Nhặt lại, năm viên thuốc LV2.

Soạt... Ấy? Dị kim! Ha ha ha! Lại phát hiện một cái đai dị kim!

Nhặt lại, bốn mươi viên thuốc LV2...

Thạch Đào và mấy người khác đứng bên cạnh nhìn đến há hốc mồm, hình như bây giờ đống này còn may mắn hơn cả trước kia. Tổng cộng có bảy con sói rừng rậm bị giết, thu được ba viên tinh thể màu đỏ, một dị kim, tỷ lệ này quả thực quá hiếm thấy đúng không?

Gấu Lớn chỉ ngồi ở đó nhìn Hồng Tiểu Phúc mổ xẻ cái xác. Đợi đến khi cậu mổ xẻ xong xuôi, lúc này nó mới thở khò khè bò tới, chỉ chỉ vào phần thịt đã cắt ra.

"Mày muốn đống thịt này?" Hồng Tiểu Phúc cười ha hả, trực tiếp quăng thịt cho nó: "Được, cho mày này!"

Gấu Lớn: (✪▽✪)

Anh bạn này ngồi ngay bên cạnh bắt đầu ăn một cách ngon lành...


"Anh Thạch, tiếp theo chúng ta làm thế nào?" Tô Oánh liếc nhìn Gấu Lớn, bây giờ bọn họ đang ở trong rừng rậm, phải đi đâu đây?

"Để anh xem trên núi thế nào!" Thạch Đào ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi xa xa bên kia, ước tính khoảng cách, sau đó nói: "Chặng đường còn lại khoảng bảy kilomet, càng đi sâu vào trong theo con đường này càng dễ gặp được động vật ăn thịt cỡ lớn. Dựa theo kế hoạch, chúng ta cần phải ưu tiên đảm bảo an toàn cho bản thân trước..." Sau đó, anh cũng liếc nhìn Gấu Lớn, sờ cằm rồi nói: "Nhưng hiện tại anh thấy, có lẽ đám động vật trong rừng này cần suy nghĩ kỹ về vấn đề an toàn của chúng…"

Mọi người: "…"

Mọi người đang nghỉ ngơi thì bỗng nhiên Chuột Bự đào lỗ từ trong đất chui ra, sau đó bắt đầu nhả đồ trong miệng ra bên ngoài...

Đầu tiên là một tảng đá, hình như phía trên... Có kim loại?

Thạch Đào: "…"

"Mày đào được từ dưới đất à?" Thạch Đào trợn tròn mắt ngạc nhiên!

Con Chuột Bự này cũng giỏi vậy sao?

Chuột Bự: (●′ω●)

Đù má! Việc này đơn giản vậy sao? Đối với bọn họ, nếu như bình thường muốn kiếm được một ít mẫu khoáng thạch phải khó ngang với tìm đường lên trời, thế mà hiện tại...

Chuột Bự nhả ra một đống từ trong miệng, ước chừng mười viên đá, chúng đều to cỡ quả bóng bàn, mặt trên ít nhiều đều có dấu vết của kim loại!

Khoáng thạch! Đây chính xác là mẫu khoáng thạch rồi!

Thực sự không biết là Chuột Bự tìm được ở đâu?

Mọi người đều hết sức ngạc nhiên, Hồng Tiểu Phúc này đúng là thần mà!

Bên cạnh cậu có một con Chuột Bự chuyên đào kho báu, đằng kia còn một con Gấu Bự giống như vệ sĩ cao cấp. Không có gì có thể so sánh được!

"Gừ gừ…" Gấu Lớn đã ăn hết thịt hai con sói rừng rậm ở đằng kia, đang vui sướng vỗ vỗ vào bụng. Sau đó, nó đi gần lại chỗ náo nhiệt, vừa nhìn thấy hòn đá trong tay Hồng Tiểu Phúc, mắt nó lập tức sáng lên, chĩa móng vuốt như chiếc gầu xúc của máy đào, ấn nhẹ vào cánh tay của Hồng Tiểu Phúc.

"Hửm?" Hồng Tiểu Phúc quay đầu nhìn nó: "Mày cũng biết cái này sao?"

Gấu Lớn lập tức gật đầu, sau đó vươn móng vuốt chỉ vào phía rừng rậm sau lưng. Rõ ràng ý của nó là mọi người hãy đi theo nó.


"Đi, đi xem nào!" Lúc này, Thạch Đào đứng dậy, có điều trong lòng anh vẫn còn lấn cấn, nói tóm lại thì vấn đề an toàn vẫn là quan trọng nhất. Anh bèn đưa cục đá cho một chiến hữu, nói: "Tiểu Ngô, cậu đem hòn đá kia về trước, sau đó ở yên đợi lệnh, chờ chúng tôi ra!"

"Rõ!" Tiểu Ngô cất hòn đá đi, sau đó đi về.

Tuy anh nghĩ sẽ không nguy hiểm gì khi vào trong, thế nhưng không được để tất cả trứng gà vào một làn là chuyện hết sức bình thường. Cứ báo tin về trước, nếu thực sự xảy ra bất kỳ vấn đề gì thì cũng có cứu viện, không phải sao?

Chín người một chuột cộng thêm một con gấu nhanh chóng đi vào phía rừng sâu.

Rừng rất sâu, lúc này mọi người đã đi được chừng sáu, bảy kilomet, dọc theo đường đi phát hiện không biết bao nhiêu loài mới. To thì có con báo cỡ hơn hai mét, bé thì có con thỏ sáu chân, còn có vài con thằn lằn gì đó nhỏ hơn nữa.

Nhưng có Gấu Lớn đi bên cạnh, cơ bản những con vật nhỏ bình thường đó đều bỏ chạy.

Cứ như vậy, khi mấy người bọn họ đi khoảng chừng năm giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đi đến một ngọn núi nhỏ.

Đó là một ngọn núi nhỏ cao khoảng chừng ba trăm mét.

Thế núi không dốc lắm mà nghiêng thoai thoải, nhưng đều là đá nhọn, uốn lượn ra phía ngoài khoảng một, hai nghìn mét. Phía trên các tảng đá nhọn đó đều là các hạt kim loại sáng lấp lánh.

"Chính là chỗ này rồi!" Thạch Đào nhìn ngọn núi nhỏ, hai mắt sáng ngời, sau đó móc thanh đao chiến đấu ra chém một nhát thật mạnh vào núi đá!

"Keng!" Một âm thanh chói tai vang lên, chẳng biết nhát đao này mạnh cỡ nào mà thanh đao của anh gãy làm đôi ngay lập tức, kết quả núi đá kia chỉ bị chém thủng một lỗ...

Đây chính là đao LV2 đấy!

Tất nhiên là gãy rồi thì không thể sử dụng được nữa!

Mọi người cùng nhíu mày, xem ra đây chính là một mỏ quặng, nhưng rất khó để khai thác được, độ sắc bén của thanh đao LV2 còn mạnh hơn lực gầu của máy xúc rất nhiều. Thạch Đào ra tay tuyệt đối không nhẹ mà còn không được...

Một mỏ quặng nhưng không thể khai thác được thì có ý nghĩa gì?

Kết quả ai nấy đều buồn bã, Gấu Lớn thì cười gừ gừ rồi lắc đầu.

Mọi người: "…"

Đây là đang cười nhạo đấy hả?

Sau đó, mọi người thấy Gấu Lớn đi tới phía trước, giơ bốn móng vuốt lên đập mạnh vào đất!

"Uỳnh" một tiếng!

Toàn bộ ngọn núi đều rung động, sau đó vô số những măng đá từ trong lòng núi trào ra, núi đá bị nứt bắn ra tung tóe, đá từ trên sườn núi rơi xuống!


Mọi người: "…"

Trời ơi, nó thật lợi hại!

Thì ra phải khai thác cái mỏ quặng mỏ này bằng cách như thế sao?

Mọi người kinh ngạc trợn mắt há mồm nhìn hàng trăm hòn đá vụn, to thì khoảng một trăm cho tới một trăm năm mươi kilogam một tảng, nhỏ thì khoảng mười mấy kilogam một hòn. Cuối cùng Thạch Đào cũng kịp phản ứng, anh nói: "Mọi người ai có thể mang được bao nhiêu thì mang, chúng ta mang thêm nhiều mẫu về, tôi nghĩ lần này viện sĩ Hầu có thu hoạch lớn rồi!"

Anh nói rất đúng, có thêm những khoáng sản này rồi, đợi viện sĩ Hầu nghiên cứu ra công dụng thì thiết bị của các chiến sĩ lại có thể được lên đời!

Gấu Lớn đang nhìn mọi người bắt đầu nhặt những tảng đá với vẻ hứng thú, sau đó nó cũng bắt đầu học bộ dạng của mọi người để giúp bọn họ khuân đá.

Hồng Tiểu Phúc cười ha hả, vỗ vỗ vào móng vuốt của Gấu Lớn, nói: "Sau này tao gọi mày là Gấu Lớn nhé! Gấu Lớn, trời không còn sớm nữa, bọn tao phải mang đá về. Không có gì thay đổi thì ngày mai bọn tao lại đến đây, đến lúc đó tao sẽ mang cho mày ít đồ ăn ngon, được không?"

Gấu Lớn: (✪▽✪)

Gấu Lớn lập tức gật gật cái đầu to như vại của mình rồi cười gừ gừ, rất vui vẻ và khoái chí.

Hôm nay lại là một ngày có thu hoạch lớn của bọn họ, lúc đi thì tay không, lúc trở về là một đống khoáng thạch lớn...

Những cái này đều là bảo bối! Chỉ nói về độ cứng, ít nhất những thứ này cũng thuộc kim loại cỡ LV2! Có khi lại có thể lên đến LV3 ấy chứ!

Ai nấy đều ôm các bọc lớn trở về, Gấu Lớn tiễn mọi người một đoạn đường, đi một mạch đến lãnh địa của vua khỉ. Gấu Lớn vừa tới, vua khỉ đã dẫn theo một bầy khỉ ngơ ngác nhìn!

Quỳ mọp tè đầy đất!

Vua khỉ: "Khẹc khẹc!"

Đáng sợ quá đi, thế nào mà ngay đến một con gấu to lớn thế kia cũng bị kéo ra ngoài!

Giống như cánh rừng rậm này là tồn tại không thể động vào vậy!

Thật đáng sợ!

Mọi người đi thẳng ra cửa rừng, lúc này Gấu Lớn mới giơ tay vẫy vẫy một cách lưu luyến.

Là một sinh vật cả đời quay cuồng trong cánh rừng rậm, nó chỉ có thể cảm thấy an toàn khi ở trong rừng, cho nên dù lưu luyến đến đâu đi nữa, nó cũng chỉ có thể tiễn đến nơi này mà thôi.

"Gấu Lớn!" Hồng Tiểu Phúc vẫy vẫy tay với nó: "Ngày mai bọn tao sẽ mang cho mày đồ ăn ngon!"

Gấu Lớn gật đầu: "Gừ, gừ..."

Mọi người cùng đi về phía Nam, rất nhanh đoàn người đeo túi lớn sau lưng đã đi ra khỏi dị cảnh, kết quả vừa ra đến nơi, bọn họ đã nhìn thấy viện sĩ Hầu chờ sẵn trên hầm trú ẩn, vừa nhìn mấy mọi người, ông đã lao đến cười ha hả: "Ha ha ha ha! Tôi biết mọi người rất giỏi! Thật là quá giỏi! Ha ha ha ha ha! Lại đây, lại đây! Kim loại mọi người phát hiện ra ngày hôm nay quá tuyệt vời!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận