Translator: Nguyetmai
Hồng Tiểu Phúc ngồi xổm dưới đất, nhìn con Husky trước mặt, cậu gần như phát điên.
Cậu nuôi con gì cũng không thành vấn đề, ngay cả Chuột Bự cậu cũng có thể nhận nuôi, chỉ duy nhất con Husky trước mặt này thật sự làm cậu hơi do dự.
Thật sự rất sợ hãi!
Vừa mới gặp mặt đã tặng cho cậu món quà lớn như vậy! Ăn luôn cả cổng!
Ai có thể chịu được chứ?
"Tiểu Linh, em sửa cổng lại trước đi!" Hồng Tiểu Phúc thở dài bất đắc dĩ: "Dù sao cũng phải có một cái cửa chứ…"
"Vâng ạ!" Thẩm Tiểu Linh trả lời, sau đó một đống linh kiện được khống chế bay từ trong phòng ra. Sau đó các linh kiện bắt đầu tan chảy, tấm sắt đã bị phá hỏng cũng bay đến, sau đó cả đống kim loại hòa tan vào nhau trên không trung, biến thành hình hai cánh cửa. Tiếp theo cánh cửa bay đến trên khung cửa, sau hai tiếng rầm rầm thì hai cánh cửa đã làm xong!
Hồng Tiểu Phúc đã quen với năng lực ngày càng như mong muốn của Thẩm Tiểu Linh, nhưng Husky lại chưa nhìn thấy bao giờ!
Husky: "!!!"
Nó nhìn cái cổng lớn một lúc, lại nhìn Thẩm Tiểu Linh một lúc, cuối cùng nó chắc chắn một chuyện không thể chắc chắn hơn.
Hai quan xúc phân này ghê gớm đấy!
Có bản lĩnh như vậy thì kế hoạch sửa sang trị giá năm trăm ngàn của nó có thể tăng lên thành kế hoạch sửa sang một triệu rồi!
"Anh, con Husky này…" Thẩm Tiểu Linh nhìn con Husky, thật sự rất rất thích, vẻ ngoài của nó vừa to vừa đẹp, lông toàn thân mềm mại, đôi mắt to lanh lợi. Cô bé rất muốn giữ lại. Nhưng mà con Husky này đi lạc tới nhà mình, nhất định chủ của nó lo lắng lắm! Vậy nên cô bé hạ quyết tâm, sau đó lên tiếng: "Chúng ta đưa nó đến cho chú cảnh sát đi?"
"Để anh tính đã." Hồng Tiểu Phúc lắc đầu một cách quả quyết: "Nếu là con Husky khác thì được, còn con này… Em không lo ngày mai mấy chú cảnh sát không có chỗ để đi làm sao?"
À…
Lúc trước, trong một bản tin có một video về việc một con Husky phá nát đồn cảnh sát, đấy chỉ là con chó bình thường…
Nếu là con này…
Sẽ nguy hiểm đến mức nào nữa?
"Hay là cứ để nó ở đây trước đi!" Hồng Tiểu Phúc suy nghĩ một lát: "Dù sao năng lực của anh vẫn có chút tác dụng với động vật, ngày mai chúng ta sẽ đến đồn cảnh sát báo cáo xem có ai đến nhận hay không."
Thẩm Tiểu Linh suy nghĩ một lúc, đúng là vậy nhỉ, đây chính là biện pháp tốt nhất rồi.
Nếu không thì…
Ừ…
Đột nhiên Thẩm Tiểu Linh cười hì hì, ôm cổ Husky: "Husky, em hãy ở nhà của bọn chị vài ngày, chờ sau khi bọn chị tìm thấy chủ của em sẽ để em về nhà. Nhưng mà em phải ngoan nhé, không được phép phá hoại đồ đạc trong nhà!"
Husky: "!!!"
Phá hoại? Vị quan xúc phân này vừa nói là phá hoại?
Đây là chuyên môn của tôi mà!
Đúng lúc tôi vừa lập một kế hoạch trùng tu trị giá một triệu!
Đợi tôi hoàn thiện kế hoạch là áp dụng được rồi!
…
Triệu Minh vừa bước vào cửa bỗng sững sờ.
Bởi vì trong phòng khách lớn ở tầng một bày một bàn thức ăn ngon, ba Triệu Trưởng Phát và mẹ Giang Huệ Tâm đang nhìn mình với vẻ hớn hở.
Quản gia mặc áo đuôi én phẳng phiu đứng bên cạnh, trên cánh tay còn vắt một cái khăn ăn màu trắng.
Triệu Minh thấy hơi khó hiểu, hình như bầu không khí hôm nay hơi khác thường. Hôm nay cũng không phải sinh nhật của mình, sao lại bày biện thịnh soạn như vậy chứ? Cậu ta gây ra rắc rối à? Không đúng, hai ngày nay cậu ta đi theo anh Phúc vào dị cảnh chơi, không hề làm gì khác…
"Ba, mẹ, mọi người có chuyện gì à?" Thay giầy xong, Triệu Minh cẩn thận bước tới, trong lòng run sợ, cậu ta hỏi: "Đây có phải là Hồng Môn Yến* không vậy?"
(*) Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 Trước Công Nguyên tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán - Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Hoa Hạ giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, sau này từ "Hồng Môn Yến" thường được sử dụng với hàm ý "bình yên trước cơn giông bão".
Trong lúc cậu ta vẫn đang lo sợ, ba Triệu Trưởng Phát bỗng lấy một chai rượu sâm banh ra, khui bọt bay tung tóe: "Ha ha ha ha! Tiểu Minh đã về rồi à! Làm tốt lắm đó!"
Triệu Minh: "…"
Chuyện quái gì vậy?
"Sao ba lại nói vậy?" Sau khi ngồi xuống, Triệu Minh nhìn một bàn đầy thức ăn, cậu ta hỏi: "Hôm nay có chuyện quan trọng gì à?"
"Đứa nhỏ ngốc này, có chuyện quan trọng gì chứ, tất nhiên là chúc mừng con rồi." Mẹ Giang Huệ Tâm vừa cười vừa nói: "Con ở lỳ trong dị cảnh cả hai ngày, mẹ nhận được điện thoại báo bình an của con, ngay lập tức chuẩn bị một mâm thức ăn ngon ăn mừng cho con đó."
Triệu Trưởng Phát gật đầu nói thêm: "Con đừng nói gì cả, nghe ba nói trước đã. Con này, lúc ở trong dị cảnh đã tìm thấy cái gì đó rất ghê gớm đúng không? Lúc nãy ba và đám lão Lưu nói chuyện với nhau, chuyện của mấy đứa ba đã nghe ông ấy nói cả rồi. Ôi chao! Con trai bảo bối của ba đúng là phi thường! Ha ha ha! Làm rất tốt! Chỉ cần con lập công thì Triệu gia chúng ta vững như núi rồi!"
Chẳng trách Triệu Trưởng Phát vui vẻ như vậy.
Tiểu đội của con trai bảo bối của mình đã tìm ra cái gì chứ?
Đồ tốt có thể tăng trình độ khoa học kỹ thuật của cả Hoa Hạ! Có công lớn cỡ nào? Lúc mình ở bên cạnh thủ trưởng Lưu Hoa Quân, khóe mắt của ông tràn ngập niềm vui!
Bây giờ nhà mình đang nhận kế hoạch xây dựng tường vây, con trai lại lập công lớn như vậy, có ai không vui cơ chứ?
Đúng là hổ phụ sinh hổ tử!
"À, con có làm được gì đâu." Triệu Minh nghe xong bèn ngượng ngùng gãi đầu: "Đều do anh Phúc quá đỉnh, con và mọi người cũng chỉ ôm bắp đùi ăn ké thôi, ha ha."
"Biết rồi, biết rồi." Triệu Trưởng Phát cười ha ha, nói: "Con yên tâm, hai cha con chúng ta đều hiểu con người của Hồng Tiểu Phúc, Thần may mắn mà, phải bái lạy nhiều vào… Khụ khụ, sau này con đi theo cậu ấy đi, cha đồng ý một trăm phần trăm."
Triệu Minh: "???"
Có phải mình đã phát hiện ra cái gì rồi không?
"Ăn cơm trước đi!" Giang Huệ Tâm cười hà hà, gắp đồ ăn cho Triệu Minh, một nhà ba người bắt đầu ăn.
Giang Huệ Tâm vừa ăn vừa nói: "Dù sao thì con trai của chúng ta cũng nhờ Hồng Tiểu Phúc mà lập được công lớn như vậy, kiểu gì chúng ta cũng phải tỏ chút lòng thành chứ! Không thể cứ để vậy được."
"Đúng, phải bày tỏ, phải bày tỏ." Triệu Trưởng Phát sờ cằm, sau đó nhíu mày nói: "Nhưng mà không phải Tiểu Minh đã nói rồi à, ngay cả hai vạn trước đây giúp đỡ Hồng Tiểu Phúc cậu ấy cũng trả lại, nếu chúng ta tặng quà trực tiếp sợ là không tốt lắm."
Triệu Minh và Giang Huệ Tâm cùng gật đầu: "Đúng vậy, chắc chắn là cậu ấy không nhận."
"Không nhận thì kệ không nhận, chúng ta nên cho vẫn phải cho." Tất nhiên trong lòng Triệu Trưởng Phát biết, nhờ Hồng Tiểu Phúc mà Triệu Minh lập được công lớn cỡ nào.
Không hề nói quá, thật sự là tương đương với kim bài miễn tử ở thời cổ đại đó!
Chỉ cần kiếp này Triệu Minh không tự tìm đường chết đi phản quốc, chắc chắn cậu ta sẽ yên ổn cả đời, không xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Phát hiện kia khiến Lưu Hoa Quân cảm thán rằng thời cơ vùng dậy của Hoa Hạ đã đến rồi.
Triệu Trưởng Phát không phải kẻ ngốc, ông dùng chân cũng hiểu được lời này có ý nghĩa thế nào.
Mà công lao này từ đâu mà có? Không phải là nhờ Hồng Tiểu Phúc sao?
Nếu không, chỉ dựa vào năng lực vú em của con trai bảo bối nhà mình… Trăm phần trăm là không thể!
"Hay là thế này đi." Triệu Trưởng Phát nhỏ giọng: "Tiểu Minh, con lấy cớ mượn thẻ căn cước của Hồng Tiểu Phúc đem sang đây. Chúng ta lén chuyển Khách sạn Thẩm Thành sang tên cậu ấy, con thấy sao?"
"Hả? Con thấy rất được đó!" Mắt Triệu Minh sáng lên. Dù sao sau này nhà cậu ta cũng chú trọng vào việc mở rộng dị cảnh, đây là thị trường lớn đến mức nào cơ chứ?
Sau này mở rộng nhà đất trong dị cảnh, một căn nhà có giá mấy chục triệu chứ?
Đúng lúc cuộc sống trước đây của Hồng Tiểu Phúc khó khăn, chúng ta lén cho cậu ấy một chút vốn. Anh em đi theo Thần may mắn cả đời, một cái khách sạn ăn thua gì?
"Nhưng mà đừng cho cậu ấy biết việc này!" Triệu Minh nói: "Nếu tên này biết chuyện, con nghĩ ngay cả anh em cậu ta cũng không nhận."
Triệu Trưởng Phát nói: "Vậy nên ba mới bảo cần kín tiếng một chút, chúng ta đừng để cậu ấy biết là được."
Một nhà ba người bọn họ cùng gật đầu: "Mẹ thấy được đó."
Lần đầu trong lịch sử có chuyện chuyển giao tài sản ngược đời như vậy. Người khác đều sợ bị phát hiện việc lén chuyển tài sản của người khác thành của bản thân, bọn họ lại lén chuyển tài sản của mình cho người khác còn sợ bị phát hiện…
Nhanh chóng ăn xong bữa cơm, Triệu Minh về phòng, Triệu Trưởng Phát nhỏ giọng bàn bạc với Giang Huệ Tâm: "Ôi chao! Tôi cảm thấy pho tượng đó rất tốt. Tiếc là đặt trong phòng Tiểu Minh thì không được tiện cho lắm."
Giang Huệ Tâm suy nghĩ một lát bèn gật đầu: "Ừ, đúng là không tiện. Hay là chúng ta lại lén làm thêm một cái nữa đi! Dù sao cũng chẳng đáng bao nhiêu."
Triệu Trưởng Phát: "Chà! Ý này được đấy."
…
Tô Oánh về đến nhà, vừa ăn cơm vừa kể chuyện hai ngày nay trong dị cảnh cho ba mẹ nghe, ba mẹ cô đều rất vui.
Một mặt cô bình an trở về chính là điều quan trọng nhất.
Mặt khác, cô còn lập công, chuyện này rất tốt cho tương lai sau này của cô.
Tô Oánh nhanh chóng ăn xong cơm rồi trở về phòng, cô nhẹ nhàng khóa kỹ cửa phòng, sau đó mở tủ treo quần áo nhìn pho tượng Hồng Tiểu Phúc nho nhỏ bên trong với khuôn mặt đỏ bừng…
"Tiểu Phúc, cảm ơn, cảm ơn nhiều." Tô Oánh len lén bắt đầu quỳ lạy: "Trở về an toàn còn lập công nữa, cảm ơn cảm ơn! Hì hì."
Sau khi lạy xong, cô vội vàng đóng cửa tủ quần áo lại, sau đó cầm điện thoại lên.
Nhắc mới nhớ, hai ngày nay mất liên lạc, không biết các bạn học khác thế nào rồi.
Vừa mở Wechat ra, Tô Oánh nhìn số tin nhắn lập tức sửng sốt!
Diễn đàn nói chuyện phiếm của người thức tỉnh có hơn 999 tin nhắn.
Có chuyện gì sao?
Cô vội vàng kéo lên trên, tin nhắn phía trên làm Tô Oánh ngạc nhiên đến ngây người.
Thật ra hai ngày nay những học sinh thức tỉnh đều thu hoạch không ít, nhưng mà đây không phải là nguyên nhân chính.
Nguyên nhân thực sự là nghe nói cấp trên đã phát hiện ra điều khủng khiếp bên trong dị cảnh, cho nên ngày mai dị cảnh sẽ đóng cửa một ngày.
Dị cảnh đóng cửa sao? Chắc chắn không phải chuyện nhỏ rồi!
Vậy nên Tô Oánh cẩn thận xem lại các cuộc trò chuyện của các học sinh, nhưng mà sau khi chủ nhiệm Hàn thông báo xong vẫn không có tin tức gì khác.
Cô vẫn đang nghi ngờ, bỗng nhiên thấy tin nhắn của chủ nhiệm Hàn.
Thầy Hàn Phong: "@Mọi người, ngày mai dị cảnh đóng cửa một ngày, mọi người biết cả rồi đúng không? Một giờ chiều mai sẽ tổ chức họp mặt ở Trường trung học thực nghiệm Thẩm Thành. Hội nghị lần này vô cùng quan trọng, liên quan đến một loạt sắp xếp sau này, mong mọi người tham gia đầy đủ!"
Liên quan đến một loạt sắp xếp sau này, nghe vậy các học sinh lại càng tò mò!
Mọi người bàn luận sôi nổi, Tô Oánh không ngừng suy nghĩ: Cuối cùng là có chuyện gì? Không lẽ vì thép dị giới sao? Không phải đâu, thép dị giới mới khai thác chưa được bao lâu, không thể thí nghiệm xong nhanh như vậy được!
Tô Oánh trường trung học thực nghiệm: "Chủ nhiệm Hàn, về vấn đề gì vậy ạ?"
Thầy Hàn Phong: "Về vấn đề chiến đấu, cụ thể thì ngày mai thầy sẽ nói rõ, mọi người đừng nóng vội!"
Vấn đề chiến đấu sao? Vừa nhắc đến chuyện này…
Quả nhiên, Trương Dương nhắn một tin vào tiểu đội: "Nỗi đau luôn chất chứa trong lòng tôi… Chúng ta… Chưa từng chiến đấu!"
Tô Oánh: "…"
Tô Oánh: "Đừng nhắc nữa, đến giờ tôi vẫn chưa có một chút kinh nghiệm chiến đấu nào, chưa có cơ hội luôn…"
Lý Thiên Kỳ: "Cố lên nào các đồng chí, còn tôi dù sao cũng bị đánh là xong."
Triệu Minh: "Vú em tôi thì xong rồi, Tô Oánh, Trương Dương, chiến đấu phải dựa vào hai người rồi."
Trương Dương: "Tôi cảm thấy chắc chắn chuyện lần này không nhỏ, nếu là chỉ chuyện liên quan đến chiến đấu sẽ không nghiêm túc như vậy, quan trọng đến mức đóng cửa dị cảnh một ngày luôn!"
Tô Oánh: "Đúng vậy… Này, sao Tiểu Phúc không nói gì? @Hồng Tiểu Phúc."
Hồng Tiểu Phúc: "Hôm nay bé bi rất buồn phiền, hôm nay bé bi không muốn nói chuyện."
Mọi người: "…"
Chuyện quái gì vậy?
Tô Oánh tò mò hỏi: "Tiểu Phúc cậu làm sao vậy? Trước giờ cậu đâu có như vậy?"
Hồng Tiểu Phúc: "Đừng nói nữa, cái bàn nhà tôi… Không còn nữa…"
Mọi người: "Cái bàn không còn? Bị trộm à? Kẻ gian vào nhà?"
Hồng Tiểu Phúc: "Không phải, bị một con Husky… Ăn mất…"
Mọi người: "…"