Âu Thần

Translator: Nguyetmai

Lý Hoằng đang cực kỳ muộn phiền.

Thầy mới chỉ quay trở về phòng làm việc để lấy giáo án lên lớp, ấy thế mà bàn giáo viên đã biến mất rồi.

Đây đúng là lớp 12/16, vậy thì gay go rồi đây… Rốt cuộc thì bàn giáo viên đã bay đến chỗ quái quỷ nào vậy?

Ngay lúc ấy, Lý Hoằng nhìn thấy con Husky đang nằm bò bên người Hồng Tiểu Phúc.

Husky cũng ngẩng đầu lên nhìn thầy.

Husky: (๑´ ڡ ๑)

Lý Hoằng: "…"

"Trò nào mang Husky đến lớp thế?" Lý Hoằng nổi cơn tam bành, xông lên tóm lấy cổ Husky mà lắc lắc liên hồi: "Mày mau trả lại bàn cho tao! Trả lại bàn cho tao!"

Husky há miệng: "Gâu…"

Mồm đầy mùi gỗ…

Lý Hoằng câm nín, không còn lời gì để nói nữa.

Vậy thì bó tay rồi, một con Husky mà đến bàn giáo viên còn có thể gặm sạch ắt phải là một đứa đã được thức tỉnh, thế này thì còn cãi lý vào đâu được nữa đây.

Xung quanh một đám học sinh vui sướng gần chết, lôi điện thoại di động ra chụp ảnh một hồi. Hôm nay xem chừng trên Tiktok lại có trò vui để coi rồi đây.

"Thôi được rồi!" Lý Hoằng thở dài thườn thượt, rồi đi tới bục giảng, theo thói quen vỗ tay một cái, cuối cùng lại vỗ vào không khí.

Lý Hoằng: "…"

"E hèm!" Lý Hoằng vội vàng ho khan hai tiếng nhằm giảm bớt ngượng ngùng, sau đó hướng ra phía cửa mà nói: "Được rồi, vào đi!"

Học trò ai nấy lập tức nổi lên cơn tò mò. Ối chà chà? Còn có ai nữa sao?

Ngay tức thì một cô nữ sinh bộ dạng vô cùng lanh lợi bước vào lớp, đám bạn học ngồi phía dưới nhất thời không giấu nổi sự hiếu kỳ: "Đây không phải là Trương Ngọc sao?", "Bạn ấy sao vậy?", "Chẳng lẽ… Bạn ấy cũng đã thức tỉnh rồi?", "Rất có thể là như thế, người thức tỉnh lần trước không phải là Vương Lập Hiên sao? Nhìn cũng tương tự như vậy đó!"


Hồng Tiểu Phúc ngồi ở phía dưới lớp, quan sát Trương Ngọc đang đứng trên bục giảng, không khỏi có chút sững sờ.

Trương Ngọc, một cô bé an tĩnh ấm áp, đôi mắt to sáng rất có thần, tính cách lại khá tốt. Trước đây khi Hồng Tiểu Phúc vừa mới chuyển trường, một người bạn cũng chẳng có, lúc đó chính là Trương Ngọc bắt chuyện làm quen với cậu, dẫn cậu đi làm quen với những bạn học khác trong lớp.

Lúc ấy Hồng Tiểu Phúc mới có thể hòa nhập vào đại gia đình này.

Hiện tại cô cũng đã thức tỉnh rồi, Hồng Tiểu Phúc cảm thấy khá là mừng vui.

"Chào mọi người." Trương Ngọc ngượng ngùng, chưa bắt đầu nói mà gương mặt đã kịp ửng đỏ trước rồi: "Tớ… Tớ cũng đã thức tỉnh rồi, tớ có năng lực khống chế thực vật."

Khống chế thực vật!

Vừa nghe lời cô, các bạn cùng lớp ai nấy đều ngây người kinh hãi!

Trời đất thần linh ơi, năng lực này là hàng khủng đấy!

Phía dưới tức thì có một bạn lên tiếng hỏi: "Shodai, là cậu ư Shodai?"

Một đám học sinh tức thì phá lên cười sằng sặc.

Shodai trong lời của cậu ta chính là Senju Hashirama của Làng Lá trong bộ anime Naruto siêu hot, năng lực của nhân vật này chính là điều khiển thực vật.

"Không phải, không phải đâu." Trương Ngọc thoáng có chút xấu hổ, lắc đầu nguầy nguậy: "Hiện tại năng lực khống chế của tớ chưa đến mạnh đến mức đó đâu."

Ừ, điều này có thể hiểu được, dù gì cũng mới là LV1, mới là giai đoạn chập chững bắt đầu thôi mà.

Dù sao có thể thức tỉnh cũng đã là rất tốt rồi.

"Được rồi, bạn học Trương Ngọc, trước tiên mời bạn về chỗ của mình." Lý Hoằng mỉm cười, cho phép Trương Ngọc về chỗ.

Chỗ ngồi của Trương Ngọc ở ngay đằng sau lưng Hồng Tiểu Phúc, Hồng Tiểu Phúc lập tức quay xuống vui mừng nói: "Chúc mừng cậu nhé, tớ biết thể nào cậu cũng sẽ thức tỉnh được mà."

"Cảm ơn." Trương Ngọc mỉm cười ngọt ngào đáp.

Lúc này đây Lý Hoằng quan sát một lượt đám học trò, rồi lên tiếng: "Lớp chúng ta lại có thêm một người nữa thức tỉnh, mấy ngày này cùng với sự mở rộng của dị cảnh, tốc độ thức tỉnh xem chừng nhanh hơn một chút, mấy lớp khác cũng có một vài bạn đã thức tỉnh. Vì vậy mọi người không cần phải gấp gáp làm gì, cứ chăm lo học hành thật tốt, bồi dưỡng kiến thức của chính mình, như vậy đến lúc thức tỉnh xong mới có thể toàn lực phát triển năng lực của bản thân được."


Học sinh ai nấy đều gật đầu.

Lời Lý Hoằng nói không hề sai, văn hóa và tri thức dù là lúc nào cũng rất quan trọng, chuyện này còn liên quan tới vấn đề mở mang hiểu biết.

Một người chỉ biết tính một cộng một bằng hai, so với một người biết tính vi phân, tích phân thì cách nhìn nhận vấn đề, góc độ đánh giá mọi thứ của hai người ắt sẽ có một khoảng khác biệt vô cùng lớn.

Khiêm tốn mà nói, với người có học thức, cho dù phát triển năng lực bản thân cũng sẽ nhanh hơn nhiều so với người không học hành. Tri thức chính là sức mạnh, những lời này ở bất cứ thời đại nào đều chuẩn xác không gì sánh nổi.

"Tiểu Phúc." Lý Hoằng nhìn Hồng Tiểu Phúc: "Đội của mấy đứa có vị trí còn trống không?"

Dù sao Trương Ngọc cũng là bạn học vừa mới thức tỉnh, ý tứ của Lý Hoằng chính là để cho Hồng Tiểu Phúc tận lực kèm cặp cô. Dù sao năng lực của con gái cũng chẳng cao mấy, nếu cứ mạo muội để cô bé đi vào dị cảnh, chỉ e rằng sẽ gặp phải hiểm nguy.

"Thưa thầy Lý, đội của bọn em đủ người rồi ạ, nhưng không sao, em có thể gợi ý cho bạn ấy một đội cũng tốt không kém ạ." Hồng Tiểu Phúc mỉm cười đáp: "Vừa lúc chúng em quen một vài người cực kỳ lợi hại trong quân đội, đến lúc đó Trương Ngọc nhập bọn cùng bọn họ là được rồi."

Mặc dù Hồng Tiểu Phúc là đội trưởng của đội chiến đấu, nhưng nói thế nào đi chăng nữa cậu cũng không phải một mình một đội, hiện tại đã có sáu đội viên, nếu tăng thêm nhân số chỉ sợ dễ làm loạn sự phối hợp ăn ý giữa các thành viên thôi.

Cho nên quyết định cậu đưa ra cực kỳ đơn giản, điều chỉnh lại cấu hình đội ngũ cố định, sau đó giúp Trương Ngọc tìm một đội tốt hơn.

"À, xem ra em đã chọn được một đội đáng tin rồi?" Đối với nhân phẩm của Hồng Tiểu Phúc, Lý Hoằng có thể tin tưởng, có điều vì muốn khiến Trương Ngọc an tâm, thầy bèn cố hỏi thêm một câu: "Có thể giới thiệu qua một chút được không?"

Trương Ngọc cũng để lộ gương mặt chờ mong.

Cô cũng tin rằng nếu Hồng Tiểu Phúc nói là lợi hại, thì chắc chắn chính là lợi hại thực sự!

"Được ạ." Hồng Tiểu Phúc mỉm cười đáp: "Hiện tại bên phía quân đội có một chiến sĩ LV3, thực lực vô cùng tài giỏi, đội có ý muốn để anh ấy tự do tập luyện, hiện tại đội ngũ mới chỉ có hai người, năng lực của Trương Ngọc khá hợp với đội ngũ của bọn họ đó."

LV3!

Vừa nghe đến đội ngũ đẳng cấp cao đến thế, cả lớp ai nấy đều thấy kinh hồn bạt vía!

Hiện tại phần lớn đội ngũ tốt nhất cũng mới chỉ đạt đến LV2 thôi, đằng này chưa gì đã trực tiếp tham gia LV3 rồi! Đây chắc chắn chính là tiết tấu riêng biệt của các vị đại thần đây!

Triệu Minh quay sang phía Hồng Tiểu Phúc, giơ ngón tay cái: "Anh Phúc, đỉnh quá, sự sắp xếp này rất rõ ràng!"


Tô Oánh ở một bên hé miệng cười. Lựa chọn của Hồng Tiểu Phúc thế nào cũng chuẩn xác!

Các bạn học sinh khác cũng đều bày tỏ đủ vẻ bái phục: "Anh Phúc đỉnh quá đi! Bên phía Vương Lập Hiên được sắp xếp tử tế, Trương Ngọc lại càng không phải nói rồi, hiển nhiên chỉ cần ăn không ngồi rồi cũng nắm được phần thắng!", "Hồng Tiểu Phúc, đợi khi nào tớ thức tỉnh xong, cậu cũng sắp xếp cho tớ như vậy nhé!", "Còn có tớ, còn tớ nữa nè!"

Trương Ngọc ngồi ở đằng sau, thực sự kích động không nói nên lời.

Trước kia, khi vừa mới thức tỉnh xong, cô vẫn luôn trăn trở suy nghĩ vấn đề đội ngũ này. Gần đây, về chuyện dị cảnh mở rộng cũng như tiểu đội người thức tỉnh, Trương Ngọc vẫn luôn do dự không nguôi.

Cô cũng chẳng muốn gia nhập một đội toàn người lạ, dù gì cũng là con gái mà, có trời mới biết đối phương là loại người gì chứ?

Nhưng nếu không tham gia đội ngũ mà cứ thế đơn độc lăn lộn lại càng nguy hiểm hơn, vậy nên hôm nay cô cảm thấy vô cùng lo lắng, thấp thỏm, chỉ sợ Hồng Tiểu Phúc cũng không nghĩ được cách nào vẹn toàn.

Hiện tại thì ổn rồi, gia nhập một đội quân LV3, cô có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi phải không?

Nhân phẩm đáng tin đến mức bùng nổ luôn đấy được chưa?

Trương Ngọc khẽ chọt Hồng Tiểu Phúc, lại đỏ mặt, lí nhí nói: "Cảm ơn nhé."

Hồng Tiểu Phúc cười ha hả, đáp: "Không phải khách sáo. Bạn học giúp đỡ lẫn nhau thôi mà."

Nếu hiện giờ Hồng Tiểu Phúc đã sắp xếp ổn thỏa cho Trương Ngọc vậy thì có thể bắt đầu buổi học được rồi.

Chớp mắt đã tới giờ nghỉ trưa, những người thức tỉnh trung học lục đục tụ họp gặp mặt tại giảng đường lớn của trường trung học thực nghiệm.

Ngày hôm qua chủ nhiệm Hàn Phong chỉ nói rằng hôm nay có chuyện quan trọng muốn thông báo với mọi người, cho nên hiện giờ, khi mọi người tập họp lại một chỗ, ai nấy đều tỏ vẻ cực kỳ phấn khích.

Nói như vậy, thường thường có nghĩa là lại sắp có chuyện tốt rồi đây!

"Này, cậu có biết là chuyện gì không?"

"Tớ không rõ, dù sao thể nào cũng là chuyện tốt thôi!"

"Này, cậu có phát hiện ra rằng hôm nay có nhiều người hơn không?"

"Đương nhiên rồi, trong khoảng thời gian này có không ít người đã thức tỉnh. Dường như sau khi mấy thứ từ dị cảnh bắt đầu được khai phá, tốc độ thức tỉnh cũng vì thế mà ngày một nhanh hơn."

"Rất có khả năng nha, để tớ đếm nào… Một, hai, ba… Sáu mươi mốt, sáu mươi hai... có thêm mười sáu người!"

Rất nhiều bạn học đều chú ý tới chuyện gia tăng số lượng người thức tỉnh, không ít người có tâm bắt đầu tới giao lưu với những gương mặt mới.

Dù sao thì năng lực của mỗi người thức tỉnh đều không hề giống nhau, ngộ nhỡ có thể lôi kéo được một người có năng lực lợi hại, việc này sẽ càng gia tăng khả năng thăng cấp đội ngũ của chính mình.


Trương Ngọc và Vương Lập Hiên cùng năm người của tổ đội Hồng Tiểu Phúc cũng tới chỗ này tám chuyện, Trương Ngọc vẫn còn điệu bộ xấu hổ không dám nói nhiều lời. Phần lớn thời gian chỉ đứng một bên nghe chuyện, thỉnh thoảng lắm có chuyện chưa rõ mới lên tiếng hỏi một hai câu.

Chẳng mấy chốc, cửa lớn của hội trường được mở ra, các bạn học sinh nối đuôi nhau đi vào, từng người ký tên rồi mới vào trong.

Đối với điểm này, cấp trên vẫn luôn quản lý nghiêm ngặt, nhất định phải đảm bảo độ tin cậy của các nhân viên.

Nếu không, lỡ như có kẻ trà trộn vào làm loạn rất có thể sẽ xảy ra án mạng.

Ngay sau khi tất cả mọi người ký tên xong xuôi, tiến vào trong hội trường, cửa lớn liền được khép lại.

Hàn Phong mang theo một tập tư liệu đi lên bục giảng, nhìn qua đám học sinh phía bên dưới, cười nói: "Được rồi, các bạn học sinh, hôm nay cho gọi các bạn tới chỗ này, trước hết là vì tiếp tục phổ cập cho mọi người một chút thông tin mới nhất về tình hình hiện tại trong dị cảnh, tránh lúc mọi người gặp phải rắc rối hay bị thương gì đó sẽ không được hay cho lắm."

Các học sinh cùng nhau gật đầu.

Về điểm này, quả thật đất nước ta làm rất tốt.

Dù sao trên con đường nhân sinh chầm chậm, an toàn chính là bước đầu tiên.

"Hôm nay có thêm không ít thành viên mới." Trước tiên Hàn Phong thông báo: "Mọi người không việc gì phải vội, trong app của người thức tỉnh đều có thông tin đầy đủ, mọi người về nhà chăm chỉ đọc nhiều một chút là được rồi. Hôm nay trước tiên tôi sẽ giảng giải rõ ràng với mọi người về phát hiện tiếp theo."

Tất cả mọi người đều dỏng tai lắng nghe.

Hàn Phong nói: "Tôi tin rằng mọi người đều đã phát hiện ra rằng cùng với việc dị cảnh xuất hiện, tốc độ người thường thức tỉnh cũng theo đó mà tăng thêm một chút. Trong khoảng thời gian này, số lượng người mới thức tỉnh trên toàn tỉnh ta có tổng cộng bốn mươi bốn người, cao hơn khoảng hai mươi sáu phần trăm so với số người thức tỉnh trong khoảng thời gian trước kia."

Hiện tại đã là thời kỳ linh khí khôi phục, cho nên nước ta càng coi trọng số lượng người thức tỉnh, từng người thức tỉnh đều sẽ được quốc gia thống kê tỉ mỉ cặn kẽ.

"Sau đó thì sao? Bây giờ dị cảnh đang ở giai đoạn đầu của sự phát triển quy mô được tiến hành như vũ bão." Hàn Phong tiếp tục, bắt đầu đề cập đến nội dung chính: "Trước mắt phạm vi đo đạc được của dị cảnh số 19 đã đạt đến bán kính mười lăm kilomet."

Hàn Phong nói rồi dùng máy chiếu chiếu lên một tấm ảnh minh họa.

Trên ảnh là bản đồ vừa mới phác họa dị cảnh của bây giờ.

Hàn Phong giới thiệu: "Hiện tại phạm vi đo đạc được của dị cảnh đang từng bước từng bước mở rộng. Mọi người nhìn xem, phía Bắc là khu vực rừng rậm, xen lẫn một vài dãy núi. Khu vực này có độ nguy hiểm tương đối cao, cho nên vì sự an toàn của mọi người, mong không ai cố sống cố chết tiến quá sâu vào nơi này. Mặt khác, loài khỉ trong rừng khá có thiện cảm với loài người chúng ta, nếu mọi người muốn vào rừng xem khỉ có thể cân nhắc tới việc mang thêm một chút đồ ăn vặt."

Nghe lời này các bạn học sinh liền nở nụ cười thích thú.

Đây là rừng bách thú hay sao mà còn đi xem khỉ nữa…

Hàn Phong nói tiếp: "Vùng núi phía Nam, chỗ này chính là khu vực nguy hiểm nhất, trước mắt trong vòng hai mươi lăm phẩy sáu kilomet núi rừng mặt phía Nam đã có điều tra viên phát hiện hổ giáp vàng chưa rõ đẳng cấp. Có thể phán đoán rằng đây là lãnh địa của nó, nếu mọi người không muốn chui đầu vào chỗ chết thì tuyệt đối đừng tới nơi ấy. Rồi tiếp theo chính là đồng bằng phía Đông và Tây, nhất là phần phía Đông, chính là nơi mà hôm nay tôi sẽ tập trung thuyết trình cho mọi người biết, có liên quan mật thiết đến mục tiêu hành động chiến lược lần này của quốc gia ta."

Tất cả các bạn học sinh đều nín thở. Vào chủ đề chính rồi đây!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận