Translator: Nguyetmai
Nghe xong lời Sở Phi nói, Lưu Hoa Quân cũng nhíu mày: "Có điểm gì bất thường sao?"
Mặc dù Sở Phi là đệ nhất cường giả, nhưng chính bản thân anh cũng thấy rằng có điều gì đó không ổn cho lắm, chẳng lẽ nơi này còn có điểm gì quái quỷ nữa sao?
"Ừ." Sở Phi gật đầu, anh nhíu mày trầm tư, bỗng nhiên anh vô tình phát hiện ra dường như ở chỗ bụi cỏ bao quanh bồn có gì đó bất thường.
"Chuyện gì thế?" Sở Phi ngắt một nhành cỏ lên tỉ mỉ ngắm nghía.
Đây là loại cỏ bình thường nhất ở dị cảnh, chẳng có gì đặc biệt. Tuy nhiên, dường như Sở Phi vẫn luôn cảm thấy đám cỏ chỗ này không giống cỏ ở chỗ khác cho lắm.
Rốt cuộc là không giống ở điểm nào đây?
"Thủ trưởng Lưu, ông nhìn xem!" Lúc này, Sở Phi đưa nhành cỏ ấy cho Lưu Hoa Quân.
"Ừm, để tôi xem thử nào." Lưu Hoa Quân là một lão tướng cực kỳ có uy tín, trước đây ông từng nhận huy chương nhất đẳng công hẳn ba lần và một lần đặc đẳng công, phải nói là kinh nghiệm vô cùng phong phú. Ông chăm chú nhìn nhành cỏ trên tay một hồi, chợt cau mày nói: "Quả thực có điểm bất thường. Tiểu Sở, cậu nhìn chỗ này xem, rõ ràng có dấu vết gặm nhấm của côn trùng."
Côn trùng?
Mọi người nhao nhao ùa tới xem.
Quả nhiên, tuy bụi cỏ chẳng có vấn đề gì, nhưng rõ ràng trên lá có dấu côn trùng gặm, mấy người bọn họ dáo dác nhìn quanh, hình như cỏ chỗ này đều bị gặm cả!
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?
Đương nhiên bọn họ đang cực kỳ tò mò, bỗng nhiên mấy vị quân nhân đang ở đằng kia hái quả trong suốt chạy tới, đầu tiên bọn họ chào một cái, sau đó lên tiếng: "Báo cáo, chúng tôi có một phát hiện cực kỳ quan trọng trong vườn cây quả trong suốt!"
Phát hiện quan trọng!
Mọi người nhìn lẫn nhau, sau đó tất cả đều đứng hết cả lên.
Lẽ nào chuyện tốt lại sắp đến rồi?
Một vài người bắt đầu đi về phía mảnh vườn quả trong suốt ấy, nhưng không ngờ mới đi được vài bước, Hồng Tiểu Phúc đã bị Vua Sói dùng răng níu góc áo!
"Ông chờ cháu một chút!" Hồng Tiểu Phúc quay đầu nói với mấy người Lưu Hoa Quân: "Hình như Vua Sói có lời muốn nói."
Lúc này mọi người đều dừng bước, Hồng Tiểu Phúc nhìn về phía Vua Sói, lên tiếng hỏi: "Vua Sói, ở chỗ đó có thứ gì sao?"
"Grừ!!!"
Vua Sói nhìn về phía trung tâm khu vườn quả trong suốt, nó chợt trầm giọng gừ một tiếng.
Không chỉ gầm gừ, đột nhiên lông mao của nó cũng dựng đứng hết cả lên, thoạt nhìn thật giống một con mèo lớn bị dọa cho kinh sợ.
Lẽ nào ở trong mảnh vườn này có thứ sinh vật lợi hại gì sao?
Vô cùng nguy hiểm sao?
Trước tiên Lưu Hoa Quân hô to một tiếng: "Nhanh, mau gọi mọi người tới đây, có thể sẽ xảy ra chuyện không hay, tốt nhất mọi người hãy cẩn thận hơn một chút!"
Lời này vừa dứt, đột nhiên một đám khói đen cực lớn phụt thẳng ra phía từ trung tâm vườn quả trong suốt! Đó là một làn khói lớn lấm tấm những chấm màu xanh, vừa xuất hiện đã che khuất bầu trời, quả thực nhìn rất giống một đám mây đen.
"À hú!!!"
Vua Sói ngửa mặt tru một tiếng, bọn sói trong bộ tộc của nó tụ tập lại ngay tức thì, sau đó quay đầu tháo chạy!
Vua Sói giơ hai chân trước lên, một quả cầu sáng trắng mau chóng ngưng tụ, sau đó nó nhìn về phía đám mây đen kia gầm gừ một tiếng thị uy, một viên pháo chói lọi lập tức được bắn ra ngoài!
Tuy nhiên, âm thanh pháo nổ to tới mức trước đây có thể nổ chết hơn một trăm con bò rừng, lại chẳng có chút tác dụng nào với đám mây đen này!
"À hú!"
Bên kia, Vua Sói phát động tấn công, nó há miệng bắn ra ba lượt pháo liên tiếp, uy lực chỉ có tăng chứ không hề giảm, nhưng dĩ nhiên vẫn chỉ là bõ công vô ích.
"Trời ơi, rốt cuộc đó là cái giống gì vậy?"
Tô Oánh ngơ ngác, chẳng nói nên lời, vì một đống súng băng cô vừa bắn ra kia cũng chẳng có tích sự gì hết!
Mưa băng chẳng có hiệu quả bao nhiêu!
Vòng vây băng sương có chút hiệu quả, có thể đông cứng mấy ngàn con… Nhưng cũng chẳng có ý nghĩa lớn lao gì cho cam...
"Ôi trời đất quỷ thần ơi!" Triệu Minh thừa biết bản thân thuộc loại gì, cậu ta là người chạy đầu tiên: "Mọi người mau chạy đi, bọn chúng là côn trùng đấy!"
Côn trùng!
Ngay tại thời điểm mấu chốt này lại xuất hiện côn trùng!
Lưu Hoa Quân thực sự tức đến nghiến răng nghiến lợi, gào rống đến mức rát cả cổ: "Tất cả tập hợp, chuẩn bị chặn phía sau!"
Khó khăn lắm mới kết đồng minh với bầy sói, thời điểm mọi người giúp đỡ lẫn nhau tốt không còn gì bằng, cuối cùng lại có một đám côn trùng từ đâu chui ra nhiều đến thế, phá hỏng hết cả bầu không khí!
"Mọi người đi trước đi, tôi ngăn bọn chúng lại!"
Sở Phi hô to một tiếng, đột nhiên toàn thân bùng nổ ánh điện quang, anh giơ tay lên phóng ra một luồng điện quang lớn cỡ thùng nước, vậy mà cũng chẳng có tác dụng gì!
"Đù má nó!" Sở Phi nhướng mày, sau đó anh đột ngột xòe hai tay ra: "Lưới điện!"
"Đùng đùng đoàng đoàng!"
Một quả cầu điện khổng lồ với đường kính tầm hai mươi mét lập tức xuất hiện, lấy Sở Phi làm trung tâm, nổ ra tứ phía, một kích này hạ xuống thì ít nhất cũng phải tiêu diệt được khoảng chừng một triệu con côn trùng, vì thế một khoảng không trống trơn bỗng xuất hiện một cách vô cùng quỷ dị giữa không trung!
Nhưng vẫn chẳng có bao nhiêu tác dụng…
Không còn cách nào khác, anh sở hữu khả năng điều khiển tia sét, chuyện tấn công quần thể có thể nói là đã đạt tới uy lực tột đỉnh.
Nhưng những con côn trùng này tới từ chính khu vực trồng quả trong suốt, chỉ trong chớp mắt đã đạt tới số lượng hàng trăm triệu đến hàng tỉ con!
Một kích chỉ giết được một triệu tám trăm nghìn con, chẳng khác nào đem muối bỏ bể!
"Mọi người mau chạy đi, hệ nguyên tố mau tới bọc hậu!" Cuối cùng khả năng điều khiển đồ vật bằng ý nghĩ của Lưu Hoa Quân cũng được sử dụng đến. Thế nhưng, để đối phó với bọn côn trùng bay kín trời này, khả năng này chỉ có tác dụng gãi ngứa cho chúng mà thôi, ông vừa rút lui, vừa chỉ đạo: "Mọi người cẩn thận, nhớ kỹ không được tham chiến!"
Có thể nói rằng, lúc này đây, chiêu thức của các loại nguyên tố bay loạn xạ khắp nơi, tuy nhiên vẫn chẳng có chiêu nào thật sự hiệu quả.
Đành bó tay, mấy con côn trùng này khá nhỏ, số lượng từng đám, từng đám nhiều không đếm xuể, một đám mấy triệu con như thế, một lần bạn chỉ đánh chết được mấy trăm ngàn con thì có tác dụng gì?
Rốt cuộc tinh thần chiến đấu chống trả đầy anh dũng của mọi người cũng lay động lòng trắc ẩn của Vua Sói. Vốn dĩ, nó đã chạy trốn bán sống bán chết, nhưng nó lại quay về, chứng kiến cảnh đám người hai chân đang liều mạng với đám côn trùng kia ở chỗ cũ, bỗng nhiên nó lại tru lên một tiếng dài, nhanh chóng chạy trở về!
Lần này nó quay lại, những con sói khác cũng theo đuôi, chỉ có điều Vua Sói không hề tấn công, mà chạy thẳng đến trước mặt Sở Phi rồi quỳ xuống. Anh thoáng sửng sốt, nhưng sau đó lập tức hiểu ra, chẳng cần phí lời, anh nhảy ngay lên lưng Vua Sói!
Lúc này có nó dẫn đầu, những con sói khác cũng bắt chước, điên cuồng chạy tới trước mặt các vị quân nhân, sau đó quỳ thấp người xuống.
"Ơ… Chuyện này…" Lưu Hoa Quân bất giác trợn tròn hai mắt!
Trước giờ ông vẫn còn tiếc nuối khôn nguôi, mặc dù lần này đã hái được quả trong suốt, thế nhưng ước muốn thu phục bầy sói làm thú cưỡi thì có vẻ không được khả thi cho lắm.
Ai mà ngờ lúc này đây, mấy con sói này lại chủ động chở mấy người bọn họ chứ?
Trừ khi… Chính bọn chúng tình nguyện trở thành thú cưỡi?
Khuôn mặt già khú đế của Lưu Hoa Quân cười đến nhăn nhúm: "Mọi người lên đi, đi trước rồi hẵng nói sau!"
Những quân nhân còn sót lại đều nhảy hết lên lưng sói phủ giáp, Lưu Hoa Quân cũng cưỡi một con.
Tại thời khắc này, đoàn kỵ binh sói hùng hậu của dị cảnh bắt đầu hình thành!
Hồng Tiểu Phúc cưỡi trên lưng Tam Pháo, nhìn Vua Sói, mỉm cười vô cùng chân thành: "Cảm ơn mày nhé Vua Sói!"
"Hộc hộc!" Vua Sói vừa chạy vừa gật đầu, sau đó lại thở ra một hơi nóng hừng hực.
Đường đường là vị vua chí tôn của bộ lạc sói phủ giáp, Vua Sói nhìn thấy sự tiến bộ cực hạn và kinh nghiệm của Tam Pháo, nó cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Sau khi nó cùng đứa con ngoan Tam Pháo trò chuyện suốt một đêm, trong lòng Vua Sói đã vạch sẵn một kế hoạch cơ bản.
Trực giác của nó mách bảo rằng chỉ cần phò tá con trai của chính nó lên ngôi Vua Sói, thì rất có khả năng nó có thể trở thành quý nhân của tộc sói.
Cho nên nó tới đây.
Thực tế đã chứng minh lựa chọn của nó vô cùng chính xác.
Đám người hai chân này đã đem tới những loại đồ ăn thức uống chúng nó vô cùng yêu thích, yêu cầu của bọn họ cùng lắm chỉ là mấy trái cây vô dụng kia thôi.
Nếu chỉ có vậy, vẫn chưa đủ để Vua Sói biểu hiện tình hữu nghị giữa hai bên.
Quan trọng nhất vẫn là chuyện bọn họ dám chiến đấu chống lại đám côn trùng đáng sợ này để bọn nó chạy trốn!
Chuyện này đã thực sự khiến Vua Sói cảm động.
Những con côn trùng kia ùn ùn kéo đến đáng sợ đến thế, kẻ làm Vua Sói như nó cũng chỉ có thể chọn cách chạy trốn. Nhưng bọn họ lại dám chiến đấu! Nhất là thanh niên toàn thân phát ra sấm sét điện quang kia. Trước đây nó còn coi anh là địch không phải bạn, lúc này anh lại là người đầu tiên ra tay vì nó.
Đó là người tốt!
Phải biết một điều rằng, hàng năm mấy con côn trùng này đều gây bạo loạn một lần, tất cả những chỗ chúng bay qua đều chẳng còn sót lại một ngọn cỏ nào!
Mỗi lần chúng nó bạo phát đều là đại nạn ở vùng bình nguyên này!
Vô số động vật ăn cỏ phải chết đói, động vật ăn cỏ chết hết, hiển nhiên động vật ăn thịt cũng gặp trở ngại, lúc ấy đã có biết bao nhiêu đồng loại của nó cũng chết đói theo?
"Mọi người rút lui trước, thoát được rồi hẵng nghĩ biện pháp đối phó!" Lưu Hoa Quân cưỡi một con sói phủ giáp, vừa chạy vừa chỉ huy: "Trước tiên cần quan sát kỹ mấy con này rốt cuộc là cái giống gì!"
"Đã rõ!" Lúc này có một vị quân nhân quay đầu, chạy vào giữa đám côn trùng, tóm mấy con nhét vào ba lô, kéo khóa kín rồi mới quay trở về chỗ cũ.
Đúng lúc đó, ở vị trí trung tâm của khu vườn quả trong suốt, hàng đàn côn trùng màu xanh lá vẫn không ngừng tuôn ra.
Cả trời kín đen một mảng, những con côn trùng kia nhung nhúc vo ve xà xuống bãi cỏ, một thảm cỏ vốn dĩ xanh tươi như thế đã bị gặm sạch trơn trong nháy mắt!
Mọi người thấy toàn thân ớn lạnh, thứ côn trùng này đáng sợ hơn những con châu chấu của Trái đất gấp nhiều lần!
Dù có là nạn châu chấu chúng cũng không thể ăn nhanh bằng đám côn trùng này!
Đám côn trùng này chỉ cần mười mấy phút đã bay phủ kín một vùng lớn khoảng chừng năm, sáu ngàn mét, hệt như một đám mây đen dày đặc giữa không trung, khiến người ta không khỏi sởn gai ốc!
Lưu Hoa Quân dẫn mọi người chạy một mạch đến phía dưới chân cầu của dị cảnh, cuối cùng lúc này mới nhìn thấy ánh sáng Mặt trời.
Từ đằng xa, vô số bãi cỏ bị bọn côn trùng tàn phá trong nháy mắt để lộ ra một khoảng đất trống trơ trọi, Lưu Hoa Quân tức giận tới mức khóe mắt rưng rưng: "Đám côn trùng chết tiệt này! Tất cả mọi người mau báo cáo, còn bao nhiêu quả trong suốt chúng ta vẫn chưa hái được?"
Lúc này có một vị quân nhân đến báo cáo: "Báo cáo thủ trưởng, hiện giờ đã thu hoạch được khoảng chín mươi phần trăm quả trong suốt rồi, phần còn lại… Sợ rằng không thể hái được. Có điều hiện tại vẫn chưa xảy ra thương vong."
Chưa có người chết, rốt cuộc trong cái rủi cũng có cái may.
Lưu Hoa Quân thở dài, đáp: "Quả nhiên sự việc không thể nào hoàn hảo từ đầu đến cuối được, tóm lại là vẫn có sơ suất phát sinh… Chẳng nhẽ đây là ý trời? Cũng tốt thôi, thu hoạch được hơn chín mươi phần trăm cũng coi như là có thành tựu rồi."
Sau đó, ông nhìn xuống con sói phủ giáp mình đang cưỡi, đột nhiên cười phá lên: "Thêm nữa, hy sinh mười phần trăm để đổi lại từng này thú cưỡi, dường như chúng ta lời rồi phải không?"
Mọi người xung quanh trong phút chốc không nói nên lời.
Ngẫm lại quả thực việc này vô cùng thần kỳ.
Trước đây, đúng là có thể thu hoạch quả trong suốt dễ dàng, thế nhưng lại có một điểm đáng tiếc, chính là không được tận hưởng cảm giác cưỡi sói phủ giáp.
Kết quả là đột nhiên đám côn trùng này xông đến, tuy không thể thu hoạch nốt mười phần quả trong suốt còn lại, thế nhưng lại có thêm mấy trăm con sói làm thú cưỡi. Phải biết rằng nếu đã cưỡi được nó một lần thì có thể cưỡi được vô số lần!
Bị cưỡi một lần sẽ trở thành thú cưỡi cả đời!
Nếu không tại sao Husky và Tam Pháo lại tranh đấu dữ dội đến vậy?
Hiện tại, cho dù là Vua Sói cũng âm thầm chấp nhận xây dựng mối quan hệ tốt với loài người, sau này trở thành thú cưỡi thì có khi còn có thể được đăng lên báo mỗi ngày nữa không chừng!
Tình cảnh trước mắt là vậy, xem ra lần thu hoạch này cũng không tệ lắm nhỉ?
"Mọi người về trước đi đã!" Lưu Hoa Quân nhảy xuống khỏi lưng sói phủ giáp, ông vung tay lên: "Trước tiên mọi người hãy mang quả trong suốt về, cần năm mươi người ở lại canh giữ chỗ này với tôi, mấy con côn trùng chết tiệt kia, ông đây không tin không có cách trị được chúng mày!"