Translator: Nguyetmai
Tuy rằng gặp phải nạn côn trùng, nhưng nói thế nào đi nữa vẫn phải bảo đảm sự an toàn cho quả trong suốt.
Thật lòng mà nói, lúc này đây đầu Lưu Hoa Quân đã toát đầy mồ hôi lạnh. Cũng may hôm nay đi hái quả trong suốt sớm, nếu không chỉ cần trễ nửa ngày thôi, với tốc độ gặm nhấm của lũ côn trùng kia chắc chắn mảnh vườn quả trong suốt kia sẽ bị ăn sạch mất!
Ngần ấy quả trong suốt ngang bằng với mười nghìn bình thuốc thức tỉnh, điều này có ý nghĩa gì?
Biết bao quốc gia có nằm mơ cũng chẳng dám nghĩ tới con số ấy!
Ở những quốc gia có số dân khá ít tại phương Tây, tất cả người thức tỉnh trong toàn quốc cộng lại còn chưa tới một trăm người.
Ở đây lại chỉ nháy mắt đã có thể chế hơn mười nghìn bình, nếu bọn họ biết được chẳng phải sẽ thèm chết mất sao?
"Tất cả mọi người hãy nhớ kỹ, mục tiêu chiến lược lần này của chúng ta là quả trong suốt." Lưu Hoa Quân không ngừng căn dặn đám quân nhân: "Nhất định phải đem đống quả trong suốt này trở về nguyên vẹn, đây mới chính là vũ khí tối quan trọng của nước ta! Không được phép làm qua loa cho xong!"
Đám quân nhân đồng thời nhận lệnh: "Đã rõ!"
Rầm rập, đám người bọn họ ngay lập tức băng qua cây cầu dị cảnh, bắt đầu vận chuyển quả trong suốt về.
Ai nấy đều vác tầm hai mươi lăm kilogam quả trong suốt, lần này bọn họ vào đây vì quả trong suốt, cho nên đều chuẩn bị đầy đủ ba lô.
"Phù, đúng là sợ chết mất!" Lưu Hoa Quân thực lòng cảm thấy đời này kiếp này chưa từng gặp phải việc nào kích thích như thế này. Năm đó trên chiến trường, khi ông đi phá lô cốt, nhịp tim cũng chẳng đập nhanh bằng lúc này. Phá lô cốt thì cùng lắm chỉ mình ông mất mạng, lần này chỉ cần chậm một bước, toàn bộ chiến dịch về quả trong suốt sẽ tan thành mây khói…
"Đám côn trùng này thực sự quá đáng sợ!" Triệu Minh nhìn về đám côn trùng đang kết thành một mảng đen đặc ở phía xa, líu lưỡi nói: "Ông Lưu ơi, ông nói xem côn trùng nhiều như thế thì chúng ta phải làm sao đây?"
Quả thực hiện tại số lượng đám côn trùng này nhiều không đếm xuể.
Chúng ùn ùn kéo đến, chỗ chúng bay qua, đừng nói là cỏ, thậm chí đến rễ cỏ cũng chẳng thể nhìn thấy được nữa, một vùng đất vốn dĩ xanh tươi bỗng trở thành bình địa trong chớp mắt, thậm chí có thể miêu tả là hoang vu ngàn dặm!
Lưu Hoa Quân tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Mang mẫu vật về đã, chúng ta cứ nghiên cứu thật kỹ lưỡng xem rốt cuộc chúng nó là cái giống gì!"
Một đám người cùng gật đầu.
Hồng Tiểu Phúc lập tức an ủi Vua Sói: "Vua Sói à, bọn mày cẩn thận một chút nhé, bọn tao sẽ mau chóng quay trở lại, tới lúc đó nhất định sẽ nghĩ được cách tiêu diệt hết lũ côn trùng này."
Vua Sói nhìn Hồng Tiểu Phúc rồi khẽ gật đầu, nó lại cọ vào ngực của cậu.
Vua Sói thực sự không có biện pháp đối phó với lũ côn trùng này.
Mỗi lần xảy ra nạn côn trùng, bọn chúng đứa nào cũng phải nhịn đói một thời gian dài.
Số lượng sói trong tộc chết ít nhất phải đến ba mươi phần trăm. Thậm chí có lúc đói đến mức không thể đói hơn được nữa bọn chúng đành phải ăn thịt xác đồng loại đã chết trước đó.
Giờ đây nạn côn trùng tái diễn, Vua Sói cảm thấy vô cùng sợ hãi.
"Tam Pháo chờ tao nhé!" Hồng Tiểu Phúc lại an ủi Tam Pháo: "Bọn tao nhất định sẽ quay trở lại!"
"Ử ử..." Tam Pháo cọ vào mặt Hồng Tiểu Phúc. Sau đó, nó quỳ rạp trên mặt đất nhìn về phía đám mây đen ngưng tụ che lấp một phương trời đằng kia với vẻ run sợ.
Đám người Hồng Tiểu Phúc nhìn nhau, lúc này mới theo Lưu Hoa Quân rút khỏi dị cảnh.
Bọn họ mau chóng thoát khỏi cầu dị cảnh, lúc này có hơn năm trăm người thức tỉnh đã đợi sẵn ở phía ngoài cầu.
Bọn họ không rõ bên trong đã xảy ra chuyện gì, cho nên phần lớn đều chỉ biết tụ tập chờ đợi ở khu vực vành đai cầu vây mà thôi.
Hồng Tiểu Phúc cùng đám người Lưu Hoa Quân đi ra từ dị cảnh, ngay lập tức đã có người muốn hỏi han tình hình bên trong. Rốt cuộc nhìn thấy khuôn mặt sa sầm của Lưu Hoa Quân, mọi người lại nhịn không dám hỏi nữa...
Đi vào phòng họp lớn bên trong bức tường vây cầu bao, vừa bước qua cửa mọi người đã nghe thấy một tiếng hoan hô cực lớn!
"Ha ha ha ha! Tốt quá rồi! Vạn Tuế!", "Vạn Tuế!", "Cuối cùng ngày quật khởi của quốc gia chúng ta cũng tới rồi!", "Có được quả trong suốt này, cuối cùng chúng ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi!"
Một đám người hưng phấn hệt như đang mở tiệc mừng, sau khi đám người Lưu Hoa Quân và Hồng Tiểu Phúc vào, phòng họp lại chìm vào yên lặng ngay lập tức.
Vốn dĩ là một căn phòng tràn đầy sự hứng khởi, cuối cùng mọi người vừa nhìn thấy sắc mặt của Lưu Hoa Quân...
Lại im phăng phắc.
"Đù má nó chứ, đám côn trùng này đúng là ức hiếp người quá đáng mà!" Bỗng nhiên Lưu Hoa Quân nổi điên, ông đập mạnh tay xuống bàn, nói với vẻ giận dữ: "Dám ăn mất quả trong suốt của chúng ta! Gặm mất thảm cỏ của chúng ta! Ức hiếp lũ sói tới mức chúng chẳng còn nơi nào để nương thân nữa! Đáng ghét! Thực sự quá đáng ghét!"
Mọi người nhìn nhau, côn trùng gì cơ?
"Chuyện đó, thầy Lưu à" Thủ trưởng Phương hỏi Lưu Hoa Quân một cách thận trọng: "Cái đó, côn trùng nào cơ?"
"Còn có thể là côn trùng gì nữa đây?" Lưu Hoa Quân nói một cách buồn bực: "Vốn dĩ lúc chúng ta đang hái quả trong suốt, chỉ một tẹo nữa thôi là có thể hái xong, ai ngờ lại xuất hiện một đám côn trùng lớn! Nạn châu chấu, nạn châu chấu đấy! Nạn châu chấu ở trong dị cảnh! Bọn chúng ùn ùn kéo đến, hiện tại vẫn ở trong đó ăn quả trong suốt, thảm cỏ các thứ đều biến mất hết rồi! Cái thứ trời đánh, nhất định phải diệt sạch lũ giặc quỷ này mới được!"
Trong dị cảnh mà cũng có nạn châu chấu sao?
Nghe vậy mọi người ai nấy đều hít một hơi khí lạnh.
Có khả năng lần này không dễ tìm ra cách giải quyết rồi!
Thứ đáng sợ nhất trong nạn châu chấu là gì? Mặc dù chúng không cắn người, nhưng vấn đề then chốt ở đây chính là bọn chúng sẽ phá hủy sự cân bằng sinh thái.
Những nơi bị nạn châu chấu càn quét, một ngọn cỏ cũng chẳng sống nổi, dù hiện tại trái đất ít bị nạn châu chấu, nhưng trước đây đã bị không ít lần, mỗi lần chúng xuất hiện, hoa màu sẽ bị gặm sạch!
Bây giờ nạn châu chấu cũng xuất hiện ở trong dị cảnh, đây chính là chuyện lớn, chuyện vô cùng lớn đấy!
Không hề khoa trương khi nói tuy người thức tỉnh có giết chóc, nhưng dù sao cũng có thể khống chế được bản thân, giết tới một số lượng nhất định vẫn có thể dừng lại bất cứ lúc nào.
Nhưng bọn họ sẽ không phá hủy sự cân bằng của môi trường tự nhiên.
Nạn châu chấu kiểu này thì...
Mười nghìn con sói phủ giáp ở bên trong đều chết? Tổn thất lớn tới mức nào đây?
"Thí nghiệm! Lập tức bắt đầu tiến hành thí nghiệm!" Lưu Hoa Quân đập mạnh tay lên bàn, làm phát ra một tiếng "bộp", ông nói một cách giận dữ: "Bọn tôi có đem mẫu vật đám châu chấu kia về, lập tức tiến hành thí nghiệm ngay cho tôi!"
Mệnh lệnh của ông vừa ban xuống, lập tức có quân nhân đi truyền lệnh.
Toàn bộ phòng thí nghiệm ở dị cảnh Thẩm Thành bắt đầu nghiên cứu, chỉ mất một thời gian ngắn, tài liệu liên quan đến lũ châu chấu trong dị cảnh không ngừng được đặt trên bàn của Lưu Hoa Quân.
"Châu chấu của dị cảnh, mỗi cá thể bình quân dài chừng 4 - 5 centimet, chúng có màu xanh đậm, tám chân, có thể bay, chúng là loại côn trùng ăn cỏ."
"Trong cơ thể chứa nhiều loại nguyên tố khác nhau, không độc, sức ăn cực lớn."
"Dựa theo mẫu vật hiện tại, đây là loại đẻ trứng, không rõ chu kỳ sinh sản."
"Có thể ăn tất cả các loại thực vật thân cỏ."
Đương nhiên, thật ra mấy điều này chẳng phải điểm mấu chốt, trọng điểm chính là điều cuối cùng này...
"Có thể ăn được!"
"Hơn nữa mùi vị không hề tệ."
"Đề nghị chiên dầu, nêm thêm ít muối."
"Nướng lên cũng được, nhớ bỏ thêm thìa là, đích thân Hầu Chí Thiên xác nhận."
Nhìn thấy chữ ký của Hầu Chí Thiên trên tư liệu báo cáo, cuối cùng Lưu Hoa Quân cũng thở dài một hơi.
Có thể ăn, vậy thì dễ xử lý rồi.
Không phải bọn chúng ăn tầng cỏ trên mặt đất sao? Hôm nay ông đây sẽ cho bọn mày biết thế nào mới là một kẻ tham ăn chân chính nhé!
"Được rồi, tư liệu đã thu thập hoàn chỉnh." Bỗng nhiên Lưu Hoa Quân đứng lên nhìn bốn phía hội trường, trầm giọng nói: "Cho tới hiện giờ, lũ châu chấu trong dị cảnh thực sự ức hiếp người quá đáng, chúng ta không thể không sử dụng tuyệt chiêu được!"
Tất cả mọi người ở đây đều nghiêm chỉnh ngồi thẳng dậy, bọn họ mong chờ xem rốt cuộc tuyệt chiêu của Lưu Hoa Quân là gì.
Lưu Hoa Quân hít một hơi thật sâu, rồi vung tay lên.
"Hai trăm nửa kilogam!"
Mọi người: "..."
Quả nhiên lớn tuổi thì kinh nghiệm dày dặn, thận trọng vững vàng!
...
Ở ngoài cầu dị cảnh, có không ít người thức tỉnh đang đợi cửa mở, đợi đến mức héo mòn cả tuổi thanh xuân.
Từ lúc nghe được tin đã phát hiện một lượng lớn vật tư mang tính chiến lược, quá trình đóng mở của dị cảnh lập tức trở nên cực kỳ không ổn định.
Chẳng biết bên trong có vấn đề gì, việc này thực sự quá lỡ dở đến thu nhập của chúng ta, nếu một ngày đánh được một con sói phủ giáp thì đã được mấy chục nghìn tệ rồi đấy!
Có ai không sốt ruột chứ?
Là bạn học của Hồng Tiểu Phúc, hôm qua Trương Ngọc theo đội ngũ của Đại Tráng tiến vào dị cảnh thám hiểm, cũng thu hoạch được khá nhiều.
Đội ngũ hợp thành tương đối mạnh mẽ, một mình anh Đại Tráng có thể đánh lại mười người, còn có chị lính trinh sát siêu cấp Lan Lam, chú Trần biết làm bánh bao khôi phục nguyên khí, lão Ngô có thể vận chuyển gạch như bay. Đội ngũ này mà vào dị cảnh thì chuyến này chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay.
Một ngày hôm qua anh Đại Tráng đã giết chết sáu con sói rừng rậm, hệt như chém dưa thái rau.
Khiến cuối cùng ba người bọn họ đều được trả mấy chục nghìn tiền công, đây là một khoản không hề nhỏ đối với gia đình bình thường như Trương Ngọc.
Kết quả là ngày hôm nay, vốn dĩ cô hào hứng tới chỗ này, thế mà lại nhận được thông báo rằng bên trong đang tiến hành hành động mang tính chiến lược, tạm thời đóng cửa.
"Anh gì ơi!" Trương Ngọc đi đến đội ngũ ở ngay phía trước nhất trên cầu dị cảnh, hỏi một cách thận trọng: "Bên trong xảy ra chuyện gì thế ạ? Có nguy hiểm không?"
Bình thường mà nói, đối với loại người thoạt nhìn yểu điệu thục nữ, hơn nữa lại biết quan tâm tới an toàn của người khác, các anh binh lính đều cực kỳ có cảm tình, nghe xong câu hỏi của cô, anh quân nhân bèn cười đáp: "Bây giờ bên trong không truyền đến mệnh lệnh gì quá nghiêm trọng, mọi người chờ một chút đi nhé, lúc này nếu như kế hoạch chiến lược thuận lợi kết thúc, có khi sau này sẽ có thay đổi cực kỳ lớn, dù gì tôi cũng nghe nói rằng kế hoạch hôm nay có xác suất thành công rất cao."
"Ồ!" Trương Ngọc là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, nghe vậy cô bé cười tươi: "An toàn là tốt rồi, hi hi."
Cô cùng với chú Trần và lão Ngô lại đợi thêm một lúc nữa, bỗng nhiên nhìn thấy một cậu binh sĩ từ bên trong chạy ra.
Cậu ta chạy tới chỗ cửa chắn bên này, lôi một cái loa ra, nói rằng: "Hành động mang tính chiến lược bên trong đã kết thúc rồi, hiện tại lại vừa xảy ra một sự kiện mới, mọi người hãy nghỉ ngơi tại chỗ, để ý app người thức tỉnh của chính mình, công việc cụ thể sẽ được tuyên bố qua app."
Đám người thức tỉnh tại nơi ấy nghe xong lời này lập tức ngây người, sau một phút tĩnh lặng, loạt xoạt một tiếng, tất cả người thức tỉnh lập tức ngồi bệt xuống, lôi app người thức tỉnh ra bắt đầu lướt coi tin tức mới.
Rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì mà thần bí tới mức đó?
Trương Ngọc cũng ngồi lướt app, rất nhanh sau đó hộp thư xuất hiện một cái chấm đỏ nhỏ.
Tin tức lan truyền nhanh quá...
Vội mở hộp thư, Trương Ngọc lập tức đọc thư, nội dung là như thế này:
"Hiện nay hành động chiến lược ở trong dị cảnh số 19 đã nhận được thắng lợi ở bước đầu, tuy nhiên hiện tại bên trong lại xuất hiện tình huống mới."
"Đó là có một loại sinh vật gần giống với châu chấu ở Trái đất, côn trùng ăn cỏ, không nguy hiểm với người, có điều số lượng nhiều không xuể."
Bên dưới chính là hình ảnh minh họa của lũ châu chấu ở dị cảnh.
Phía dưới ảnh bắt đầu màn thuyết minh về lũ châu chấu này.
"Châu chấu dị cảnh, bình quân mỗi cá thể dài chừng 4 - 5 centimet, màu xanh, trong cơ thể chứa nhiều loại nguyên tố, không độc, sức ăn cực lớn."
"Có thể ăn được, đặc biệt khi chiên với dầu thì mùi vị sẽ càng ngon. Có công dụng dưỡng da, kéo dài tuổi thọ."
Sau đó, ở dưới chính là các loại phương pháp chế biến...
"Châu chấu dị cảnh chiên dầu: cho dầu vào đun nóng, rồi cho châu chấu vào, chiên tới khi có màu vàng óng, nêm muối, có thể khiến đứa trẻ phòng bên thèm đến phát khóc."
"Nướng: nướng kỹ từ vàng biến thành đen, thêm ớt, thêm thìa là, muối, vân vân, món dành cho việc uống rượu kết giao với đồng nghiệp."
Phía dưới cùng có một hàng chữ lớn màu đỏ…
"Nhà nước thu mua giá hai trăm nửa kilogam."
Nhìn thấy tin tức này, trong nháy mắt, toàn bộ đại quân người thức tỉnh ở ngoài cầu dị cảnh đã cảm thấy nhiệt huyết sôi trào!