Translator: Nguyetmai
Bản báo cáo trong tay của Lưu Hoa Quân là về châu chấu dị cảnh.
Là một lão làng từng va chạm xã hội một cách chân chính, là một nhân vật sống sót mấy lần giữa ranh giới sinh tử trên chiến trường, nói thật, những chuyện thông thường thật sự chưa đến mức khiến ông ngạc nhiên như vậy.
Cho dù là số lượng châu chấu dị cảnh khủng khiếp thế kia, thật ra Lưu Hoa Quân cũng không hề coi ra gì.
Dù sao Hoa Hạ rộng lớn, chỉ cần là sinh vật có thể ăn được đều sẽ chẳng nhảy nhót được mấy ngày.
Bầy đàn của Vua sói gần như là trung thành, về sau có thể trở thành vật cưỡi mới có thể thoát số kiếp này, nếu không toàn bộ chúng nó đều sẽ biến thành thức ăn trên khay, cùng lắm cũng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Thế nhưng lúc này bản báo cáo trong tay thật sự đã khiến Lưu Hoa Quân sốc nặng!
"Cái… Cái này." Lưu Hoa Quân nhìn bản báo cáo trong tay, giọng nói run lên: "Điều này thật sự quá thần kỳ rồi…"
Những người nằm thóp trong quân đội vô cùng tò mò, thủ trưởng Phương là người đầu tiên không nhịn được, vội vàng nói: "Thầy Lưu à, thầy đừng khiến người ta tò mò nữa, rốt cuộc bản báo cáo này viết cái gì vậy? Có phải vẫn chưa bắt kịp đám châu chấu kia?"
"Phải, mà cũng không phải." Lưu Hoa Quân để bản báo cáo xuống, sau đó bỗng nhiên cười ha hả: "Ha ha ha ha! Thật sự mắc cười chết đi được! Ha ha ha ha! Lần này thú vị quá, ha ha ha ha!"
Mọi người nhìn ông đang cười điên cuồng, rồi lại nhìn lẫn nhau, ai nấy đều là vẻ mặt ngơ ngác.
Rốt cuộc là chuyện gì khiến ông vui vẻ đến vậy chứ.
"Ha ha ha, được rồi, tôi không cười nữa, ha ha ha." Lưu Hoa Quân vừa nói vừa không kìm được, lại cười một lúc nữa mới lên tiếng: "Việc đó, mọi người vẫn nhớ kế hoạch chiến lược bước thứ hai của chúng ta trước đây, đúng không?"
Mọi người cùng nhau gật đầu: "Đúng vậy, sau bước đầu dẹp sạch những con dã thú xung quanh cầu dị cảnh, kế hoạch chiến lược bước thứ hai của chúng ta chính là chuẩn bị xây dựng thành trấn ở dị cảnh."
"Đúng đúng đúng, chính là việc này." Lưu Hoa Quân mỉm cười nhìn mọi người và nói: "Khi đó mọi người có còn nhớ vấn đề nan giải nhất trong kế hoạch thứ hai nằm ở đâu không?"
Mọi người suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Chỗ nan giải nhất chính là vùng thảo nguyên ở đây, không thể tìm được một nơi bằng phẳng để xây dựng thành trấn…"
Nói đến đây, mọi người chợt giật mình bừng tỉnh, đồng loạt hô lên: "Trời ơi!"
"Thầy Lưu à, chẳng lẽ là…" Thủ trưởng Phương trừng to đôi mắt: "Những con châu chấu này cũng xem như đã giúp chúng ta một việc lớn?"
"Ha ha ha ha, không sai!" Lưu Hoa Quân cười ha hả, nói: "Chúng ta hãy nhớ lại một chút, mấy ngày gần đây, ừm, chính là những chuyện bắt đầu xảy ra từ khi báu vật quốc gia cấp chiến lược đó của chúng ta tiến vào dị cảnh." Lưu Hoa Quân nói đến đây, bắt đầu phân tích cho mọi người hiểu: "Đầu tiên, Sở Phi không thể bắt được Bộ lạc sói, đúng không?"
Mọi người cùng nhau gật đầu.
"Sau đó thì sao?" Lưu Hoa Quân cười rồi nói: "Hồng Tiểu Phúc tiến vào, trước tiên đứa nhỏ thu được thú cưng Tam Pháo, là con trai của Vua sói. Hồng Tiểu Phúc dẫn con trai của Vua sói đi ăn loại quả kia, con trai của Vua sói Tam Pháo liền thăng cấp. Nhờ Tam Pháo, chúng ta chính thức thiếp lập quan hệ ngoại giao với Bộ lạc sói, hái được thứ quả trong suốt, đúng không?"
"Đúng đúng đúng." Nhắc đến điều này, mọi người lại thấy buồn cười. Ai có thể ngờ được những việc chưa thể hoàn thành bằng năng lực của Sở Phi, bảo Hồng Tiểu Phúc làm lại nhẹ nhàng đến vậy…
"Hái được quả trong suốt." Lưu Hoa Quân tiếp tục: "Sau đó chúng ta gặp phải nạn châu chấu. Sau khi gặp nạn châu chấu, mối quan hệ của chúng ta với Vua sói càng gần gũi hơn một cách thần kỳ, bọn chúng đã trở thành thú cưỡi của chúng ta, đúng chứ? Bây giờ càng tốt hơn. Những con châu chấu này đã gặm sạch bãi cỏ trong phạm vi rộng lớn này, hiện giờ chúng ta muốn xây thành trấn cũng không cần dọn cỏ nữa, bây giờ ở đây chính là một vùng đất bằng phẳng rộng lớn, không còn một cọng cỏ nào!"
Nghe đến đây, thật sự mọi người đều cảm thấy như đang nằm mơ vậy!
Thánh thần thiên địa ơi, chuyện này cũng thần kỳ quá đi!
Cả một núi việc lớn như thế, bạn tính xem, quả trong suốt, thiết lập quan hệ ngoại giao với bầy sói, sau đó chúng trở thành thú cưỡi, vùng đồng bằng thích hợp xây thành trấn, tất cả đều có đủ hết rồi!
Nếu thật sự muốn làm tất cả những việc này, không phải là khó hơn lên trời ư?
Thứ khác không nói, chỉ mỗi thứ quả trong suốt kia thôi, bạn làm được chắc?
Con hổ đang ngồi trấn giữ trên núi kia, Sở Phi cũng không có cách nào ra tay được. Nếu làm không cẩn thận, thật sự sẽ phải lấy mạng của các chiến sĩ ra để liều!
Lần này thì tốt rồi, không cần tốn nhiều sức!
Hơn nữa, trước đây ai có thể ngờ được sói phủ giáp có thể làm thú cưỡi chứ? Bây giờ cũng được rồi đó thôi!
Còn nền đất bằng, muốn phát triển dị cảnh bắt buộc phải xây dựng thành phố. Việc này không giống với mấy dị cảnh trước đó.
Dị cảnh số 4 trước kia là một vùng hoang vu, môi trường gần như sa mạc Gobi, đừng nói đến động vật, thực vật, ngay cả khoáng sản cũng không có. Hiện giờ thứ hữu dụng duy nhất chính là môi trường mà Sở Phi luyện công.
Dị cảnh số 9, bên trong đó cũng không có đất đai gì, diện tích của nó không lớn, hơn nữa tài nguyên lại khan hiếm. Nếu không cũng không đến mức trước đây chưa từng gặp một hạt tinh thể pha lê đỏ nào. Điều quan trọng nhất là vị trí, muốn mở rộng quy mô lớn ở phía Tây sa mạc Gobi thì cũng không có điều kiện địa lý.
Hiện tại là dị cảnh số 19, vật chất vô cùng phong phú, diện tích lại lớn, địa thế, địa hình đều có thể nói là hoàn hảo! Ở đây còn tiếp giáp với Thẩm Thành, vị trí thuộc hàng đầu!
Một môi trường như vậy, muốn khai thác quy mô lớn thì bắt buộc phải xây dựng thành trấn thôi, nhưng bạn muốn xây dựng một thành trấn thì phải thiết kế thế nào? Xây trên bãi cỏ sao?
Không thể nào đâu?
Trước đây, việc này vẫn luôn khiến quốc gia đau đầu.
Vì lựa chọn nơi thích hợp để xây dựng thành trấn, cấp trên đã sắp tranh luận ầm ĩ đến ầm trời rồi, chướng ngại lớn nhất chính là thảo nguyên.
Bạn có từng nghe đến chuyện xây dựng thành phố trên thảo nguyên rộng lớn của Mông Cổ chưa...
Giờ thì hay rồi đó, đủ hết một lần luôn.
Đám châu chấu gặm miếng đất xây dựng kia như là lái xe ủi đất, không chừa lại một cọng lông nào, nghe nói bây giờ có không ít thỏ đang trần trụi nhảy tưng tưng trên đất thì phải? Cỏ cũng mất rồi, chúng nó cũng chẳng biết làm sao để xây tổ nữa...
Sau khi phân tích đầu đuôi câu chuyện như thế, toàn bộ phòng họp bùng nổ ngay lập tức!
"Trời ạ, chuyện này đúng là thần kỳ quá đi!"
"Đúng vậy, một việc vốn có thể khiến người ta vò nát đầu, kết quả lại được giải quyết một cách nhẹ nhàng như thế ư?"
"Chuyện này... Ông Lưu à, tôi cảm thấy cái biệt hiệu ông đặt cho đứa cháu nuôi này của ông quá là chuẩn!"
"Ha ha ha, đúng đúng đúng, bảo vật quốc gia cấp chiến lược, quả nhiên là chỉ có đặt nhầm tên chứ không thể gọi nhầm biệt hiệu được."
"Đây chính là bảo vật quý giá, sau này có nói gì cũng phải tôn thờ!"
Một đám ông lớn ở bên dưới quả thật là hưng phấn đến muốn bay lên trời.
Thế nào gọi là không cần tốn nhiều sức? Chính là đây!
Chờ đến khi thành trấn đầu tiên bắt đầu được xây dựng, bây giờ lại có thêm thú cưỡi sói phủ giáp, chắc chắn tốc độ khai thác dị cảnh này có thể tăng theo cấp số nhân!
Bây giờ mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi gió Đông - chỉ chờ nhóm các bác trai, bác gái tóm sạch đám châu chấu kia thôi.
"Khụ khụ, nói thế thì đúng là chúng ta được lợi lớn rồi." Lưu Hoa Quân nhìn mọi người, cười ha hả hỏi: "Vậy bây giờ lại có vấn đề đây. Thằng bé Hồng Tiểu Phúc lập nên bao công lao lớn như vậy, tôi cảm thấy nên chia cho đoàn đội của nó một vài lợi ích, mọi người có ai tán thành hay phản đối việc này không?"
Mọi người nhìn nhau, còn phản đối gì nữa?
Nhất định phải giơ hai tay tán thành luôn đó được không?
"Tôi không có ý kiến." Thủ trưởng Phương là người đầu tiên bày tỏ thái độ: "Tôi cảm thấy phải cho, cho nhiều vào!"
Mạnh Đình Huy cũng giơ tay: "Tôi cũng không có ý kiến. Dựa vào mấy công lao lớn này, có cho bao nhiêu tiền cũng chẳng thấy nhiều gì!"
Một đám ông lớn trong quân đội cùng gật đầu: "Đúng đúng đúng, cho thì chắc chắn là phải cho rồi. Chẳng qua tôi đề nghị không nên chỉ cho tiền không. Thế thì hơi thô tục, hơn nữa nên cho bao nhiêu cũng khó nói. Chúng ta có thể bắt đầu từ việc đãi ngộ."
Nghe thấy lời của mọi người bên dưới, Lưu Hoa Quân cười đến mức mắt cũng híp lại.
Theo suy nghĩ của ông, thật ra đưa tiền không tốt lắm, làm như thế thì mối quan hệ sẽ có cảm giác hơi xa cách.
Bọn họ đã điều tra rõ ràng gia thế của bốn người Tô Oánh, Triệu Minh, Trương Dương, Lý Thiên Kỳ trong đoàn đội của Hồng Tiểu Phúc, giai cấp gì đó cũng không thành vấn đề, vậy thì chuyện tiếp theo đương nhiên là cho một số đãi ngộ tốt rồi.
"Nếu tất cả mọi người không có ý kiến, vậy thì tôi sẽ nói." Lưu Hoa Quân xoa xoa bộ râu trên cằm, nói: "Thành trấn bên trong dị cảnh này cần nhà đầu tư tới làm, đúng không?"
Mọi người cùng gật đầu.
Trên điều khoản quốc gia nói rõ ràng, bây giờ dị cảnh do quân đội toàn quyền xử lý, cho nên chỉ cần là chuyện trong dị cảnh, Lưu Hoa Quân sẽ có thể quyết định trực tiếp.
"Như vậy thì nhà Triệu Minh làm bất động sản, cậu ta sẽ có toàn quyền quy hoạch xây dựng thành trấn này, những nhà khác thì chia một chút cổ phần." Lưu Hoa Quân nhìn mọi người, hỏi: "Mọi người có ý kiến gì hay không?"
Ai mà có ý kiến chứ?
Mọi người đều thấy rõ Triệu Trưởng Phát thực hiện kế hoạch cầu bao như thế nào, hoàn toàn ổn thỏa đấy thôi!
"Đồng ý!", "Đồng ý!", "Đồng ý!", "Đồng ý!", "Đồng ý!"
Lưu Hoa Quân lại nói tiếp: "Nhà Tô Oánh là công ty khoa học kỹ thuật, vừa lúc hạng mục hệ thống tu luyện VR* của chúng ta cũng đang tìm kiếm người hợp tác, mọi người thấy sao?"
(*) VR là cụm từ viết tắt của Virtual Reality, được hiểu là kính thực tế ảo.
"Đồng ý!", "Đồng ý!", "Đồng ý!"
Lưu Hoa Quân tiếp tục nói: "Mẹ của Trương Dương là nhân viên ban ngành Chính phủ, nghe nói trong hai năm này mẹ cậu ta làm cũng không tệ lắm, vậy thì gọi bà ấy lên làm Phó Trưởng trấn của trấn này trước, thế nào?"
Đây chính là một chức vị tốt, Phó Trưởng trấn đầu tiên của thành trấn dị cảnh, lợi ích này không phải xoàng đâu.
Mọi người cùng gật đầu: "Không có vấn đề, không có vấn đề!"
Cuối cùng là Lý Thiên Kỳ, điều kiện của gia đình Lý Thiên Kỳ tương đối bình thường, Lưu Hoa Quân xoa cằm: "Lý Thiên Kỳ à... Được rồi, tôi cũng không nghĩ ra nên cho cậu ta cái gì, nhưng tối thiểu là mấy căn hộ trong trấn này, không thành vấn đề đúng không?"
Như thế cũng không đáng kể, mọi người cùng gật đầu: "Cái này được."
Bây giờ bốn người đã được chia đủ rồi, có thể nói là tiết tấu theo đúng tiêu chuẩn "một người làm quan cả họ được nhờ"!
Nhà nào cũng có lợi ích tương đối.
Bây giờ chỉ còn sót lại Hồng Tiểu Phúc thôi, mọi người nhìn nhau, phải cho cậu cái gì đây?
Việc này thật là khó suy nghĩ mà!
"Về phần Tiểu Phúc..." Lưu Hoa Quân sờ cằm: "Đứa nhỏ này tính tình ôn hòa, dạt dào lòng yêu nước, tiền là phải cho một chút rồi, nhưng cũng không cần cho quá nhiều đâu, đủ là được. Ừm, chắc chắn là phải cho nó căn hộ trong dị cảnh, những đãi ngộ trên đều có thể xin được. Nhưng rõ ràng là những thứ này vẫn không đủ, đúng không?"
Nói tới đây mà mọi người vẫn còn chưa rõ ư? Có cho Hồng Tiểu Phúc bao nhiêu lợi ích cũng thấy ít. Bản thân cậu lại là cháu nuôi của Lưu Hoa Quân, hơn nữa thuộc tính Thần may mắn của cậu quả thật là vô địch, cho cậu đãi ngộ tốt cũng chẳng sai!
"Ông Lưu này, ý của ông là..." Có người ở bên dưới hỏi: "Còn gì có thể cho cậu ấy nữa sao?"
Lúc này, cuối cùng Lưu Hoa Quân cũng để lộ cái đuôi hồ ly: "Ý của tôi là xây cho nó một bức tượng, ở ngay vị trí trung tâm của thị trấn này! Xây một bức tượng to lớn, cứ nói với người bên ngoài là tượng Thần may mắn, vái lạy nhiều có thể bình an, may mắn!"