Editor: Nguyetmai
Sau khi đi ra khỏi bức tường bao quanh cầu vây, Triệu Trưởng Phát thấy mình đi mà như đang bay.
Lần này kiếm được món lớn rồi...
Một phát đã là mảnh đất rộng bốn kilomet vuông, tương đương với việc ông đang cầm trong tay hai trăm tỉ đấy!
Đất trong dị cảnh có giá trị như thế nào? Mỗi tấc đất mỗi tấc vàng. Có thấy báo cáo trước đó không? Linh khí trong dị cảnh gấp Trái đất mười lăm lần! Tròn mười lăm lần đấy!
Bây giờ, đến giá phòng trong học khu cũng có thể lên đến hơn một trăm nghìn một mét vuông, giá đất trong dị cảnh lại chẳng có giá trên trời ấy chứ? Hơn nữa, dựa theo tin tức mới nhất hiện nay, tất cả các trường đại học trong nước như Thanh Hoa, Bắc Đại đều đang tìm kiếm địa điểm xây trường.
Bây giờ ông nắm mảnh đất này trong tay. Sau này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là các trường đại học sẽ tìm đến ông để bàn về địa điểm phân hiệu.
Đến lúc đó trước tiên phải bán hai tòa nhà, giá tối thiểu là một trăm nghìn, không mặc cả!
Còn về giá cả cụ thể có thể tăng đến bao nhiêu phải xem vào số người tìm đến.
Theo suy nghĩ của Triệu Trưởng Phát, nếu thực sự bán đất ở đây đi, cho dù ba trăm nghìn một mét vuông cũng vẫn có người mua.
Có rẻ mấy cũng vẫn đắt hơn Tomson Riviera* chứ?
(*) Tomson Riviera: khu căn hộ cao cấp ở Thượng Hải.
"Chao ôi, anh Phúc đúng là trâu bò thật!" Triệu Trưởng Phát vừa lẩm bẩm vừa lên xe đi về công ty: "Tối về phải cẩn thận bái lạy mới được!"
Ngay sau khi lái xe thẳng về công ty, Triệu Trưởng Phát cho gọi Giám đốc các phòng ban, mở cuộc họp khẩn cấp!
Một đám quản lý cấp cao của công ty mặc tây trang, đi giày da nhanh chóng tiến vào phòng họp. Câu đầu tiên Triệu Trưởng Phát nói với họ là: "Đã lấy được đất trong dị cảnh rồi!"
Vừa dứt lời, bên dưới oà lên như ong vỡ tổ.
Việc sở hữu đất trong dị cảnh có ý nghĩa như thế nào? Ý tứ là đã có thể bắt tay khai phá bất động sản trong dị cảnh!
"Là thật hay giả? Nhanh như vậy sao! Sếp Triệu đúng là lợi hại!"
"Sếp Triệu, tiếp theo chúng ta phải làm gì? Anh mau ra chỉ thị đi!"
"Tăng ca, phải tăng ca!"
Một đám giám đốc hứng chí bừng bừng mà đề xuất. Triệu Trưởng Phát cười híp mắt, ấn ấn tay xuống: "Khụ khụ, mọi người đừng kích động như vậy, để tôi nói điều kiện trước đã."
Mọi người lập tức im lặng.
"Đầu tiên." Triệu Trưởng Phát nói: "Diện tích mảnh đất này là tròn bốn kilomet vuông." Triệu Trưởng Phát cười ha hả nói: "Tổng giá trị là hai trăm tỉ. Toàn bộ đất đai đều thích hợp để xây dựng kiến trúc trên đất bằng."
Mọi người hoàn toàn ngây ra.
Một mảnh đất lớn như vậy! Bốn kilomet vuông có ý nghĩa như thế nào?
Bình thường, thành phố cấp huyện cũng chỉ có diện tích gần bằng như vậy!
Hơn nữa, một khi đã có tiền lệ, chuyện sau này không phải vấn đề. Diện tích còn thiếu có thể tiếp tục mở rộng thêm.
Hai trăm tỉ, lợi nhuận tối thiểu tăng gấp bội.
"Thứ hai." Triệu Trưởng Phát tiếp tục: "Thời gian rất gấp rút. Mọi người đều biết khai phá dị cảnh hiện là chuyện lớn hàng đầu của quốc gia. Quốc gia đã dự định sẽ xây dựng một thành trấn tại đó. Mọi người phải nghĩ ra bất kỳ phương pháp nào để đẩy nhanh tiến độ xây dựng."
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Trước đây, chuyện một mảnh đất có thể thư thả từ từ, không cần gấp rút. Thế nhưng bây giờ không giống trước nữa, quốc gia vô cùng xem trọng mảnh đất này, không hề kém hơn kế hoạch cầu vây. Cho nên, nếu lại kéo dài đến một hoặc một năm rưỡi, chắc chắn sẽ không ổn.
Tăng ca là chuyện đương nhiên, bọn họ lại phải bận rộn.
"Thứ ba." Triệu Trưởng Phát nhìn xung quanh, cười nói: "Tôi yêu cầu xây một bức tượng của một nhân vật giữa mảnh đất này, cao ít nhất ba mươi mét, hơn nữa phải hoàn thành bằng tốc độ nhanh nhất!"
Bức tượng cao ba mươi mét!
Nghe thấy lời này, mọi người bên dưới đều ngây ra!
Không phải chứ? Trong các điều kiện, xây dựng thành trấn không phải chuyện ưu tiên hàng đầu sao? Tại sao việc xây tượng lại ở vị trí thứ nhất?
Phía dưới nhất thời có người tò mò: "Triệu Tổng, cái đó, pho tượng này… Là ai vậy?"
"Khụ khụ, cái này thì..." Triệu Trưởng Phát trực tiếp đưa ảnh chụp Hồng Tiểu Phúc đã được chỉnh sửa cho bọn họ: "Là người này, không cần phải quá chi tiết kỹ lưỡng, nhưng nhất định phải khắc họa được thần thái như vậy."
Mọi người nhận lấy ảnh chụp, truyền cho nhau xem, càng thêm hiếu kỳ: "Người này là ai vậy?"
"Không rõ lắm, tôi còn tưởng rằng sẽ làm tượng của lãnh đạo chúng ta."
"Đúng vậy, cho dù không làm tượng của lãnh đạo, làm tượng sếp Triệu cũng được vậy, người này là ai? Thoạt nhìn tuổi không lớn lắm..."
Mọi người xúm lại bên kia bàn luận, Triệu Trưởng Phát hắng giọng: "Đây là yêu cầu của cấp trên, các anh chị cũng đừng bàn luận linh tinh, lần này chúng ta nhận khâu mấu chốt nhất của kế hoạch khai phá dị cảnh. Tôi chỉ muốn hỏi một câu, việc xây bức tượng cao ba mươi mét có vấn đề gì không?"
Việc này có thể có vấn đề gì được?
Bây giờ chỉ cần chi tiền hợp lý, đừng nói ba mươi mét, ba trăm mét cũng có thể xây cho bạn, bạn tin không?
"Không thành vấn đề." Lão Lý – người phụ trách làm thiết kế kiến trúc gật đầu: "Sếp Triệu đã nói thì phải xây. Nhưng sếp Triệu, anh định đầu tư vào bức tượng này bao nhiêu?"
"Ừm." Triệu Trưởng Phát nhìn lão Lý, hỏi: "Cần bao nhiêu tiền vậy?"
Nhà thiết kế họ Lý suy nghĩ một chút rồi nói: "Sếp Triệu, giá tiền chắc sẽ không quá cao, tầm mười triệu. Thực ra chủ yếu là do vật liệu, nó có ảnh hưởng vô cùng lớn đến giá cả. Bây giờ người ta hay dùng cẩm thạch, anh xem vật liệu này có được? Nếu thấy ổn, tôi sẽ liên hệ với xưởng."
Cẩm thạch?
Triệu Trưởng Phát vừa nghe đến tên của vật liệu này đã bất giác vuốt vuốt cằm mình.
Cái này không đủ xịn đâu…
Đó là anh Phúc đấy, anh Phúc trấn thủ vĩ đại như vậy lại được xây dựng bằng cẩm thạch sao?
"Không được." Triệu Trưởng Phát dứt khoát lắc đầu: "Vật liệu này không tốt... Không có cái nào tốt hơn sao? Tiền không phải là vấn đề, nhưng bắt buộc phải là hàng cao cấp!"
"Chuyện này…" Lão Lý có chút do dự đáp: "Sếp Triệu, vật liệu tốt nhất thì chắc chắn là ngọc, ngọc trắng. Vấn đề là không có loại lớn đến thế, cao ba mươi mét, bây giờ viên ngọc thạch lớn nhất được phát hiện trên cả thế giới cũng mới cao có bao nhiêu chứ…"
Điều này đúng là sự thật.
"Ngọc đúng là không đủ to…" Triệu Trưởng Phát suy ngẫm một lúc, sau đó bỗng nhiên nói: "Còn có thứ nào tốt hơn không? Tôi muốn thứ xịn nhất! Sang nhất! Phải dùng vật liệu tốt nhất!"
Mọi người bên dưới chợt có chút tò mò. Người này là ai mà giỏi giang như vậy chứ?
"Trừ ngọc ra thì vàng chính là vật liệu tốt nhất." Lão Lý đáp: "Sếp Triệu, thông thường bức tượng lớn như vậy, chúng ta đều phải đổ một lớp xi măng cốt thép trước, xong đó mới dát vỏ ngoài được. Nếu anh thật sự muốn sử dụng vật liệu xịn nhất, tôi đề nghị nên xem xét về dát vàng nguyên chất lên."
Dát vàng nguyên chất?
Triệu Trưởng Phát vừa vuốt cằm vừa tưởng tượng trong đầu hình tượng ấy.
Bên trong dị cảnh có gió thổi ấm áp, ánh nắng chan hòa, ánh kim từ bức tượng cao ba mươi mét của Hồng Tiểu Phúc rọi khắp thôn làng ngõ xóm...
"Quyết định như vậy đi!" Triệu Trưởng Phát quả quyết vỗ bàn: "Tôi yêu cầu lập tức triển khai!"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến đờ người ra!
Bức tượng dát vàng nguyên chất cao ba mươi mét! Sếp Triệu nghiêm túc đấy chứ?
"Chuyện... Chuyện đó..." Lão Lý, nhà thiết kế của công ty chảy mồ hôi đầy đầu. Nói thật, bản thân lão Lý là thủ khoa tốt nghiệp khóa điêu khắc của Học viện Mỹ thuật Lỗ Tấn, đây đúng là lần đầu tiên lão nhận làm thiết kế một công trình vĩ đại như vậy, dát vàng nguyên chất à... Lão Lý dè dặt hỏi: "Sếp Triệu à, anh có thể nói cho chúng tôi về tác dụng của bức tượng này được không? Nếu không tôi không biết nên thiết kế theo hướng nào..."
"À à, đúng đúng đúng, cái này rất quan trọng." Đối với bức tượng Hồng Tiểu Phúc này, Triệu Trưởng Phát tuyệt đối không dám làm bừa, ông bắt đầu nói với mọi người: "Bức tượng thần này tên là tượng Phúc Thần, mọi người cũng biết ở bên trong dị cảnh rất nguy hiểm, có được bức tượng Phúc Thần này, trước khi đi đâu mọi người đến lạy một cái sẽ được phù hộ, tâm lý thoải mái, không xin giàu sang phú quý nhưng xin được bình an yên ổn, hiểu không? Thế nên ý nghĩa của bức tượng này là bốn chữ "Anh Phúc yêu bạn"!"
Anh Phúc yêu bạn!
Mọi người đều nhìn nhau, ghê gớm vậy sao?
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều lấy điện thoại ra chụp lại ảnh của Hồng Tiểu Phúc.
Bức tượng này phải dát vàng toàn thân đấy, mau mau chụp ảnh lại, về nhà khắc một bức tượng nhỏ để tôn thờ, có thể dùng để tránh điềm xấu cũng tốt!
"Thế thì tôi hiểu rồi." Bỗng mắt của lão Lý lóe sáng, trong phút chốc, đầu lão hiện ra một động tác rất ngầu: "Sếp Triệu, anh xem có phải tư thế của tượng Phúc Thần là kiểu ôm trọn lấy thế giới không?" Lão vừa nói vừa đứng dậy tạo tư thế như vừa nói.
Toàn thân đứng thẳng, đầu hơi ngả về phía sau, hai tay vòng ôm, khóe miệng hơi nhếch lên để lộ ra nụ cười hiền hòa ấm áp.
Triệu Trưởng Phát không nói thêm mà trực tiếp vỗ tay xuống bàn nói: "Chính là nó! Nhớ nhé, nhất định phải khắc một tư thế đẹp nhất cho tôi! Tiền không phải là vấn đề!"
Mọi người: "..."
"Mọi người đều nhớ lấy cho tôi." Triệu Trưởng Phát điên cuồng đập bàn, nói mà nước bọt bắn tung tóe: "Bây giờ bên kế hoạch cầu vây gần như đã hoàn thành, những việc nhỏ nhặt còn lại cứ trực tiếp gác lại, sau này việc ưu tiên hàng đầu chính là xây dựng thành trấn dị cảnh! Thế nên, muộn nhất là sáu giờ tối hôm nay, tôi muốn nhìn thấy vật liệu được phân bố xuống dưới, trong ngày mai phải có sơ đồ thiết kế, trong vòng ba ngày phải hoàn thành nền móng! Bắt đầu khởi công trong hai mươi tư tiếng cho tôi, không cần quan tâm chuyện tiền nong! Bức tượng này khắc xong, tiền đối với chúng ta hoàn toàn không phải là vấn đề nữa, đã rõ cả chưa?"
Mọi người cùng nhau gật đầu điên cuồng: "Đã rõ!"
Chuyện này không còn cách nào khác, đây là nhịp điệu liều mạng đấy, bắt buộc phải tăng ca làm thêm giờ thôi!
Dù sao nguồn đầu tư lần này cũng không thiệt được, vậy thì hãy bắt đầu làm thôi!
Cho dù nói thế nào đi nữa, trước khi đánh trận ta phải chuẩn bị lương thực, thực phẩm mới được.
Cho dù bức tượng to như thế nào, chắc chắn vẫn phải cần những thứ như xi măng cốt thép với cát, thế nên đây là phần công việc nhất định phải được lên kế hoạch trước tiên.
Ba giờ chiều cùng ngày hôm đó, dưới cuộc truy sát bởi thiên la địa võng của đội các bà, các dì, đám châu chấu trong dị cảnh đã bị bắt sạch không còn con nào.
Không phải nói quá, quả thật mặt đất sạch sẽ như được dùng máy hút bụi vậy...
Chỉ còn lại rễ cỏ, thỏ sáu chân đều bị bắt đi không ít...
Nói về việc bắt châu chấu, không phải ai cũng bắt được nhiều. Hai ngày nay, người bắt được nhiều thì khoảng mười lăm đến hai lăm cân cũng không phải vấn đề, người bắt ít cũng được nửa cân cho tới một cân, nhưng thế thì bán được bao nhiêu tiền chứ? Thế nên mong ước của tất cả mọi người đều đang dang dở, vẫn còn không ít người ôm hy vọng có thể bay ra một bầy châu chấu nữa…
Kết quả, bọn họ đang ôm hy vọng thì nghe thấy tiếng người hét từ phía xa: "Có việc rồi! Vận chuyển gạch, vận chuyển cát, xi măng, nguyên liệu xây dựng, 150 một ngày! Muốn đến làm thì nhanh chân lên!"
150 một ngày!
Không cần phí lời, một đám cô dì chú bác đã nhao nhao vây thành một đám. Châu chấu vẫn chưa bắt được bao nhiêu, nếu còn sức lực làm việc kiếm sống thì làm thêm được chút cũng là chuyện tốt!
"Tôi tôi tôi! Tôi đăng ký!"
"Tôi tôi tôi! Ở đâu thế, ở đâu thế?"
"Tôi cũng đăng ký, tính thêm cả tôi nữa nhé!"
Thực ra nếu là hồi trước, những cô dì chú bác này muốn vận chuyển cũng chẳng có cơ hội, dù sao việc cũng chẳng có mấy, cũng chẳng còn cách nào. Nhưng bây giờ khác rồi, cái gì gọi là không tính tiền vốn? Không tính tiền vốn chính là không cầu tốt nhất chỉ mong nhanh nhất!
Ở hiện trường có hơn hai mươi nghìn các cô dì chú bác, cho dù sức làm việc của một người chỉ bằng một phần năm sức công nhân bình thường thì cũng tương đương với sức lao động của hơn bốn nghìn người rồi!