Âu Thần

Translator: Nguyetmai

Sau khi hạ quyết tâm, Trương Dương bỗng thấy vững lòng vững dạ.

Chỉ là sai khiến người ta quỳ xuống thôi mà? Cho dù năng lực ấy có thực thì đã sao? Nếu như hai chân tôi trụ vững như bàn thạch, tôi thực sự không tin cậu có thể khiến tôi quỳ xuống lần nữa!

Ế? Kể ra nếu nghĩ như vậy thì thực ra năng lực của Hồng Tiểu Phúc hình như cũng không có tác dụng gì!

Người thức tỉnh tư chất tổng hợp như mình đây mới là vô địch thiên hạ chứ!

Mình có đủ khả năng ứng phó với tình huống đột xuất mà, đúng không nào? Nếu không được nữa, ngày mai ông ngồi xe lăn tới, xem mày còn bắt ông quỳ được không!

"Khụ khụ", sau khi nghĩ thông suốt, Trương Dương cũng thả lỏng hơn nhiều, ha ha ha ha ha ha! Lúc trước do tôi thiếu cẩn thận quá thôi, thứ năng lực rác rưởi ấy mà tôi còn sợ cậu được chắc? Cậu ta lập tức nói với Hàn Phong, "Chủ nhiệm Hàn, em có thể bắt đầy ngay!"

"Ừ", Hàn Phong khẽ gật đầu, cười bảo, "Chuẩn bị tốt là có thể bắt đầu được rồi. Cậu nhảy trước một lần, nếu như cảm thấy nhảy vẫn chưa đủ tốt có thể nhảy thêm vài lần."

Trương Dương gật đầu đồng ý, "Vâng ạ."

Lúc này giáo viên thể dục đã lấy ra một cây sào đo độ cao, trên đó đánh dấu khá nhiều cao độ, đồng thời cũng lấy điện thoại ra, chỉnh chế độ quay video, nhảy cao rất dễ quay hình, ghi lại toàn bộ quá trình, sau đó chiếu từng khung hình, về cơ bản sẽ không có sai sót gì cả.

"Vậy em bắt đầu đây!" Trương Dương nói rồi hít một hơi thật sâu, nhìn sào đo độ cao, hôm nay nhất định phải cho họ rớt tròng mắt ra ngoài mới thôi!

Để các cậu mở mang tầm mắt xem năng lực của tôi trâu bò đến cỡ nào!

Cậu ta nghĩ đến đây, hai chân bỗng vọt lên khỏi mặt đất!

Lần này có thể nói là dùng hết sức lực cơ thể, hai chân giẫm xuống mặt đất tạo nên một tiếng vang trầm đục, cơ thể bắn lên trời như một viên đạn pháo!

Lần này nhảy cao tới ba bốn mét, bản thân cậu ta cũng không biết rốt cuộc mình nhảy cao đến đâu, dù sao cũng có thể nhìn ngang tầm mắt với cửa sổ tầng hai rồi. Chắc bình thường cũng phải đến ba mét nhỉ?

Học sinh có mặt ở đó đồng loạt phát ra một tiếng "òa".

Đây là bật nhảy vuông góc đó, khác với bật nhảy có chạy lấy đà, là kiểu bật nhảy thách thức sức bật của hai chân nhất.

Bình thường những ngôi sao có sức bật tốt nhất của giải đấu NBA, hai chân cách mặt đất chừng hơn một mét đã là khá đỉnh rồi, khoảng cách úp rổ xa nhất chắc cũng ở vạch phạt bóng.

Nhưng Trương Dương chỉ một loáng đã vượt quá khả năng tưởng tượng của họ. Bây giờ họ cuối cùng ý thức được rằng: trời đất, người thức tỉnh tư chất tổng hợp hệ cường hóa khủng khiếp đến vậy ư?!

"Trời đất ơi, ban nãy ít nhất cũng phải nhảy cao tới ba mét nhỉ?"

"Tôi thấy chắc ở khoảng đó, quá đáng sợ rồi, cứ như bay lên vậy!"

"Đây là mới thức tỉnh thôi đúng không? Mới thức tỉnh đã thế này rồi, hơi phóng đại quá rồi đấy!"

Một đám người rào rào thảo luận, ánh mắt các cô gái nhìn về phía Trương Dương lấp lánh toàn ánh sao, quả nhiên không hổ là người thức tỉnh, quá trâu bò!

"Ha ha, ban nãy cũng tàm tạm", sau khi đứng vững trên mặt đất, Trương Dương vươn vai, giậm giậm chân. Lần thành công này đã giúp cậu ta tìm lại không ít tự tin. Cậu ta đắc ý bước tới trước mặt Tô Oánh, cười với cô, "Tô Oánh, lần nhảy ban nãy của tớ cũng tạm nhỉ?"

Tô Oánh không tỏ thái độ gì, "Cũng được."

Sau đó không nói nữa.

Lúc này giáo viên thể dục đã cầm thang đo tới kiểm tra cẩn thận.

Ban nãy bàn chân Trương Dương cách mặt đất chừng hai mét sáu, tính thêm vóc dáng một mét tám của cậu ta, cộng lại đã quá bốn mét tư, độ cao này vượt quá phạm vi tưởng tượng của người bình thường rồi.

Cầm điện thoại chiếu lại từng khung hình, sau cùng giáo viên thể đưa ra kết luận, "Cú nhảy ban nãy đạt độ cao hai mét sáu hai, rất khá."

Hai mét sáu hai, Hàn Phong ghi lại con số này rồi cười, "Được lắm đấy bạn học sinh, tiềm lực rất lớn. Con số này đã là thành tích khá nổi bật của nước ta rồi, tiếp tục cố gắng nhé."

Câu nói này khiến Trương Dương bỗng chốc phấn khích hẳn!

Đã thấy chưa, đã thấy chưa, cho dù tính trong phạm vi toàn quốc cũng là thành tích nổi bật rồi nhé, anh đây giỏi như vậy đấy!

Ôi chao, nghĩ như vậy mình lại càng không bị Hồng Tiểu Phúc uy hiếp nữa rồi, chữ sướng này, tôi chỉ nói một lần thôi!

Sau đó đến phần bật cao có chạy đà, mục này càng không cần nói, lần này Trương Dương cố ý thể hiện trước mặt học sinh toàn trường, bật nhảy từ rìa sân bóng rổ, đám đông được nhìn thấy Trương Dương như bay thẳng qua vạch giữa sân, cơ thể ở trên không trung với độ cao chừng năm mét, sau đó hạ xuống như muốn phá hỏng cả bảng rổ phía đối diện!

Cũng có nghĩa là, chỉ một cú nhảy của Trương Dương cũng có thể từ rìa sân đội mình bỏ bóng vào lưới của đội bạn!

Thánh thần thiên địa à, chuyện thế này cho dù là kỹ xảo trong phim cũng không làm nổi!

"Thế này cũng ảo quá rồi nhỉ?"

"Đáng sợ quá, sau này ai dám chơi bóng rổ nữa?"

"Giỏi thật chứ, đây là người thức tỉnh à? Nếu như tôi cũng thức tỉnh thì tốt quá rồi!"

Đám học sinh rì rào bàn tán, giáo viên thể dục đo đạc cẩn thận rồi báo cáo với Hàn Phong, "Điểm cao nhất là ba mét tám ba, điểm xa nhất là 32,36 mét."

Điểm cao nhất ba mét tám ba, điểm xa nhất 32,36 mét, con số này được đưa ra, đám học sinh càng thêm phấn khích!

"Ừ, số liệu rất khá, có tiềm lực." Hàn Phong ghi chép số liệu, sau đó vỗ vỗ vai Trương Dương, "Anh bạn rất có tiền đồ, cố gắng lên. Cậu nghỉ ngơi một lát trước đã, lát nữa kiểm tra sức mạnh, nhìn xem sức mạnh thế nào."

Trương Dương đắc ý vuốt mũi, "Được, không thành vấn đề!"

Giáo viên thể dục chỉ huy đám học sinh đi lấy tạ, lúc này Hàn Phong bắt đầu nhìn về phía Tô Oánh, "Nghe nói năng lực của em là băng?"

Tô Oánh gật gật đầu, "Vâng ạ."

"Ừ, lát nữa sẽ kiểm tra", sau đó anh ta nhìn về phía Hồng Tiểu Phúc. Lần này ánh mắt Hàn Phong khá phức tạp. Biết làm sao giờ, anh ta làm việc ở Cục Quản lý Hồ sơ lâu như thế, chưa từng nghe nói năng lực của ai kỳ quặc như vậy, có thể sai khiến người ta quỳ xuống, thử hỏi có sợ không?

"À ừm, Hồng Tiểu Phúc phải không?" Hàn Phong nhìn về bản ghi chép trong cuốn sổ, "19 tuổi, năng lực thức tỉnh... khiến người ta quỳ xuống, khụ khụ, dãy gene LV1, chỉ số 3.666666 phần trăm... Tiểu Phúc à, chỉ số của cậu rất nuột đấy..."

Khi nghe đến con số này, đám học sinh cũng gật đầu theo, ừm, con số này quả thực rất nuột...

Hồng Tiểu Phúc: "..."

Khụ khụ, tôi cũng nghĩ như vậy đấy...

Hàn Phong tiếp tục nói, "Vậy năng lực của cậu, cậu biết cách sử dụng nó chứ?"

Đây đúng là nỗi đau mãi mãi trong lòng Hồng Tiểu Phúc, cậu bất đắc dĩ lắc đầu, "Không rõ ạ, hình như là bị động, cụ thể khởi động thế nào đến bây giờ em vẫn chưa tìm ra quy luật."

Đây là một câu nói thật.

Tối qua tuy rằng đã khiến streamer Sói Nhỏ Xam Xám quỳ rồi, nhưng Hồng Tiểu Phúc không thể nói, em có thể khiến người ta quỳ xuống khi chơi game?

"Cái này có vẻ khó khăn đây..." Đối diện với năng lực quái thai này, Hàn Phong cũng hết cách. Nhưng dù gì cũng là chủ nhiệm của Cục Quản lý Hồ sơ, chứng kiến biết bao chuyện đời kỳ lạ, anh ta chỉ nói, "Không cần gấp gáp, lát nữa chúng ta thử sau."

Lúc này Trương Dương đã đắc ý đi tới bên cạnh Hồng Tiểu Phúc, mấy vòng vừa nãy cậu ta không bị quỳ, khoe mẽ không ít lần, bây giờ đang sung sướng lắm, cũng không còn quá sợ hãi năng lực kỳ dị của Hồng Tiểu Phúc nữa. Trương Dương cười khà khà ôm vai Hồng Tiểu Phúc, "Ôi chao, Tiểu Phúc à, năng lực của cậu ấy mà, thực ra tôi cảm thấy hình như cũng không có gì cả. Nhưng dù sao cậu cứ yên tâm, chúng ta dù gì cũng là bạn cùng học, sau này anh đây bảo kê cho cậu!"

Hồng Tiểu Phúc: "..."

Lúc trước cậu còn gọi tôi là anh Phúc kìa, bây giờ đã tự xưng anh rồi à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui