Editor: Nguyetmai
Lần này phát tài thật rồi.
Tổng trọng lượng của khối kim loại co giãn phát hiện ra lần trước thực ra rất ít.
Tổng cộng cũng chỉ đủ cho Đại Tráng bọc giáp cho một thanh vũ khí mà thôi, cộng thêm một thanh kiếm co giãn của Hồng Tiểu Phúc, tổng trọng lượng là khoảng hơn sáu mươi kilogam.
Mà lần này thì khác rồi.
Đây là một quả cầu kim loại co giãn có đường kính hai mét, với thể tích này tính ra trọng lượng tối thiểu cũng phải mười mấy tấn!
Thế nghĩa là thế nào? Tức là làm mấy trăm bộ áo giáp cộng thêm vũ khí cũng không thành vấn đề nhé!
Về vũ khí, vẫn chưa thể nói gì được về tình hình sử dụng, quan trọng là phần áo giáp. Nó bảo vệ sinh mạng thì quá "pro", còn sống mới có tất cả được chứ!
Một quả cầu kim loại lớn như vậy trang bị cho hơn hai trăm quân nhân là người thức tỉnh bên này cũng vẫn là dư dả!
"Việc này thực sự quá lợi hại rồi!" Triệu Minh liếc nhìn quả cầu kim loại lớn đó rồi nói: "Có phải mỗi người chúng ta đều có thể có một bộ áo giáp không? Tớ đã muốn mua từ lâu rồi, tiền không thành vấn đề!"
Trương Dương cũng hứng thú: "Thanh kiếm của tớ được giải quyết rồi! Thắt lưng của bà nội tớ có thể co duỗi thoải mái rồi. Ha ha ha, quá tuyệt!"
Suy nghĩ của Lý Thiên Kỳ có chút khác biệt với mọi người: "Sau này tớ phải chịu đòn nhiều hơn rồi!"
Mọi người: "..."
Advertisement / Quảng cáo
Bây giờ đã có khối kim loại co giãn mới phát hiện này, cộng thêm kết tinh nguyên tố hỏa nữa thì lần này thực sự là phát hiện lớn!
"Lam mập, chúng ta về thôi!" Hồng Tiểu Phúc cười ha hả vỗ vào cái bụng bự của Lam mập. Lam mập hừ hừ hai tiếng rồi đưa mọi người trở về.
Đoạn đường này chẳng có nguy hiểm gì, rất nhanh mọi người đã ra tới cửa, Thẩm Tiểu Linh khống chế quả cầu kim loại co giãn, những binh sĩ khác ôm cái túi đeo lưng to kia nhảy lên. Thủ trưởng Phương đã chờ ở đó rất lâu, vừa nhìn thấy mọi người đi lên, câu đầu tiên ông đã hỏi: "Phía dưới không có chuyện gì chứ?"
"Không có chuyện gì đâu ạ." Hồng Tiểu Phúc vừa cười vừa nói: "Những thứ cơ bản đều lấy hết về rồi ạ, còn phát hiện thấy một khối kim loại co giãn lớn như thế này."
Thủ trưởng Phương: "!!!"
"Ông Trời phù hộ rồi!" Thủ trưởng Phương sáng mắt lên nhìn: "Lần này chúng ta kiếm lợi lớn rồi! Tốt! Quá tốt rồi! Mau mau mau, cho tôi xem kết tinh nguyên tố hỏa!"
Ông vừa nói vừa giơ tay đỡ lấy một chiếc túi, sau đó móc từ bên trong ra một tảng, nhìn một lúc lại nói với giọng nghi hoặc: "Sao hình dạng này kỳ lạ thế nhỉ?"
Không riêng gì ông mà tất cả mọi người có mặt lúc đó đều cảm thấy rất kỳ lạ.
Cái này nhìn giống như...
Kết quả là, bọn họ còn chưa tính toán xong đã nhìn thấy thủ lĩnh nguyên tố hỏa kia đang nhìn sang tình trạng bên này, rõ ràng là nó ngây ra, sau đó thận trọng đi tới.
"Bác Phương, hình như nó muốn nói điều gì đó." Hồng Tiểu Phúc vội vàng chạy tới, tò mò hỏi: "Làm sao nào?"
Nguyên tố hỏa chỉ chỉ kết tinh kia, sau đó lộ ra một biểu cảm rất kỳ lạ.
Thủ lĩnh nguyên tố hỏa: (・д・′)
Thủ trưởng Phương: "???"
"Tiểu Phúc, nó có ý gì?" Thủ trưởng Phương rất hiếu kỳ, bèn hỏi: "Nhìn giống như rất sợ hãi?"
"Cháu cũng cảm thấy vậy." Hồng Tiểu Phúc gãi gãi đầu, nhìn về phía thủ lĩnh nguyên tố hỏa, hỏi: "Chuyện đó, cái này có vấn đề gì sao?"
Thủ lĩnh nguyên tố hỏa: (ꐦ ಠ ಠ)
Sau đó mọi người liền thấy nó dùng lực mạnh một phát...
"Lạch cạch" một tiếng, một đống phân mới "ra lò" xuất hiện trên nền đất!
Thủ trưởng Phương: "..."
Hồng Tiểu Phúc: "..."
Mọi người: "..."
"Không phải chứ!" Kết tinh nguyên tố hỏa mà thủ trưởng Phương đang cầm trong tay trong chớp mắt hóa thành đá: "Chúng ta liều sống liều chết để mong có được thứ này, trên thực tế chúng lại là phân của bọn chúng sao?"
Vừa nói như vậy, tất cả mọi người có mặt lập tức đều cảm giác không ổn!
Ôi quỷ thần thiên địa ơi, sớm biết phải vào sinh ra tử vì một đống phân thì có cần thiết không chứ!
Thủ lĩnh nguyên tố hỏa chỉ chỉ vào đống phân trên mặt đất, lại nhìn Hồng Tiểu Phúc...
Thủ lĩnh nguyên tố hỏa: ♡(*´∀*) 人 (*´∀*)♡
Mọi người: "..."
"Cái kia..." Hồng Tiểu Phúc cũng cảm giác có điều gì đó không ổn, nói: "Bác Phương, ý của nó hình như là... Nếu sau này chúng ta muốn cái này thì lúc nào cũng có thể đến lấy, bọn chúng đang lo không có chỗ xử lý..."
Thủ trưởng Phương: "..."
Mọi người đang đứng vây xem: "..."
"Đừng nói nữa." Thủ trưởng Phương phiền muộn: "Sau này bác sẽ sắp xếp một đội có người chuyên phụ trách việc vệ sinh cho chúng..."
Hồng Tiểu Phúc nhanh chóng truyền đạt lại cho thủ lĩnh nguyên tố hỏa, thủ lĩnh nguyên tố hỏa vui vẻ hẳn lên...
Hiện tại việc này coi như là đã xong, vấn đề chủ yếu tiếp theo chính là cần phải hút sạch nước ở phía dưới ra, Hồng Tiểu Phúc dặn dò các nguyên tố hỏa không được chạy lung tung là được. Bây giờ hai bên đã hóa chiến tranh thành tơ lụa, hiểu lầm đã được giải tỏa, nhóm nguyên tố hỏa đều biểu thị sự đồng ý.
Bọn chúng có thể không đồng ý sao?
Chúng chẳng tổn hại gì, sau này còn có người chuyên giúp chúng dọn sạch phân, ai mà không vui chứ...
Đương nhiên, nói thế nào thì nói, bây giờ đã có thứ này trong tay, mọi người về được rồi.
Advertisement / Quảng cáo
Trên đường về, thủ trưởng Phương vừa đi vừa thở dài, nói: "Ôi chao, ngôn ngữ bất đồng thật là phức tạp, Tiểu Phúc, cháu không biết đấy thôi, vì những đống phân kia mà Thạch Đào đã mất một cánh tay đấy..."
Nghe thấy câu này mọi người đều ngẩn ra!
Hồng Tiểu Phúc mở tròn to hai mắt: "Không phải chứ? Anh Thạch Đào... Bị mất một cánh tay sao?"
"Đúng thế…" Thủ trưởng Phương nhẹ nhàng hít vào một hơi, lại nói: "Lúc đầu một nguyên tố hỏa muốn chui lên khỏi hang, lúc đó bác không rõ vì sao nó lại hấp tấp đến vậy, bây giờ thì bác đã biết, nó bị mùi phân hun chín…"
Mọi người: "..."
Một đống phân gây ra huyết án?
Thủ trưởng Phương tiếp tục giải thích: "Khi nguyên tố hỏa đó vừa xuất hiện, các chiến sĩ của chúng ta đã cảm thấy không ổn rồi. Lúc đó Thạch Đào lại đang ở đó, liều mạng xuống phía dưới thì bị trúng một nhát đao, nguyên tố hỏa đó không thể lên được, lúc này mới có thể kéo dài để đợi cứu viện của chúng ta. Nhưng mọi người nghĩ xem, toàn thân tên đó là hơn một nghìn độ, toàn bộ tay Thạch Đào lúc chém nhát đao đó đều bị đốt thành than. Các chiến sĩ khoa phục hồi của chúng ta cũng không thể cứu được. Có điều cũng may tính mạng vẫn an toàn, không có vấn đề gì, bây giờ viện sĩ Hầu đang nghiên cứu loại pin mới và cánh tay từ kim loại dị giới, đợi những đồ tốt này được gửi qua, nghiên cứu khoa học kỹ thuật mới thành công thì tốt quá."
Mọi người nghe thấy vậy cũng cảm thấy yên lòng một chút.
Không vấn đề gì là tốt rồi.
Thời đại này đã khác, chỉ cần mạng người vẫn còn, cánh tay có mất đi cũng vẫn có thể chế tạo lại một cánh tay bằng thép dị giới khác.
"Bác Phương, vậy chúng ta đi nhanh lên." Thẩm Tiểu Linh là sốt ruột nhất, lần đầu tiên cô bé vào dị cảnh chính là đi cùng Thạch Đào, cô bước vội và nói: "Cháu cũng có thể giúp đỡ, cũng không thể cứ để một mình thầy lo lắng được."
Hồng Tiểu Phúc gật đầu: "Đúng đúng đúng, chúng ta cùng đi xem thế nào, có thể giúp được cái gì không."
Thủ trưởng Phương vốn đã biết mấy đứa nhóc này có tố chất phi thường, tâm trạng cảm thấy rất thoải mái, cười nói: "Ha ha ha, phải phải, đi nào. Chúng ta nhanh về nào!"
Trên đường về đi qua trấn Đa Phúc, gương mặt thủ trưởng Phương đầy hy vọng, ông nói: "Nếu nghiên cứu ra được loại pin này, công cuộc khai phá trấn này lại có thể tăng tốc thêm một lần nữa."
Mọi người cùng nhau nhìn theo, lúc này trấn Đa Phúc đang khí thế ngất trời, nhưng tiến độ lại không thể nhanh được.
Chuyện này không có cách nào khác, chỉ dựa vào nhân lực làm sao có thể nhanh được, giống như bây giờ có thể xây dựng một con đường chính ở đây đã được coi là kỳ tích rồi.
Rất nhanh mọi người đã ra khỏi dị cảnh, Hầu Chí Thiên cũng đã đợi sẵn ở chỗ cầu lớn, vừa nhìn thấy mọi người, ông đã chạy vội tới, cười ha ha nói: "Ha ha ha ha ha! Làm hay lắm! Tôi vừa nhận được tin đã biết rằng pin của chúng ta có triển vọng rồi! Nhanh nhanh nhanh, cho tôi xem nào, kết tinh nguyên tố hỏa ở đâu?"
"Ở đây này." Thủ trưởng Phương khẽ cười gian lấy ra một đống: "Là thứ này."
"Tôi xem nào." Hầu Chí Thiên nhận một đống kết tinh đó, nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng thấy có hứng, nói: "Đúng đúng đúng, chính là cái này, chính là cái này!" Sau đó ông bắt đầu hôn: "Moa, moa, quá tốt rồi, quá tốt rồi, ha ha ha ha!"
Mọi người: "!!!"
Tất cả mọi người không ai lên tiếng, cùng lùi lại phía sau hai bước, rõ ràng là Hầu Chí Thiên vẫn rất vui mừng, vừa hôn vừa hỏi: "Đúng rồi, thứ này còn nhiều không? Phát hiện ra ở đâu? Trên mặt đất hay là trên bờ tường?"
"Nhiều, tương đối nhiều." Thủ trưởng Phương nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Thứ này còn là nguồn tài nguyên có thể tái sinh cơ."
"Có thể tái sinh á, có thể tái sinh thì sau này chúng ta sẽ không phải lo nữa..." Hầu Chí Thiên lại hôn hai cái nữa, lúc này dư vị mới qua: "Có thể tái sinh?"
"Đúng vậy." Thủ trưởng Phương nhìn ông ấy, giọng nói hết sức thản nhiên: "Thứ này thực ra là phân của sinh vật nguyên tố hỏa, không phải là có thể tái sinh sao?"
Hầu Chí Thiên: "..."
"Ọe ọe ọe!" Viện sĩ Hầu vừa nghe thấy câu này liền ọe lên mấy tiếng, nôn khan một trận...
Trong phòng thí nghiệm.
Hầu Chí Thiên nói với vẻ mặt phiền muộn: "Cho nên, vừa rồi tôi hôn nhiều như vậy, thực ra là luôn hôn vào đống phân sao?"
Mọi người: "..."
Ông hỏi thế bảo chúng tôi đáp lại kiểu gì?
Không phải? Đó là nói dối.
Phải? Vậy không phải ông càng buồn bực hơn sao?
"Thầy ơi, thầy đừng buồn nữa." Cũng may lúc này Thẩm Tiểu Linh đứng dậy, vừa cười vừa nói: "Đây là kết tinh nguyên tố hỏa, kết tinh nguyên tố hỏa có thể khiến pin ổn định đấy, hôn mấy cái có hề hấn gì."
Hầu Chí Thiên: "!!!"
Ồ? Nói như thế quả thật cảm giác cũng khác đi!
Đây là kết tinh nguyên tố hỏa mà! Hiện tại giá của kết tinh nguyên tố hỏa ở chợ đen quốc tế là mười ba triệu đô la một kilogam đấy! Tôi hôn mấy cái thì đã làm sao?
Làm sao?
Advertisement / Quảng cáo
"Ta biết ngay chỉ có Tiểu Linh là tốt!" Hầu Chí Thiên chớp mắt lại bộc phát ra ý chí chiến đấu: "Ta từng là đứa trẻ được Thủ tướng bế đấy nhé, chỉ cần trình độ khoa học kỹ thuật của quốc gia có thể nâng cao, đừng nói hôn đống phân vài cái, bảo ông đây ăn đất ông đây cũng có thể ăn được!"
Mọi người nhất thời cảm thấy thật đáng kinh ngạc.
Về điểm này tuyệt đối không có bất kỳ ai có thể so sánh với viện sĩ Hầu, quá giỏi! Bậc tiền bối!
"Đi đi đi." Hầu Chí Thiên kéo Tiểu Linh đi: "Chúng ta cùng đi làm thực nghiệm cái này. Thầy đã vẽ mấy chục bản vẽ rồi, chúng ta thử nhìn xem cái nào an toàn nhất, ổn định nhất!"
Thẩm Tiểu Linh cười ngọt ngào: "Vâng ạ!"
Đây chính là ý nghĩa lớn nhất về khả năng của Thẩm Tiểu Linh.
Không phải nói phét, những bản vẽ thiết kế kia của viện sĩ Hầu cộng thêm tỷ lệ pha trộn vật liệu, nếu là trước kia, không làm thực nghiệm từ một đến hai năm thì chẳng ra kết quả nổi...
Chỉ riêng những linh kiện kia, từ lúc vẽ xong gửi đến nhà xưởng rồi tiến hành làm khuôn mẫu sau đó đến gia công. Chưa nói đến vấn đề tiền nong, chỉ nói đến một chu trình của nó thôi đã tốn không biết bao nhiêu thời gian?
Bây giờ thì đơn giản rồi, Thẩm Tiểu Linh dựa theo kích thước trên bản vẽ trực tiếp làm là được.
Có thể độ chính xác không sánh được với việc gia công siêu tinh vi bây giờ, nhưng tiến độ thì cực nhanh!
Chỉ cần không có vấn đề gì lớn, vậy thì khi sản xuất hàng loạt điều chỉnh độ chính xác chẳng phải là được rồi sao?
Hiện giờ vật liệu đã có trong tay, người gia công cũng đã có, tiếp theo chính là thực nghiệm rồi.
Quả nhiên, vấn đề vật liệu vừa được giải quyết, tiến độ thực nghiệm quả thực có thể nói là nhanh vô cùng. Ngày hôm sau, cũng chính là vào lúc hai giờ chiều ngày Chủ nhật, khối pin hoàn hảo đầu tiên dung hợp kết tinh nguyên tố hỏa đã ra đời!