Editor: Nguyetmai
Trong bao tường vây cầu, Hồng Tiểu Phúc cùng nhóm năm người đang ngồi trên giường bệnh của phòng cứu thương, nói chuyện phiếm với Thạch Đào.
Bọn họ vào dị cảnh lần đầu tiên đã gặp tiểu đội do Thạch Đào chỉ huy, cho nên bây giờ thân thiết với anh nhất. Hiện giờ anh đã bị mất một cánh tay, đương nhiên mọi người càng phải an ủi anh hơn.
"Anh Thạch, anh cũng đừng căng thẳng quá, em nghĩ không bao lâu nữa pin sẽ được chế tạo ra thôi." Hồng Tiểu Phúc ngồi trên giường bệnh của Thạch Đào, cười híp mắt nói: "Đến lúc đó đảm bảo sẽ thay cho anh một cánh tay tốt hơn, he he."
"Ha ha, anh biết, cái này khỏi cần em nói." Tuy bây giờ Thạch Đào đã bị tàn tật, nhưng lại không hề lo lắng chút nào, anh nói: "Thời đại này đã khác rồi, nếu là trước đây thì anh cũng lo lắm, giờ thì sợ gì nữa? Không phải bên phía viện sĩ Hầu đang nghiên cứu rồi sao, đến lúc được thay cánh tay mới chẳng phải anh vẫn là hảo hán sao?"
Tô Oánh và mọi người thấy tâm thái của anh ấy tốt như vậy, cùng cười gật đầu: "Đúng đúng đúng, anh Thạch nhất định phải khôi phục lại chứ, chưa biết chừng cánh tay mới lại còn lợi hại hơn cái cũ ấy chứ!"
Thạch Đào cười ha ha: "Nhất định rồi!"
Kết quả mọi người đang nói đến đây thì một nhân viên phòng thí nghiệm hào hứng chạy vào, vừa vào cửa đã nói: "Tin tốt đây! Pin đã được nghiên cứu thành công rồi! Mọi người hãy nhanh đi theo tôi!" Anh ta đặc biệt chỉ tay vào Thạch Đào nói: "Thạch Đào, cậu cũng đi theo tôi nào, viện sĩ Hầu bảo hôm nay mà thuận tiện sẽ làm luôn cánh tay cho cậu!"
Thạch Đào: "!!!"
"Ha ha ha! Thật là tốt quá rồi! Đi đi đi!" Thạch Đào là người đầu tiên nhảy từ trên giường bệnh xuống, co chân chạy ra ngoài: "Chúng ta nhanh đi xem nào!"
Advertisement / Quảng cáo
Đoàn người cùng nhau xuất phát, rất nhanh đã tới phòng thí nghiệm của Hầu Chí Thiên, vừa vào cửa đã thấy viện sĩ Hầu Chí Thiên đang ngồi trên ghế sofa thở hồng hộc, ngay cả Thẩm Tiểu Linh cũng mệt đến mức trán đầy mồ hôi.
"Anh, mọi người tới rồi đấy à!" Thẩm Tiểu Linh vừa nhìn thấy Hồng Tiểu Phúc đi đến liền thích thú chạy tới, lôi tay Hồng Tiểu Phúc vừa đi vừa nhảy chân sáo: "Pin đã nghiên cứu thành công rồi, thành công rồi! Anh, có phải em đã lập công rồi không?"
Hồng Tiểu Phúc nhẹ nhàng giúp cô bé lau những giọt mồ hôi trên trán, cười nói: "Ừ, lần này là công lớn rồi!"
Lần này, thực sự là lập công lớn rồi!
Thời đại này là thời đại của năng lượng mà, càng lúc càng phát triển!
Chỉ cần nghiên cứu về pin thành công, sau này mọi thứ đều dễ xử lý rồi, tiến độ xây dựng thành trấn trong dị cảnh tuyệt đối có thể nhanh hơn gấp mười, gấp trăm lần!
Hơn nữa cánh tay của Thạch Đào có thể được cứu rồi!
Thẩm Tiểu Linh vui vẻ nói: "Quá tốt rồi, ha ha ha ha! Mọi người cũng là những người rất có ích!"
Mọi người nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cô bé cũng cảm thấy vui theo.
Thật ra có những lúc, niềm vui thật sự có thể lan truyền.
"Ha ha ha." Hầu Chí Thiên thở hổn hển, căn bản hai ngày nay ông không hề ngủ, vành mắt đã thâm quầng, nhưng gương mặt rất thỏa mãn: "M* nó, cuối cùng cũng coi như ông đã làm được! Lần này, ông nhất định phải khiến con đại bàng đầu trắng kia kinh ngạc đến rớt cằm!"
Lúc này mọi người cùng tò mò nhìn cục pin dài khoảng hai mươi centimet đặt ở trên bàn.
Rốt cuộc cục pin này mạnh đến mức nào?
"Nào nào nào." Hầu Chí Thiên nghỉ ngơi một lát, sau đó lấy lại tinh thần, ngồi ở trước bàn bắt đầu giải thích cho mọi người: "Để tôi nói mọi người nghe cục pin này mạnh như thế nào. Hai hôm nay, ít nhất tôi và Tiểu Linh cũng đã phải thiết kế đến hơn ba trăm kiểu pin, hầu như cứ năm phút là một lần! Cuối cùng chúng tôi mới cho ra được tỷ lệ thiết kế ưu tú nhất trước mắt này. Tỷ lệ cụ thể tôi không cần phải nói, vì dù gì mọi người cũng đâu cần biết, tôi chỉ muốn nói rằng cục pin này là loại pin hoàn mỹ nhất mà cuối cùng chúng tôi đã thí nghiệm ra." Nói đến đây ông bèn cầm cục pin lên, nói: "Mọi người nhìn thấy chưa? Một cục pin như thế này có thể cung cấp điện cho một máy tính xách tay hoạt động hết công suất trong vòng bảy mươi hai giờ đồng hồ."
Mọi người vừa nghe thấy con số này liền ngơ ngác!
Cái này ưu việt đến vậy sao?
Hoạt động hết công suất trong bảy mươi hai tiếng, nghĩa là gì chứ?
Chúng ta đều biết máy tính xách tay tiêu hao điện tương đối lớn, một bộ pin thông thường của máy tính tối đa cũng chỉ chạy được ba, bốn giờ đồng hồ đã là quá tốt rồi, đấy là còn phải cài đặt chế độ tiết kiệm pin.
Mà cục pin này, máy tính hoạt động hết công suất được hẳn bảy mươi hai giờ đồng hồ, dung lượng của pin này tối thiểu phải gấp ba đến bốn mươi lần!
"Oa!" Mọi người thét lên chói tai: "Viện sĩ Hầu, cái này quá mạnh rồi?"
"Đúng thế." Lúc này trên khuôn mặt Hầu Chí Thiên khó che giấu vẻ đắc ý, ông nói: "Nếu chúng ta cho nó to lên gấp chục lần, trăm lần, lắp vào xe tải, máy xúc thì sẽ thế nào? Chỉ cần có thể giải quyết được vấn đề nguồn năng lượng. Vậy thì trong dị cảnh mọi người có thể xây nhà, làm nền, hay đào hố, thích làm thế nào thì làm thế đó! Dựa theo số liệu tôi có được, một cục pin loại mới cỡ lớn như thế này, để nạp đầy điện cần khoảng tám trăm lít dầu diesel! Một lần nạp điện chỉ cần mười lăm phút, hơn nữa tuyệt đối an toàn và vô cùng ổn định, tối thiểu nạp điện đến ba nghìn lần cũng không có bất cứ vấn đề gì, pin cũng sẽ không xuất hiện hiện tượng chai pin."
Mọi người nghe thấy những con số này lại một lần nữa òa lên một tiếng kinh ngạc!
Cái này thật quá là lợi hại rồi!
Tám trăm lít dầu diesel là bao nhiêu tiền? Tính như hiện tại 6 tệ một lít thì cũng khoảng 5.000 tệ!
Nhưng có cái này rồi, chỉ cần mười lăm phút là nạp đầy!
Tính sơ sơ thì 1.000 tệ tiền điện cũng quá dư dả luôn!
Không có gì ngạc nhiên khi bây giờ là thời đại của năng lượng, người nào nắm giữ được nguồn năng lượng mới nhất thì người đó chính là BOSS! Có xe hơi sử dụng loại pin này, vậy thì các loại xe chạy bằng dầu diesel và xe chạy bằng xăng còn dùng làm quái gì nữa, chúng sẽ trực tiếp bị đào thải đấy, biết chứ hả?
Advertisement / Quảng cáo
"Quá giỏi rồi!" Mọi người thật sự là không nhịn được nữa mà thét lên: "Viện sĩ Hầu, có phải lần này chúng ta thực sự phát tài rồi không?"
"Việc này còn phải hỏi sao?" Viện sĩ Hầu cười ha ha, đắc ý nói: "Sau này quốc gia chúng ta sẽ không còn bị khống chế hoàn toàn bởi các nước phương Tây nữa rồi. Cái gì mà dầu thô, cái gì mà đô la, linh tinh cả, chúng ta có nhất nhiết phải cần đến bọn họ không? Có thứ này rồi chúng ta chỉ cần tạo ra nhiều điện trường là được! Đến lúc đó chúng ta lại nghiên cứu thêm, xem trong dị cảnh còn xuất hiện nguyên tố năng lượng mới nào khác không, nếu như có thật, ha ha, vậy thì trong tương lai các tàu sân bay của chúng ta có thể khai phá bầu trời rồi!"
Nghe xong, mấy người Hồng Tiểu Phúc vui mừng đến mức không kiềm chế được.
Loại tàu sân bay trong "Captain American*" ấy, sau này chúng ta không cần đi theo đường biển nữa mà trực tiếp bay trên bầu trời!
(*) Đội trưởng Mỹ (Captain American): siêu anh hùng trong bộ truyện tranh cùng tên được xuất bản bởi Marvel Comics.
"Điều này thực sự là quá tốt." Mấy người Hồng Tiểu Phúc kích động một hồi xong Hồng Tiểu Phúc liền hỏi: "Viện sĩ Hầu, cánh tay này của anh Thạch..."
Hiện tại vấn đề về pin đã được giải quyết, vấn đề tiếp theo chính là cánh tay của Thạch Đào.
Không biết lần này viện sĩ Hầu sẽ mang đến cho Thạch Đào niềm vui bất ngờ nào?
"Ha ha ha, chú biết thế nào cháu cũng hỏi về việc này." Viện sĩ Hầu đắc ý lấy ra một bộ bản vẽ: "Đây là bản thiết kế mà chú và Tiểu Linh vẽ ra nhân lúc thức đêm hôm qua, cũng không hẳn là bản thiết kế, có lẽ phải gọi là cải tiến. Đây là cánh tay máy thế hệ thứ hai do chú cải tiến thành, với cánh tay siêu hạng là sự kết hợp giữa kim loại dị giới, kim loại co giãn và thép dị giới. Không phải chú chém gió đâu, cánh tay của Bucky Barnes nào đó trong điện ảnh Marvel cũng không thể so sánh được với cánh tay này của chú!"
Mọi người: (✪▽✪)
Bây giờ đã có bản vẽ, đã có pin, trực tiếp thực hiện theo bản vẽ là có thể chế tạo được. Thẩm Tiểu Linh vừa niệm chú một câu, lập tức thép, kim loại dị giới và kim loại co giãn ở xung quanh nhanh chóng bay tới tập trung lại. Thẩm Tiểu Linh dựa vào tỷ lệ đã viết sẵn trên bản vẽ, kết hợp ba loại kim loại này lại, sau đó lại bắt đầu chia ra từng cái từng cái, tạo hình các linh kiện trên bản vẽ.
Việc chế tạo các linh kiện diễn ra vô cùng nhanh chóng, tiếp theo là kết nối các dây điện lại với nhau.
Sau đó Hầu Chí Thiên nói: "Tiểu Thạch, cậu hãy nằm vào khoang phẫu thuật bên này, bây giờ sẽ bắt đầu nối cánh tay cho cậu rồi."
Thạch Đào gật đầu thật mạnh: "Vâng, có ngay!"
Thạch Đào vào khoang phẫu thuật, tức thì có lính quân y đi đến, bắt đầu kỹ thuật ghép nối cánh tay.
Cái này có kim loại dị giới, khi phẫu thuật kết nối vào cơ thể người đương nhiên Hầu Chí Thiên đã sắp xếp không ít nhân viên liên quan tiến hành thực nghiệm. Lúc này mọi người đã quá thành thục.
Đầu tiên là tách dây thần kinh trên cơ thể ra, sau đó nối hợp kim giữa kim loại dị giới và kim loại co giãn lại. Tiếp đó lính quân y lại sử dụng phục hồi điểm cố định, sau đó liên kết thần kinh và hợp kim giữa kim loại dị giới và kim loại co giãn lại. Như thế coi như đã phẫu thuật xong.
Còn vấn đề da cánh tay thì đơn giản hơn, kim loại dị giới có một đặc tính lớn chính là có thể phát triển cùng với bắp thịt của người, trực tiếp bao trùm sau đó khôi phục.
Toàn bộ quá trình thí nghiệm diễn ra vô cùng thuận lợi, khoảng chừng sau ba tiếng đồng hồ, từ lúc Thạch Đào lên bàn phẫu thuật đến lúc đi xuống, cảm giác toàn thân hoàn toàn khác biệt.
Phần thân trên của anh lộ ra cơ bắp chắc khỏe, toàn bộ cánh tay phải và ngực hoàn toàn bằng kim loại màu xanh xám.
Khối kim loại đó lấp lánh với ánh sáng màu đen nhạt, dưới sự điều giải của các dây thần kinh tự phát trên cơ thể anh, hình dạng của cánh tay giống hệt với cánh tay trái còn nguyên vẹn, rất cân xứng nhau.
"Oa!" Hồng Tiểu Phúc cùng mấy người tròn xoe mắt, thế này thì quá đẹp trai rồi!
"Anh Thạch." Hồng Tiểu Phúc cuống cuồng nói: "Anh cảm thấy cánh tay này như thế nào?"
"Quá tuyệt vời." Thạch Đào cử động thử ngón tay, khuôn mặt đầy kinh ngạc, anh nói: "Cảm giác so với cánh tay trước không có bất kỳ khác biệt nào, thật quá là tuyệt vời!"
"Ha ha, chức năng cánh tay này của cậu không chỉ dừng lại ở đó." Viện sĩ Hầu đắc ý nói: "Vì nếu như thứ tôi thiết kế chỉ có thể làm một cánh tay thông thường thì cần gì phải sử dụng nhiều người như thế. Đây là hợp kim co giãn, cánh tay của cậu có thể biến hình. Cậu hãy tưởng tượng ở trong đầu một chút, hiệu quả biến hình sẽ được thử nghiệm ngay."
"Được." Thạch Đào nhắm mắt lại nghĩ một lát, sau đó mở mắt ra, giơ cánh tay phải lên...
"Xoẹt!"
Advertisement / Quảng cáo
Anh hét một tiếng thật to, tức thì nhìn thấy cánh tay phải của anh bỗng nhiên vươn dài ra khoảng chừng mười mét, toàn bộ bàn tay phải giống như một con dao, trực tiếp cắm thẳng vào vách tường của phòng thí nghiệm!
Hồng Tiểu Phúc cùng mấy người nhìn đến ngơ ngác!
Khả năng này quá tuyệt phải không?
Cánh tay này quả thật là đỉnh hơn cánh tay trước không chỉ một chút đâu!
"Ha ha ha, viện sĩ Hầu, ông quả thực quá tài ba!" Trên gương mặt Thạch Đào tràn ngập vui mừng, cánh tay này đã mang đến cho anh một niềm vui quá lớn!
Cánh tay có thể co giãn! Khi chiến đấu với quân địch, hiệu quả của cánh tay này tuyệt đối không gì có thể so bì!
"Đương nhiên rồi." Viện sĩ Hầu trực tiếp giơ ngón tay cái lên, nói: "Không có tài năng gì mà tôi có thể làm được viện sĩ sao? Cánh tay này cậu cứ yên tâm mà dùng, năng lượng hiện tại cung cấp chủ yếu chính là bắt nguồn từ cục pin, phía dưới cánh tay của cậu có một ổ cắm để nạp điện, ở trạng thái hoạt động bình thường thì mười ngày đến nửa tháng mới phải nạp một lần là được, rất chi là thuận tiện."
Thạch Đào gật đầu mừng rỡ: "Tốt quá!"
"Ha ha, việc này coi như đã giải quyết xong." Cánh tay này của Thạch Đào đã chính thức hoàn thành, viện sĩ Hầu cười lớn một tiếng, nói: "Rèn sắt phải nhân lúc nóng, lại đây lại đây, bây giờ chúng ta cùng giải quyết vấn đề về nguồn năng lượng, nguyên liệu cũng có rồi. Tính từ hôm nay, vẫn còn mười ba ngày nữa mới diễn ra Triển lãm Khoa học và Kỹ thuật thế giới lần thứ 36 chuyên đề Người thức tỉnh, chúng ta hãy cùng cố gắng hơn nữa xem có thể cho ra được cái gì cao cấp đem đến triển lãm không!"
Mọi người: (✪▽✪)
Triển lãm Khoa học và Kỹ thuật thế giới lần thứ 36 chuyên đề Người thức tỉnh!