Translator: Nguyetmai
Có một câu nói đại khái là cho cậu một chút nắng cậu cứ tưởng cậu chói chang.
Có một câu khác nữa là vết thương liền sẹo lập tức quên đau.
Hiển nhiên Trương Dương đang ở trong trạng thái này.
Chỉ mới một lát thôi mà thằng cha này đã đòi lên trời rồi! Không chỉ mạnh miệng nói sẽ bảo kê Hồng Tiểu Phúc mà còn liên tục vẫy tay cảm ơn với các học sinh đang hóng chuyện. Cậu tưởng cậu là minh tinh thật đấy à?
Thấy Trương Dương đắc ý như vậy, Triệu Minh vẫn luôn đứng một bên xem xét không thể nhìn nổi nữa, "Biết nói năng không thế hả? Anh Phúc nhà chúng tôi cần cậu bảo kê à? Người ta dùng hai bàn tay để kiếm cơm, cậu đáng mặt cây hành cây hẹ gì?"
"Tôi ấy hả?" Lúc này các học sinh đã mang tạ tới, Trương Dương càng thêm đắc ý, "Lát nữa cậu sẽ biết tôi là cây hành hay cây hẹ, nhìn thấy thứ kia chưa? Tôi nhấc đại hai trăm năm mươi kilogam cũng không thành vấn đề!"
Cậu ta nói rồi bắt đầu lắp tạ, dù gì trước mặt Hàn Phong cũng phải biểu diễn cho đàng hoàng, không nói không rằng, khởi đầu đã là hai trăm sáu mươi kilogam!
Nhìn thấy mức tạ này, đám học sinh xung quanh sợ đơ người!
Hai trăm sáu mươi kilogam!
Mẹ kiếp quá mạnh mẽ!
"Hai trăm sáu mươi kilogam, sợ quá má ơi!"
"Đúng vậy, quán quân thế giới hạng cân tám mươi lăm kilogam là Kianoush Rostami người Iran cũng mới được hai trăm hai mươi kilogam thôi, Trương Dương loáng cái đã hai trăm sáu mươi kilogam, vậy là phá kỷ lục thế giới rồi còn gì nữa!"
"Làm được không? Vừa mới thức tỉnh mà thể chất đã mạnh đến mức này à?"
Thậm chí đến cả Hàn Phong cũng hỏi han đầy quan tâm, "Bạn Trương Dương, mức tạ hai trăm sáu mươi kilogam này có được không? Nâng tạ không giống chạy bộ hay nhảy cao, rất dễ bị thương đấy."
Lúc này rồi ai có thể nói không được chứ? Dĩ nhiên là không thể nói vậy!
Trương Dương trông rất tự tin, cười khà khà và bảo, "Chủ nhiệm Hàn cứ yên tâm đi, em tự biết tính toán, hai trăm sáu mươi kilogam cũng là con số bình thường thôi, nếu trạng thái tốt, em có thể nâng đến hai trăm tám mươi kilogam!"
Không rõ câu này của cậu ta là thật hay giả, nhưng khả năng cậu ta chém gió có vẻ cao hơn...
Thế là dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Trương Dương thoa bột lên tay, tất cả mọi người lùi về sau hai bước.
Hồng Tiểu Phúc và Tô Oánh đứng bên cạnh Hàn Phong, chăm chú quan sát.
"Tôi sắp bắt đầu đây", Trương Dương nói, sau đó nắm lấy đòn tạ hết nắm rồi thả, nắm rồi thả, không ngừng phồng miệng hô hấp. Một lúc sau, đám đông có mặt ở đó nhìn thấy Trương Dương hít một hơi thật sâu, lồng ngực gồ lên, sau đó cậu ta hô to một tiếng!
"Nhấc!"
Xoạt!
Chỉ thoáng chốc, Trương Dương đã nâng được mức tạ hai trăm sáu mươi kilogam lên đến ngang cổ rồi!
Hình như không tốn sức mấy!
Bước tiếp theo mới quan trọng, tất cả mọi người như nín thở, Trương Dương lại hét to một tiếng, "Lên!"
Xoạt!
Lần này, Trương Dương đột ngột nâng cao tạ, giơ đòn tạ lên qua đầu!
Cậu ta thực sự nâng được kìa!
Lại phá kỷ lục rồi!
Đám học sinh xung quanh liều mạng vỗ tay khen hay, cổ vũ cho Trương Dương!
Thế mà đúng lúc này, Trương Dương đột nhiên thấy mặt sau của đầu gối hai chân mình tê rần, không chống đỡ được, sau đó hai chân gập xuống, "bụp", lại quỳ rồi!
Lần này trùng hợp làm sao, vừa vặn đối mặt với Hồng Tiểu Phúc!
Không khí trên sân thay đổi ngay, nhất thời mọi người đều khó xử.
Trương Dương quỳ hai đầu gối trên nền đất, hai tay còn nâng đòn tạ, sững sờ hướng về phía Hồng Tiểu Phúc...
Trương Dương: "!!!"
Trương Dương: "???"
Trương Dương: "..."
Trương Dương, "&...%¥...%¥...%#%¥#&...%&*%..."
Cậu ta hoàn toàn đần ra rồi!
Không chỉ cậu ta đần người, đám đông xung quanh cũng đần hẳn rồi!
Hàn Phong: "..."
Triệu Minh: "..."
Tô Oánh: "..."
Đám học sinh không rõ chân tướng đang đứng hóng chuyện xung quanh, "..."
Hồng Tiểu Phúc sững sờ nhìn cậu ta, nghẹn đủ hai phút mới thốt ra được một câu, "À ừm... cậu nói muốn bảo kê cho tôi cũng không cần phóng đại vậy đâu..."
Trương Dương: "..."
Hồng Tiểu Phúc: "Được rồi được rồi, tôi biết rồi, tôi biết rồi mà, cậu mau đứng dậy, ôi chao chao, mau đứng dậy, cậu coi cậu khách sáo kìa..."
Trương Dương: "..."
Lặng lẽ hạ tạ xuống.
Đứng dậy.
Quay người.
Trương Dương đột nhiên che mặt chạy như điên, "A a a a a a a a a a a a a!"
Lần này các học sinh thực sự biết được cái gì là vừa chạy vừa khóc rồi! Ban nãy trong mắt Trương Dương hình như có nước mắt đó! Mồm miệng méo xệch rồi!
"Ôi trời ôi trời! Vừa xảy ra chuyện gì vậy?! Trương Dương lại quỳ nữa rồi!"
"Có vấn đề, có vấn đề lớn! Các cậu có phát hiện ra không, ban nãy Trương Dương nâng mức tạ hai trăm sáu mươi kilogam!"
"Hai trăm sáu mươi kilogam thì sao? Ối, đợi đã, hai trăm sáu mươi kilogam không phải là năm trăm hai mươi cân ta* à? Năm trăm hai mươi** đó! Lẽ nào, Trương Dương thích Hồng Tiểu Phúc?!"
(*) Một cân của Trung Quốc bằng nửa kilogam.
(**) Năm trăm hai mươi: Đọc giống anh yêu em trong tiếng Trung.
"Thánh thần thiên địa ơi cậu nói vậy tôi cũng phát hiện ra, các cậu có để ý thấy tư thế ban nãy của cậu ấy không? Cứ như muốn tặng quà cho Hồng Tiểu Phúc ấy!"
"Ôi chu choa, thật là một chiêu tỏ tình đầy sáng tạo..."
Người ta vẫn bảo ba người thành hổ, chỉ trong chớp mắt, Trương Dương hoàn toàn bi kịch. Thậm chí bây giờ ánh mắt của hội con gái nhìn cậu ta cũng khác hẳn rồi!
Thế này là sắp thành Couple đây!
Bầu không khí tại nơi vừa xảy ra sự việc trở nên kỳ lạ hẳn, nhất là ba người Hàn Phong, Giám đốc Quan và Hiệu trưởng Lương, hoàn toàn lặng lẽ lùi về sau hai bước, tránh xa khỏi Hồng Tiểu Phúc.
Hiệu trưởng Lương hít thật sâu, sau đó trái tim đập thình thịch mấy lần. Thầy liếc mắt nhìn Giám đốc Quan và Hàn Phong đứng bên đó... May quá may quá, may mà bên cạnh còn hai người này, chết người khác chứ đừng chết mình, nếu có phải quỳ chắc cũng không đến lượt mình đâu...
Giám đốc Quan nhìn Hàn Phong... May quá may quá, may mà bên cạnh còn Chủ nhiệm Hàn, chết người khác chứ đừng chết mình, nếu có phải quỳ chắc cũng không đến lượt mình đâu...
Hàn Phong nhìn Giám đốc Quan và Hiệu trưởng Lương, nhất thời không khí có phần lúng túng. M* kiếp nếu quỳ chắc chắn là mình rồi...
Nhưng bây giờ làm sao đây?
Trương Dương coi như đã kiểm tra thành công, tiếp theo đây đến lượt Tô Oánh và Hồng Tiểu Phúc rồi!
Tô Oánh thế nào cũng dễ nói, chỉ cần năng lực là thật, ghi chép một chút về giới hạn hiện tại là được.
Quan trọng là Hồng Tiểu Phúc, năng lực của cậu ấy phải kiểm tra kiểu gì đây?
Lỡ như lấy mình ra kiểm tra chẳng phải tàn đời rồi sao?!
Không thấy ban nãy Trương Dương vốn ngon lành cành đào như thế nói quỳ là quỳ luôn đấy sao!
Chẳng hề có dấu hiệu báo trước nào hết!
Chỗ này có hơn ba nghìn học sinh nè, có cả giáo viên nè, trước mặt đám đông nếu như xảy ra chuyện gì xấu mặt thì...
Nhìn ánh mắt của đám học sinh đang hóng chuyện đang tràn ngập vẻ vui sướng khi người ta gặp nạn kìa! Chắc đứa nào cũng nào cũng đang đợi mình bị xấu mặt đây mà!
Đúng rồi, còn nữa, ban nãy có biết bao học sinh lấy điện thoại ra quay video, đợi lát nữa đến phần kiểm tra năng lực của Hồng Tiểu Phúc, chắc chắc chúng sẽ cầm điện thoại quay nghiêm túc hơn nữa, quay theo kiểu 360 độ không góc chết ấy!
"Khụ khụ, được rồi, tôi đã biết năng lực của mọi người rồi", Hàn Phong cảm thấy quyết định sắp tới sẽ là một trong những quyết định quan trọng nhất cuộc đời mình, anh ta sẽ bỏ qua việc kiểm tra Tô Oánh và Hồng Tiểu Phúc, bắt tay luôn vào công việc tiếp theo, "Gọi bạn Trương Dương quay lại đi, chúng ta lên tầng nói chút chuyện chính."
Giám đốc Quan và Hiệu trưởng Lương đều cảm thấy, quyết định này của Hàn Phong xứng đáng nhận một tràng pháo tay nhiệt liệt!
Nhưng trước hết đừng nói đến chuyện vỗ tay, bây giờ ai đi khuyên Trương Dương mới là mấu chốt này!
Không lẽ giám đốc sở hay hiệu trưởng tự mình đi khuyên?
"À ừm..." Hồng Tiểu Phúc nhìn nhìn mấy người kia, cậu cảm thấy chuyện này vì mình mà ra nên cậu phải có trách nhiệm đi một chuyến, vội bảo, "Vậy em... đi gọi Trương Dương về nha?"
Ba người kia gật đầu như bổ củi, "Được!"