Âu Thần

Editor: Nguyetmai

"F*CK!" Wallace lật bàn làm việc, hét lên điên cuồng: "Khốn kiếp! Một lũ khốn kiếp! Ý của cậu là chúng ta bỏ ra sáu trăm triệu triệu đô la Mỹ cộng thêm sinh mạng của sáu mươi tám người thức tỉnh, cuối cùng lại tự tay chặt đứt hoàn toàn kết tinh nguyên tố hỏa này rồi sao?"

Hunt cúi đầu xuống, không dám nhìn ông ta, nói: "Đúng… Đúng vậy…"

"Á á á á! Tại sao, rốt cuộc là tại sao!" Wallace lúc này quả thực đã vô cùng tức giận!

Sáu trăm triệu đô la tiền trang bị cộng thêm sáu mươi tám mạng người thức tỉnh, cuối cùng ấy thế mà lại có kết quả này! Bảo ông ta làm sao có thể chấp nhận được đây?

Nhưng không chấp nhận thì còn có thể làm thế nào được chứ?

Mọi chuyện đã xảy ra rồi, muốn hối hận còn kịp không?

"Kết tinh nguyên tố hỏa còn bao nhiêu?" Wallace ngồi tê liệt trên ghế, lẩm bẩm: "Nói con số cụ thể."

"Còn… Còn có…" Hunt liều mạng nhịn cảm giác kích động muốn khóc rống lên: "Một trăm sáu mươi hai kilogam nữa… Căn cứ theo tốc độ thí nghiệm hiện nay của chúng ta, ước tính nhiều nhất còn có thể sử dụng ba tháng nữa. Sau ba tháng thì… thì…"

Wallace: "..."

Ba tháng, chỉ đủ dùng ba tháng thôi sao.

Vì cục pin đời mới này mà kỳ đầu ông ta đã tiêu hao mất sáu trăm triệu đô la và sáu mươi tám mạng người thức tỉnh, sau đó lại tăng thêm khoản đầu tư năm tỉ.

Kết quả bây giờ tên trước mặt lại nói với ông ta rằng tiền của ông ta đã đổ xuống sông xuống biển hết rồi, kết tinh nguyên tố hỏa làm thí nghiệm không đủ dùng nữa rồi.Advertisement / Quảng cáo

Bà m* nó! Đây chẳng phải là chết yểu giữa đường sao?

"Bên phía Hoa Hạ có bán kết tinh nguyên tố hỏa không?" Wallace nói một cách hung tợn: "Mua! Mua cho tôi!"

"Cái này… Bán thì có bán." Hunt nói với vẻ bất lực: "Có điều giá thành hơi cao, giá thành hiện tại là… Hai mươi triệu đô la cho một kilogam…"

"Hai mươi triệu đô la cho một kilogam…" Hai mắt của Wallace thất thần, bỗng nhiên ông ta lại hét lên: "SH*T! Hai mươi triệu đô la cho một kilogam, sao chúng không đi ăn cướp đi!"

Đối mặt với ngài Tổng thống đang nổi giận đùng đùng, Hunt cũng tỏ ra cạn lời: "Ngài Tổng thống, bởi vì thứ này đối với chúng ta thực sự là dùng bao nhiêu sẽ hụt đi bấy nhiêu…"

Đến đây thì lúng túng rồi.


Bây giờ phía Mỹ đã tiến hành nghiên cứu được hơn nửa, sau đó nguyên liệu thí nghiệm lại không còn đủ nữa...

Nếu tiếp tục, nguyên liệu không đủ. Nếu không tiếp tục, đã đầu tư năm tỉ vào rồi giờ mà dừng lại thì chẳng phải là mất trắng năm tỉ đó rồi sao.

"Mua! Mua cho tôi!" Wallace hận đến mức nghiến răng nghiến lợi: "Hai mươi triệu thì hai mươi triệu! Mua! Mua bằng được cho tôi!"

Hunt: "..."

Ông ta đây là tức muốn nổ tung rồi sao...

Bên trong văn phòng không hiểu sao lại trở nên yên lặng.

Không ai dám lên tiếng.

Không còn cách nào, trong thời khắc quan trọng này, kẻ nào nói nhiều thì kẻ đó xui xẻo.

"Bỏ đi, trước tiên không nghĩ tới chuyện này nữa." Wallace hít thật sâu một hơi, bình ổn lại tâm trạng kích động.

Ông ta khôi phục lại bình tĩnh, một lúc lâu sau đột nhiên ông ta lại hét lên lần nữa: "SH*T! Khốn kiếp! Một lũ khốn kiếp!"

Hunt bày tỏ cậu ta thật sự rất hiểu tâm trạng lúc này của ngài Tổng thống.

Nếu đổi thành cậu ta thì hẳn cũng phải phát điên rồi.

"Được rồi, cậu đi ra trước đi, để tôi lấy lại bình tĩnh cái đã." Tổng thống Wallace nhức đầu, day huyệt thái dương. Tính toán của ông ta lần này quả thực có thể nói là thất bại hoàn toàn rồi, vô duyên vô cớ lại làm áo cưới miễn phí cho Hoa Hạ!

Ban đầu dựa theo suy nghĩ của ông ta, với thành quả khoa học kỹ thuật lần này của nước Mỹ, chỉ riêng những trang bị quân sự kia bán có thể lên đến hai, ba mươi tỉ đô la tuyệt đối không có vấn đề gì.

Kết quả giờ thì hay rồi, bên phía Hoa Hạ lại lấy ra thứ còn tốt hơn, có cái số một rồi, ai còn mua cái số hai nữa?

Sau đó điều khiến người ta buồn bực nhất là bản thân kết tinh nguyên tố hỏa còn không thể sản xuất được nữa...

"A a a a!" Tổng thống Wallace đột nhiên lại hét lên: "Cứ đợi mà xem! Tao với mày còn chưa xong đâu! Chưa xong đâu!"

...

Sau khi mọi người đã xem xong toàn bộ sản phẩm khoa học kỹ thuật mới nhất, tầm mắt thật sự đã được mở rộng, ai nấy đều có cảm giác xem chưa đã ghiền.


Lần này thực sự đã được chứng kiến sự kiện lớn rồi!

Cho nên Tiêu Vi hưng phấn liên tục xum xoe thán phục quanh Hồng Tiểu Phúc: "Anh Phúc, anh Phúc, hôm nay quả là mở mang tầm mắt, về nhà em phải cho bố mẹ em xem ngay mới được, tranh thủ sau này không quay lại bên kia nữa, ở lại luôn trong nước thôi!"

"Tớ cũng vậy." Trình Dương dứt khoát gật đầu: "Giờ còn ra nước ngoài gì nữa? Ra nước ngoài để học những kinh nghiệm lạc hậu kia của bọn họ sao?"

Ninh Hạo thì tương đối thẳng thắn: "Tớ chẳng muốn đi Nhật Bản nghiên cứu búp bê silicone gì nữa…"

Một đám người lập tức bật cười ha ha.

Lúc này toàn bộ đã xem xong triển lãm, rõ ràng mọi người vẫn đều chưa thỏa mãn, Lý Di nhìn quanh hội trường một vòng, mỉm cười nói: "Tôi biết mục đích trước khi tới đây của các vị là muốn xem trình độ khai thác dị cảnh số 19 của chúng tôi. Hai giờ chiều nay, chúng tôi sẽ đặc biệt sắp xếp cho mọi người vào dị cảnh tham quan, ai muốn đi có thể báo danh tham gia."

Vừa nghe được những lời này, mọi người có mặt ở đây lại lập tức kích động!

Dị cảnh số 19! Có thể tham quan rồi sao?

Lần này có rất nhiều người tới đây đã quyết tâm nhất định phải vào trong dị cảnh tham quan một chút!

Quan trọng nhất là có thể cưỡi được sói phủ giáp của Hoa Hạ! Khó khăn lắm mới có cơ hội lần này, nhất định phải đi trải nghiệm xem sao!

"Đi đi đi! Nhất định phải đi!"Advertisement / Quảng cáo

"Cô Lý Di, xin hỏi báo danh ở chỗ nào?"

"Cô Lý Di, lần này vẫn là cô nghĩ cho chúng tôi sao?"

Một đám người rối rít ồn ào cái gì cũng nói, lúc này càng có nhiều người tham quan tới đây hơn, nghe nói buổi chiều có thể vào dị cảnh tham quan, toàn bộ ai nấy đều kích động chết đi được.

"Lát nữa mọi người tới chỗ tài xế của mình báo danh là được, hai giờ chiều chúng tôi sẽ sắp xếp xe riêng đưa đón những người tham gia." Lý Di cười nói: "Mọi người có thể ăn trưa trước, sau bữa trưa tôi sẽ dẫn mọi người đi lòng vòng trong dị cảnh, cưỡi sói phủ giáp cảm nhận xem sao. Nhân tiện dẫn mọi người đến tham quan trấn Đa Phúc của chúng tôi!" Sau đó cô cố nhịn cười, lại bổ sung thêm một câu: "Phải rồi, chúng tôi còn cố ý dựng một bức tượng ở trấn Đa Phúc, tên là tượng Phúc Thần, ý nghĩa là cầu phúc, cầu bình an, đợi sau khi mọi người tới đó cũng có thể đi tế bái."

Hồng Tiểu Phúc: "Hả?"

Thật sự đồng ý để mọi người vào dị cảnh sao? Còn có thể đi tham quan trấn Đa Phúc kia nữa? Toàn bộ những người có mặt trước tiên là sửng sốt, ngay sau đó thì như sôi trào hết lên vậy!


"Thật tốt quá! Thật là quá tốt rồi!"

"Tôi đã muốn cưỡi thử con sói phủ giáp kia từ lâu rồi! Sói ở nước chúng tôi không cho cưỡi!"

"Trừ Hoa Hạ ra còn sói nước nào cho cưỡi chứ? Chuyện này cũng thực là kỳ lạ, sói phủ giáp ấy thế mà lại có thể cưỡi, nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ tới!"

"Trấn Đa Phúc, cái tên này hay đấy, bức tượng Phúc Thần kia lợi hại lắm hả? Nếu lợi hại thật thì có thể tôi cũng đi bái tế một chút!"

Mọi người bàn luận xôn xao, tất cả đều bày tỏ hứng thú cực lớn đối với loài sói phủ giáp ngoan ngoãn có thể cưỡi thử này.

Số đông thì bày tỏ đi bái tế Phúc Thần cũng không có gì xấu!

Điều mà người thức tỉnh cầu xin chính là bình an!

Điều này thực ra cũng rất bình thường.

Dù sao trong triển lãm này, khoa học kỹ thuật phần lớn cũng chỉ có thể nhìn mà thôi, nhưng loài sói phủ giáp này thì lại khác, đó là thực sự có thể tự trải nghiệm cưỡi thử!

"Anh Phúc! Anh Phúc!" Tiêu Vi nói với vẻ mặt mong chờ: "Con sói phủ giáp kia anh đã từng cưỡi chưa?"

Trình Dương và Ninh Hạo cũng bày ra vẻ mặt mong đợi, nhìn vẻ mặt của bọn chúng, Hồng Tiểu Phúc biết ngay trẻ con dù sao vẫn là trẻ con, miễn là có thứ mới mẻ, kỳ lạ là chúng sẽ quên hết tất cả buồn phiền ngay lập tức.

"Từng cưỡi rồi." Tiểu Hồng Phúc cười ha hả, trả lời: "Rất vững, đợi tới lúc đó mấy đứa sẽ biết thôi. Đi nào, chúng ta đi ăn cơm trước đã."

Tiêu Vi nói một cách hưng phấn: "Tốt quá rồi! Về nhà em có thể chém gió với bọn họ rồi!"

Mấy người liền đi tìm viện sĩ Hầu cùng ăn cơm, lúc này viện sĩ Hầu đang ngồi bên lề đường ăn mì, thấy Hồng Tiểu Phúc đi tới, ông vội vàng vẫy tay: "Tiểu Phúc, bên này, bên này."

"Bác Hầu." Hồng Tiểu Phúc nhìn điệu bộ này của ông, rõ ràng hơi sửng sốt: "Bác… Cũng quá đơn giản rồi đấy?"

"Ăn đại miếng thôi." Viện sĩ Hầu vừa khoan khoái ăn mì, vừa nói: "Mì Thiểm Tây chính cống đấy, mùi vị không tệ, cháu đã ăn chưa? Chưa ăn thì ta bảo Tiểu Lý mua cho mỗi người một bát."

"Đúng là chưa ăn." Hồng Tiểu Phúc cười ha hả trả lời: "Cùng ăn đi nào, hi hi."

Thế là một đám người cùng ngồi bên lề đường ăn mì.

"A, ăn đã thiệt." Viện sĩ Hầu ăn sùm sụp một hồi, sau đó húp cạn một hơi nửa bát canh, bấy giờ mới hài lòng lau miệng, cười nói: "Triển lãm khoa học kỹ thuật hôm nay đã đạt được thành công vang dội! Quá đã!"

Mọi người cùng bật cười.

Không biết triển lãm khoa học kỹ thuật hôm nay đã khiến bao nhiêu người kinh ngạc đến rớt cả cằm!

"Thực ra nhắc tới thì…" Hầu Chí Thiên ợ một cái, sau đó nói: "Kế tiếp mới là màn quan trọng!"


Hồng Tiểu Phúc: "!!!"

Hồng Tiểu Phúc vội vàng nói khẽ: "Bác Hầu, là chuyện gì thế?"

"Chuyện này cháu đừng nói cho người khác biết đấy." Hầu Chí Thiên nhìn xung quanh không có người ngoài, bấy giờ mới nói khẽ: "Thời đại bây giờ khác rồi, người thức tỉnh là nguồn nhân lực quan trọng, cháu biết tại sao lần này chúng ta phải tìm nhiều người thức tỉnh nước ngoài như vậy tới, lại còn để họ vào trong dị cảnh không?"

Hồng Tiểu Phúc lắc đầu: "Cháu không biết…"

"Thu nhận người!" Hầu Chí Thiên nghiến răng một cách hung dữ: "Thời đại đã thay đổi rồi, giật nhân tài! Đã hiểu chưa?"

Hầu Chí Thiên nói như vậy, trong chớp mắt Hồng Tiểu Phúc đã hiểu.

Giật nhân tài! Từ giật này dùng thật là quá chuẩn xác!

Hiện tại là thời đại nào? Thời đại khôi phục linh khí!Advertisement / Quảng cáo

Người thức tỉnh là nguồn nhân lực quan trọng! Bây giờ, đối mặt với người thức tỉnh, quả thực các nước lớn đều bắt đầu giành giật điên cuồng đấy có được không?

Nguyên nhân chủ yếu nhất chính là bởi vì có dị cảnh, bên trong dị cảnh không có người thức tỉnh thì không hoạt động được!

"Cháu hiểu rồi!" Hồng Tiểu Phúc nhất thời trợn to hai mắt: "Đây quả thực là một chuyện rất quan trọng!" Sau đó cậu lén ghé sát bên tai của Hầu Chí Thiên, thì thầm: "Bác Hầu, ở triển lãm lần này quả thực cháu còn gặp được một người có thiên phú siêu tốt!"

"Ồ?" Vừa nghe được lời này, hai mắt của Hầu Chí Thiên lập tức sáng lên!

Hồng Tiểu Phúc là ai?

Thần may mắn đó! Là con trai ruột của ông trời đấy!

Nếu cậu ấy đã nói là thiên phú siêu tốt thì đó chắc chắn không thể nào là người dở tệ được, ô-kê?

Hầu Chí Thiên lập tức hỏi: "Cháu có mục tiêu?"

"Có." Hồng Tiểu Phúc thì thầm: "Là một chị gái tên là Luna, hình như là người Ukraina? Chỉ số 5.32, người thức tỉnh hệ cường hóa LV3."

"5.32!" Vừa nghe được con số này, Hầu Chí Thiên lập tức sợ đến ngây người!

LV3 à? Người thức tỉnh LV3 hoang dã! Lần này nếu như không tuyển vào thì quả thực là lãng phí một cơ hội lớn đấy!

"Đừng nói gì nữa cả." Hầu Chí Thiên trực tiếp nắm tay thành quyền: "Kế tiếp cháu hãy cùng họ vào trong dị cảnh, nghĩ cách tiếp cận cô gái Luna kia, sau đó hãy hỏi cô ấy xem cô ấy có bằng lòng ở lại chỗ chúng ta không. Giờ ta sẽ lập tức đi điều tra thông tin của cô bé, chúng ta chia nhau ra hành động."

Hồng Tiểu Phúc lập tức gật đầu: "Vâng!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận