Editor: Nguyetmai
Đoàn người tiến vào dị cảnh, Hồng Tiểu Phúc bèn gọi một bầy sói phủ giáp đến. Hai người Hiệu trưởng Trương và Ngô Vĩnh Nghĩa đều là người bình thường, nhìn thấy những con sói phủ giáp oai vệ thì thật sự hơi hoảng loạn.
"Đừng sợ, thật ra bọn nó rất biết điều." Bây giờ Lưu Hoa Quân nhìn những con sói phủ giáp cũng như trông thấy con mình vậy, nhìn kiểu gì cũng thấy thuận mắt, ông xoay người nhảy lên một con, nói: "Đảm bảo là chúng nó sẽ không cắn người!"
Hiệu trưởng Trương: "…"
Thà rằng ông không nói, càng nói nghe càng thấy sợ hơn…
Nhưng dù sao thì họ cũng phải gấp rút lên đường, cho dù có sợ cũng phải gắng gượng thôi!
Lúc này Hiệu trưởng Trương Anh Đạt và Ngô Vĩnh Nghĩa cùng leo lên lưng của một con sói phủ giáp trong sự nơm nớp lo sợ… Chà? Khoan đã, bốn chân trước của con sói phủ giáp này đứng vô cùng vững trên mặt đất, không hề có cảm giác khó chịu, cưỡi cũng rất thoải mái.
Mọi người cưỡi sói phủ giáp cùng nhau xuất phát.
Không hề nói ngoa, chuyện chọn vị trí trường lần này là chuyện lớn liên quan đến vận mệnh của quốc gia, không thể lơ là, nhóm người bắt đầu cưỡi sói chạy băng băng.
Dựa theo sáu tiêu chuẩn chấm điểm, diện tích khu trường học thì khá đơn giản, bên trong dị cảnh số 19 này lớn như vậy, diện tích hai mươi kilomet vuông cũng không đáng là bao.
Quan trọng là ở điều thứ hai, tài nguyên trong khuôn viên trường.
Tài nguyên môi trường 2 điểm, tài nguyên khoáng sản 3 điểm, tài nguyên sinh vật 3 điểm, tài nguyên trợ giúp tu luyện có điểm cao nhất là 5 điểm.
Có điều kiện này, việc chọn khuôn viên trường không thể quá qua loa được.
"Trò Tiểu Phúc." Hiệu trưởng Trương cưỡi sói phủ giáp, vừa đi vừa hỏi: "Bây giờ chúng ta đang đi đâu vậy? Theo tôi thấy thì hình như chúng ta đang đi về phía Nam?"
"Đúng ạ." Hồng Tiểu Phúc gật đầu: "Sáng nay em đã nhìn bản đồ, cảm thấy chỗ bên ngoài dãy núi Vua Hổ ở phía Nam rất tốt ạ, nhìn qua rất thuận mắt, nên em thấy nơi đó là tốt nhất."
Hiệu trưởng Trương: "!!!"
Hiệu trưởng Trương lấy một tay che mặt. Trời ạ, trò chọn địa điểm lúc nào cũng tùy duyên như vậy à?
Không phải thường thì nên xem xem nơi nào có nhiều tài nguyên, chỗ nào có nhiều động vật, ở đâu có nhiều khoáng sản gì đó trước hay sao?
Ví dụ như là bên trong rừng rậm phía Bắc có quặng sắt dị giới đúng không?
Hay là như hồ Tam Thủy ở phía Đông, dù sao chỗ đó cũng tạm coi là môi trường có tài nguyên mà!
Cuối cùng thì trò lại chọn chỗ bên ngoài dãy núi Vua Hổ, nơi toàn bộ đất đều bị nhiễm phèn hết! Đá trên dãy núi đó lại toàn là đá hoa cương!
"Chuyện này…" Hiệu trưởng Trương thực sự rất buồn bực: "Chuyện này, chuyện chuyện này…"
Nhưng mà nói sao đi nữa, người ta đã bảo đến chỗ đó thì cứ đến trước vậy, đợi tới nơi rồi mới khuyên nhủ thì hơn…
Hồng Tiểu Phúc dẫn mọi người chạy thẳng về hướng Nam, chỉ chốc lát đã đến chân dãy núi phía Nam.
Thật ra cậu chọn chỗ này cũng vì có lý do.
Dựa vào bản đồ dò xét dị cảnh có thể thấy trong toàn bộ dị cảnh hiện nay, tài nguyên môi trường ở hồ Tam Thủy không có vấn đề gì, nhưng trừ điểm này ra thì chẳng có gì khác nữa, nên cũng chỉ được 2 điểm.
Thảo nguyên rộng lớn phía Tây cũng chỉ có tài nguyên động vật, được 3 điểm.
Thật ra rừng rậm phía Bắc có khoáng sản, còn có động vật là Gấu Lớn canh giữ, vốn dĩ là không tệ, nhưng vấn đề ở chỗ Sở Phi đang tu luyện ở đó. Bây giờ Hồng Tiểu Phúc đã biết tư liệu về Sở Phi, người này chính là cao thủ đẳng cấp trấn giữ quốc gia, quan trọng nhất là hiện tại năng lực của Sở Phi vẫn đang trong trạng thái được bảo mật, nên chỗ đó cũng không phù hợp.
Vậy là chọn tới chọn lui, cũng chỉ còn lại dưới chân núi phía Nam này phù hợp.
"À, đến rồi." Hồng Tiểu Phúc nhảy từ trên lưng sói xuống, nhìn xung quanh, cười nói: "Ở đây rất tốt đó."
Cậu dạo quanh một vòng, xem xét cẩn thận vị trí địa lý của nơi này.
Nơi này là phía Nam của trấn Đa Phúc, mà tượng Phúc Thần được xây dựng theo tiêu chuẩn dựa lưng về phía Bắc, mặt nhìn về phương Nam, nên chỗ bọn họ đang đứng nằm trong tầm mắt của tượng Phúc Thần.
Nhóm Tô Oánh nhìn về phía tượng Phúc Thần đang rạng ngời tỏa sáng dưới ánh mặt trời ở xa xa kia.
Vậy là được Phúc Thần phù hộ, tốt lắm!
Hồng Tiểu Phúc giẫm chân trên mặt đất, nói: "Hiệu trưởng Trương, chọn chỗ này đi!"
Hiệu trưởng Trương: "???"
Ngô Vĩnh Nghĩa: "???"
Này, này, này, đây là chọn địa điểm cho Đại học Thanh Hoa đó? Cậu thật sự chọn bừa như vậy à?
"Chỗ này…" Hiệu trưởng Trương ngắm nhìn bốn phía xung quanh, vừa nhìn kỹ đã cực kỳ kinh hoàng!
Đây là nơi khỉ ho cò gáy gì thế?
Cậu nhìn xem, trong phạm vi hàng chục kilomet vuông toàn là đất đỏ, cỏ cũng chả có một cây!
Vùng núi phía Nam này cực kỳ hoang vắng, phía Đông cách hồ Tam Thủy ít nhất mười mấy cây số, phía Tây… Phía Tây thì khỏi phải nói, lại càng chẳng có gì cả.
Cậu chọn địa điểm như thế này, đoán chừng ngoài điểm diện tích ra thì không còn điểm nào khác đâu đó trò Tiểu Phúc à!
"Chuyện này." Hiệu trưởng Trương đi đến bên cạnh Lưu Hoa Quân, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện này có phải là… Hơi qua loa không? Môi trường ở chỗ này nhìn qua thực sự chẳng ra sao cả… Thủ trưởng Lưu, ngài cũng biết là điểm vị trí trường học này là dễ lấy nhất, chỉ cần chúng ta chọn thật tốt, điểm tối đa thì không dám chắc, nhưng cỡ khoảng mười mấy điểm không phải là vấn đề, thế nhưng chỗ này…"
Kể ra thì cũng không thể trách Hiệu trưởng Trương khó xử như vậy.
Dù sao thì địa điểm này nhìn thế nào cũng không giống là một vị trí tốt để xây trường, trừ việc xây dựng khá là dễ vì mặt đất bằng phẳng, vốn dĩ là không còn ưu điểm gì khác cả!
"Khụ khụ." Lưu Hoa Quân cười ha ha nói: "Hiệu trưởng Trương à, tôi thấy ông có hơi bảo thủ quá rồi. Ông nghĩ thử xem, năng lực của cậu bé Tiểu Phúc này là gì chứ? Là may mắn đó! Thần may mắn đấy! Trước giờ cậu ấy làm đề trắc nghiệm chưa từng sai câu nào!"
"Hả?" Hiệu trưởng Trương quay đầu nhìn Hồng Tiêu Phúc một lát: "Thần kỳ vậy sao? Trò chưa bao giờ chọn sai đáp án trắc nghiệm?"
Lưu Hoa Quân gật đầu vô cùng chắc chắn: "Đúng vậy, tuyệt đối không bao giờ sai!"
"Vậy tôi có thể thử một chút hay không?" Hiệu trưởng Trương giữ vững ý kiến, vẫn quyết định thử một chút: "Vậy thì, Tiểu Phúc này, đúng lúc tôi có một bộ đề ở đây, em thử chọn bừa một lần đi!"
Chà!
Đề nghị này được đấy!
Vừa nghe Hiệu trưởng Trương nói, mọi người đều rất tò mò.
Kể ra, từ sau khi Hồng Tiểu Phúc thức tỉnh vẫn chưa từng làm một bộ đề trắc nghiệm nào, cậu có thể chọn đúng bao nhiêu câu trong bộ đề này?
"Dạ? Được ạ." Thật ra bản thân Hồng Tiểu Phúc cũng rất tò mò: "Để em thử xem."
"Ừ, đề này đi." Hiệu trưởng Trương móc trong ngực áo ra một phiếu trả lời: "Vừa hay tôi có một phiếu trả lời, đề là gì em không cần quan tâm, em cứ đạp một cái, tôi xem thử xem có thể được mấy điểm!"
Thần may mắn mà, làm đề trắc nghiệm tất nhiên là phải dựa vào đoán mò đúng không?
Thế nên có tờ đề hay không vốn không quan trọng! Cứ đạp bừa một cái là được!
"Vâng…" Hồng Tiểu Phúc nhận lấy phiếu trả lời, lại nhìn qua máy chấm điểm. Thầy ra ngoài còn mang theo cả cái này sao?
"Để em đạp nhé." Hồng Tiểu Phúc đặt bài thi trên mặt đất, sau đó dùng chân giẫm một cái "bịch", in lại một dấu giày, rồi lại cầm phiếu trả lời lên: "Được rồi."
Hiệu trưởng Trương: "Giẫm xong rồi đúng không?"
Bình thường khi chấm điểm bằng máy, đạp một cái thì thế nào cũng sẽ có điểm. Hồng Tiểu Phúc trước mặt này không phải là thần may mắn sao? Vậy chắc chắn là điểm cao rồi!
"Vậy để tôi chấm điểm thử." Hiệu trưởng Trương nói xong thì lấy phiếu trả lời qua, cầm máy chấm điểm quét qua bài thi, một giọng điện tử nhanh chóng truyền đến từ máy chấm điểm:
"Xin chào, bài thi trắc nghiệm của bạn đạt 100 điểm."
Hiệu trưởng Trương: "!!!"
Lưu Hoa Quân: "!!!"
Mọi người đứng xem xung quanh đang đứng hình: "!!!"
Đù má, đúng thật là vô địch mà!
Chuyện như vậy cũng có thể xảy ra sao? Chỉ dùng chân đạp bừa một cái, sau đó được một trăm điểm.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy tam quan của mình bị thách thức rất lớn. Thần may mắn đỉnh như thế luôn cơ à?
Ba người Trình Dương thực sự trợn tròn mắt.
Trước đây bọn họ cũng nhìn thấy anh Phúc chơi đánh bài rồi, nhưng không ngờ làm bài trắc nghiệm cũng đỉnh vậy!
"Thế nào?" Lưu Hoa Quân cười đến nỗi khuôn mặt già nua tươi tắn như hoa: "Cháu nuôi của tôi, được không?"
Hiệu trưởng Trương: "…"
Ông ấy thật sự đã khâm phục rồi, gật lấy gật để: "Được chứ! Đâu chỉ được! Mà là thật sự là…"
Với trình độ văn học của ông ấy mà lúc này vẫn có phần không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả, dù sao bây giờ ít nhất ông ấy thật sự đã tin tưởng Hồng Tiểu Phúc là thần may mắn rồi.
Vậy nên nếu là địa điểm do thần may mắn chọn…
"Trò Tiểu Phúc này." Hai mắt Hiệu trưởng Trương lập tức sáng lên, vui vẻ xoa tay, nói: "Chẳng lẽ chỗ này thật sự là một địa điểm tốt?"
"Em có cảm giác hẳn là khá tốt." Hồng Tiểu Phúc cười cười, sau đó nói: "Dù nhìn qua hơi xấu một chút, nhưng mà cũng có khả năng đang ẩn giấu thứ hay ho gì đó chưa biết chừng."
Có thể ẩn giấu thứ hay ho gì đó?
Nghe xong, Lưu Hoa Quân chợt hiểu ra, ra lệnh cho Chuột Bự: "Chuột Bự, mày đào xuống lòng đất xem có cái gì tốt không! Nhanh đi!"
Chuột Bự: ≖‿≖✧
Muốn đào hầm ở đây sao?
Chuột Bự hiểu! Vậy Chuột Bự đi đây!
Thế là Chuột Bự bắt đầu đào hang, với móng vuốt của nó thì tốc độ đào vô cùng đáng sợ, trong nháy mắt đã đào sâu xuống!
Hiệu trưởng Trương và Ngô Vĩnh Nghĩa nhìn mà câm nín, cứ cảm thấy mọi việc hôm nay như là một giấc mơ thần kỳ.
Một lãnh đạo cao cấp như Thủ trưởng Lưu lại gọi một học sinh cấp ba đến để đưa họ đi chọn điểm xây trường, học sinh cấp ba này lại đến thật, không chỉ đến mà cậu còn dắt theo mấy người bạn học, một đứa em gái, một con Husky và một con Chuột Bự!
Nhìn thế nào thì tổ hợp này cũng chỉ hợp diễn hài thôi!
Nhưng kết quả người ta chỉ giẫm một cái đã đạt 100 điểm, không tin cũng không được mà!
Nhưng mà dù sao thì ít nhất mảnh đất này cũng không tệ lắm, địa thế bằng phẳng, cách trấn Đa Phúc không xa, chỉ khoảng ba kilomet, nếu có xe thì cũng chỉ tốn tí xăng mà thôi.
Tầm nhìn bốn phía xung quanh cũng không tệ, như vậy nếu thật sự có chút ít thứ hay ho gì nữa thì thật ra cũng có thể xem là một chỗ tốt.
Hai người bọn họ đang suy tính về chuyện này thì Chuột Bự sột soạt chui từ dưới đất lên, vừa ra đến nơi thì bắt đầu nhả những thứ trong miệng ra.
Đầu tiên là một loại quả màu xanh lam, trời ạ!
Sau đó là một loại quả màu đỏ, trời ạ!
Nhìn qua đã biết đây là tài nguyên sinh vật rồi, đã có 3 điểm trong tay!
Kết quả là họ vẫn chưa hết kinh ngạc thì đã thấy Chuột Bự há to miệng, một viên đá quý màu vàng óng lạch cạch rớt ra từ miệng Chuột Bự!
"Đây là…" Đôi mắt Hồng Tiểu Phúc sáng lên, cậu vội vàng nhặt vật đó lên nhìn lại, sau đó hỏi: "Chuột Bự, cái này cũng tìm được ở dưới mặt đất à?"
Chuột Bự gật đầu thật mạnh: "Chít chít!"
Chuột Bự: (●´ϖ●)
Tất cả mọi người lập tức xúm lại, nhìn thật kỹ từ trên xuống dưới một phen.
Đây là một vật màu vàng trông như thủy tinh, lớn cỡ móng tay cái, nhìn tổng thể thì có hình dạng kỳ dị, cầm trên tay thì có cảm giác như là… Có chút linh lực hơi yếu đang chuyển động.
Không lẽ đây là linh thạch LV3?
Hiệu trưởng Trương liền đi đến, vội vàng nói: "Có thể cho tôi xem một chút không?"
"Vâng, đây ạ." Hồng Tiểu Phúc đưa luôn thứ này cho ông ấy, tò mò nói: "Hiệu trưởng Trương, đây là cái gì vậy?"
"Đây là…" Hiệu trưởng Trương cũng không để ý cái này dính nước bọt của Chuột Bự, xem kỹ nhiều lần, sau đó kinh ngạc la lớn: "Đây là linh thạch! Hơn nữa còn là linh thạch LV3 hiếm có! Trời ạ, đây là một phát hiện quan trọng đó!"