Âu Thần

Editor: Nguyetmai

Lần này Lưu Hoa Quân thật sự lo lắng.

Vừa nhìn đã biết con nhện lớn ở trên mặt đất này không phải thứ đơn giản, bộ giáp xác trên người nó xét từ độ bóng là có thể nhìn ra nó có năng lực phòng ngự cực kỳ cao.

Thật sự không biết rốt cuộc đám nhãi ranh này đã giết chết thứ to lớn này như thế nào nữa.

"Bọn cháu vẫn ổn, không bị thương, rất thuận lợi ạ." Lời nói của Lưu Hoa Quân khiến cho Hồng Tiểu Phúc cảm thấy ấm áp trong lòng. Đây chính là cảm giác có người thân quan tâm, thật tuyệt. Cậu nở nụ cười, nói: "Lần này bọn cháu có tổng cộng mười hai người cùng nhau chiến đấu, quá trình chiến đấu rất thuận lợi, ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có."

Thẩm Tiểu Linh ở bên cạnh kéo lấy tay Lưu Hoa Quân, an ủi: "Ông ơi, ông ơi, ông không cần lo lắng cho bọn cháu đâu, thực lực của bọn cháu thật ra cũng không kém như vậy đâu mà, tốt xấu gì chỉ số của cháu cũng là 5.85 cơ đấy."

"Ồ đúng đúng đúng, ông quên mất Tiểu Linh nhà ta là một đứa trẻ rất lợi hại." Lưu Hoa Quân nghe xong lời này mới thả lỏng, cười ha ha nói: "Chỉ là ông lo lắng quá nên quên mất, lo lắng quá nên quên mất..."

Ông nói đến đây, đột nhiên khẽ thở dài...

Ông lại nghĩ tới đứa cháu trai chết yểu kia.

Thằng bé đáng yêu như vậy, sao có thể nói chết là chết được chứ? Sinh mệnh của con người, vẫn là quá mong manh...

Cũng bởi vì chuyện này mà đến giờ con trai của ông vẫn không muốn gặp ông...

"Ông ơi sao đột nhiên ông lại đau lòng vậy?" Thẩm Tiểu Linh nhìn vẻ mặt của Lưu Hoa Quân, chu cái miệng nhỏ: "Sau này bọn cháu sẽ không chạy lung tung nữa được không ông? Ông ơi ông đừng quá buồn, bọn cháu thật sự không bị thương mà..."

"À, không phải chuyện này" Lưu Hoa Quân vội vàng an ủi cô bé: "Chỉ là ông đang nghĩ đến chuyện khác thôi, không sao, không sao đâu, ha ha."

Ông hít một hơi thật sâu, nhanh chóng điều chỉnh xong trạng thái, sau đó nhìn con nhện lớn ở trên mặt đất, chau mày nói: "Nhắc tới thì, thứ to bự này được tìm thấy ở đâu vậy? Ở rìa dãy núi Vua Hổ sao?"

Hôm nay ông cùng đám hiệu trưởng Trương và Hồng Tiểu Phúc đi chọn địa điểm xây dựng Trường Đại học Thanh Hoa, sau đó đám Hồng Tiểu Phúc đã đi ra rìa dãy núi Vua Hổ.

Nói như vậy...


"Ở rìa dãy núi Vua Hổ ạ." Hồng Tiểu Phúc bắt đầu kể lại cho Lưu Hoa Quân nghe: "Bọn cháu phát hiện ra một cái hang nhện..."

Lập tức, cậu liền kể cho Lưu Hoa Quân nghe về việc đã phát hiện ra hang động như thế nào, toàn bộ quá trình chiến đấu, thậm chí bao gồm cả chuyện mấy người Ấn Độ kia nữa.

Lưu Hoa Quân vừa nghe vừa ghi lại một cách cẩn thận, đợi Hồng Tiểu Phúc kể xong toàn bộ, Lưu Hoa Quân mới nói một cách kinh ngạc: "Các cháu còn chụp cả ảnh nữa sao? Mau đưa ông xem nào."

"Vâng ạ." Hồng Tiểu Phúc lấy điện thoại di động ra, lướt đến bức ảnh hang động khổng lồ bên trong rồi đưa cho Lưu Hoa Quân xem.

"Ối trời ơi, sao nhiều nhện thế này!"

Nhìn thấy bức ảnh này, Lưu Hoa Quân thật sự kinh hãi!

Ai mà ngờ được ở rìa dãy núi Vua Hổ lại có một nơi đáng sợ như vậy chứ?

Nơi này đúng là một cối xay thịt, nhiều nhện lớn LV3 như vậy, phải bao nhiêu người mới đủ lấp?

"Nơi này đáng sợ thật." Lưu Hoa Quân hơi nheo mắt lại, sau đó vuốt râu.

Nhiều nhện như vậy, tóm bừa một con cũng có thể là LV3, bên trong còn có một con nhện chúa không ngừng sinh sản, nếu như đám nhện này chạy hết ra ngoài...

Chẳng phải Đại học Thanh Hoa sẽ xong đời hay sao?

"Chuyện này rất nghiêm trọng, cháu đợi ông suy nghĩ một chút đã." Ông lập tức ngồi đó yên lặng suy tư.

Với tư cách là Tổng Tham mưu trưởng của dị cảnh số 19, Lưu Hoa Quân biết rất rõ một quyết định của mình sẽ ảnh hưởng đến sự sống chết của vô số người, cho nên ông không thể không thận trọng.

Nhất là cái hang nhện này, bên trong quá đáng sợ, nhìn mà rợn cả người.

"Tiểu Phúc, vừa rồi cháu có nói…" Lưu Hoa Quân đột nhiên hỏi: "Tại hai đại sảnh trong hang động phía trước, trên thực tế chỉ có bốn con nhện lớn thôi đúng không?"

"Vâng ạ." Hồng Tiểu Phúc nhớ lại cảnh tượng lúc ấy một cách cẩn thận, cậu nói: "Nhưng mà khi anh Lý Tiểu Hổ bị bắt thì bọn cháu thấy con nhện khổng lồ này bò vào trong cái hang ngoài cùng. Sau đó khi bọn cháu đi sâu vào trong lại phát hiện ra bên trong lối đi không hề có con nhện nào hết, nhiều nhất cũng chỉ gặp hai con ở trong lối đi đến hang nhện chúa cuối cùng kia thôi."


"Ừ, vậy thì thú vị rồi." Lưu Hoa Quân vuốt râu, lẩm bẩm: "Rất rõ ràng là con nhện chúa này sẽ không chạy lung tung khắp nơi, trách nhiệm chủ yếu của nó chính là sinh sản, sau đó hai đại sảnh ở phía trước đều sẽ có nhện canh giữ, trong đó con nhện khổng lồ sẽ đi tuần đến đại sảnh phía trước rồi lại quay về..."

Ông nói rồi bắt đầu vẽ lên giấy.

Trước tiên ông vẽ một con đường, sau đó là một vòng tròn, rồi lại tới một con đường, lại thêm một vòng tròn khác, sau đó là con đường thứ ba và vòng tròn lớn thứ ba.

Ông chỉ vào vòng tròn đầu tiên, nói: "Đây là nơi các cháu gặp phải ba con nhện lớn."

Hồng Tiểu Phúc: "Đúng ạ."

Lưu Hoa Quân lại chỉ vào vòng tròn thứ hai: "Đây là vị trí của con nhện khổng lồ." Sau đó ông vẽ một mũi tên hai chiều: "Con nhện khổng lồ sẽ đi tuần tra ở bên này."

Hồng Tiểu Phúc: "Đúng rồi ạ." Sau đó cậu suy nghĩ một chút, đột nhiên bổ sung thêm một câu: "Phải rồi, cháu nhớ ra rồi, Tiểu Hổ có nói, lần đó khi con nhện khổng lồ đi khỏi hình như có mang theo hai con vật bị bắt."

"Ồ?" Đôi mắt của Lưu Hoa Quân lập tức sáng lên: "Vậy có phải có thể nói, ba con nhện ở phía trước phụ trách bắt con mồi, còn con nhện khổng lồ phụ trách vận chuyển tới cho nhện chúa ăn hay không?"

Suy luận này đúng là khá có lý, đám Hồng Tiểu Phúc đưa mắt nhìn nhau, gật đầu: "Có khả năng."

"Ha ha, vậy thì dễ xử lý rồi!" Lưu Hoa Quân chợt bật cười lớn, vỗ mạnh vào vai Hồng Tiểu Phúc, nói: "Ngoan lắm, chuyện các cháu làm hôm nay sẽ rất có ích!"

Mọi người: (✪▽✪)

Chuyện gì vậy nhỉ? Rất có ích sao?

Nhìn vẻ mặt tò mò của mọi người, Lưu Hoa Quân cười ha hả nói: "Bây giờ chúng ta thử đặt giả thiết nhé. Đầu tiên nhện chúa không di chuyển, cần phải có con nhện khác vận chuyển thức ăn cho nó. Những con nhện trong vòng tròn lớn này đều là vệ sĩ của nhện chúa. Nếu như phân tích dựa theo logic này, vòng tròn đầu tiên ở phía trước cần phải có nhện đi bắt con mồi và bổ sung thức ăn, vòng tròn thứ hai cần phải có nhện khổng lồ. Như vậy thì hiện tại, lũ nhện ở vòng tròn thứ nhất và vòng tròn thứ hai đều đã bị các cháu giết hết, các cháu cảm thấy sẽ ra sao?"

Mấy người nhìn hình vẽ trên tờ giấy, Hồng Tiểu Phúc suy nghĩ một chút, nói: "Sẽ có nhện mới bổ sung vào chỗ trống này?"

"BINGO!" Lưu Hoa Quân cười khà khà nói: "Nói cách khác, rất có thể sau khi lũ nhện ở phía trước bị giết, sẽ lập tức có nhện mới bổ sung vào hai vị trí này! Các cháu biết điều này có nghĩa là gì không? Có biết thứ mà người Hoa Hạ chúng ta am hiểu nhất là cái gì không?"


Mọi người cùng đồng thanh hỏi: "Là gì ạ?"

Triệu Minh: "Xây dựng cơ sở hạ tầng!"

Trương Dương: "Đại bác!"

Lý Thiên Kỳ: "Tích trữ tiền bạc?"

Tô Oánh: "Ăn?"

"Những điều các cháu nói đều đúng, nhưng vẫn còn một đặc điểm nữa." Lưu Hoa Quân liên tục xoay qua xoay lại tại chỗ một cách hưng phấn: "Nuôi trồng! Nói một cách không hề phóng đại thì trên thế giới này gần như không có thứ gì chúng ta không thể nuôi trồng, chỉ cần thứ này có thể ăn, hoặc là có thể bán lấy tiền, là có thể nuôi được hết! Điều này có nghĩa là gì? Điều này có nghĩa là chúng ta có thể chăn nuôi con nhện này! Chúng ta có thể cung cấp thức ăn cho chúng theo định kỳ, sau đó thu hoạch theo định kỳ! Ví dụ như, mỗi ngày chúng ta đưa tới hai mươi con heo, sau đó thu hoạch một đám nhện lớn và nhện khổng lồ! Con nhện chúa ở bên trong không ngừng sinh sản, còn chúng ta thì không ngừng bắt giết!"

Mọi người: "!!!"

Thật tình đến quỳ trước trí tưởng tượng phong phú của ông Lưu mất!

Đây quả thực là một phó bản do con người khai phá ra!

"Ông ơi ý tưởng này của ông thật lợi hại!" Hồng Tiểu Phúc lập tức trợn to hai mắt: "Vậy há chẳng phải là nói những con nhện này cũng là tài nguyên hay sao?"

"Đúng vậy, lại còn là tài nguyên tu luyện nữa!" Lưu Hoa Quân bật cười ha ha, nói: "Đây chính là tài nguyên thực chiến có thể khống chế đấy nhé! Đến lúc đó chúng ta cài đặt thiết bị giám sát trong động nhện, có thể đợi chúng quy định thời gian đổi mới "phó bản"!"

Mọi người: "..."

Quả nhiên gừng càng già càng cay...

Ông Lưu Hoa Quân không phải là cay bình thường nữa rồi, phải là cay xè mới đúng!

"Ha ha ha, được được được, chốc nữa ông sẽ nghiên cứu kế hoạch phó bản này, ông cảm thấy nó có tính khả thi lớn lắm!" Rõ ràng tâm trạng lúc này của Lưu Hoa Quân cực kỳ tốt, sau đó ông căn dặn anh lính liên lạc ở cửa: "Mau, đi mời viện sĩ Hầu tới đây xem thử kim loại trên người con nhện lớn này có phải là bảo bối hay không!"

Anh lính liên lạc cuống cuồng chạy ra ngoài.

Rất nhanh, Hầu Chí Thiên hùng hùng hổ hổ chạy vào, vừa vào cửa đã hỏi: "Nghe nói đã bắt được một con nhện lớn hả, có ăn được không?"

Mọi người: "..."


Bác chạy tới đây với tâm trạng khẩn trương như vậy, mà chuyện bác quan tâm nhất lại là con nhện lớn này có ăn được hay không ư?

"Đừng chỉ có nghĩ đến ăn nữa." Lưu Hoa Quân nói với vẻ không vui: "Khoảng thời gian này tôi để cậu thiếu ăn sao hả? Trong dị cảnh từ châu chấu đến chuột có gì mà cậu chưa từng ăn hả?"

Mọi người: "..."

Viện sĩ Hầu cười gượng hai tiếng ha ha, gãi đầu: "Đây không phải là do kích động sao... Đợi tôi xem thử..."

Nói rồi ông bắt đầu kiểm tra xác của con nhện khổng lồ này một cách cẩn thận, vừa nhìn vừa hỏi Thẩm Tiểu Linh: "Tiểu Linh, em có thể khống chế kim loại của con nhện này không?"

"Tạm thời vẫn chưa được." Thẩm Tiểu Linh nói: "Dị năng của nó cũng là về kim loại, DNA trong cơ thể của nó tương đối bài xích năng lực của em. Nhưng em có thể khống chế gai kim loại mà nó triệu hồi ra, chính là cái này." Thẩm Tiểu Linh vừa nói vừa điều khiển chiếc gai kim loại bay chầm chậm đến trước mặt viện sĩ Hầu.

"Ừm, để thầy xem thử." Viện sĩ Hầu cầm lấy chiếc gai kim loại, quan sát kỹ càng một hồi lâu, sau đó đột nhiên nói: "Nếu không nằm ngoài suy đoán của thầy thì đây chắc hẳn là một loại nguyên tố kim loại mới. Mọi người đợi tôi một chút, tôi đi phân tích rồi sẽ quay lại ngay!"

Ông vừa nói vừa chạy như điên ra ngoài.

Mọi người nhìn nhau. Gấp gáp như vậy sao?

Viện sĩ Hầu Chí Thiên nói là sẽ quay lại ngay, kết quả chuyến đi này kéo dài cả một buổi tối.

Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, đám Hồng Tiểu Phúc thức dậy và tập trung trong phòng hội nghị mới trông thấy Hầu Chí Thiên chạy xộc vào với quầng mắt thâm sì, dọc đường luôn miệng la hét.

"Ha ha ha ha! Phát hiện lớn! Đây đúng là phát hiện lớn khiến người ta kinh ngạc! Tiểu Phúc, các cháu thật sự quá tuyệt vời! Lần này các cháu thật sự đã phát hiện ra bảo bối cực kỳ lợi hại rồi đó!"

Mọi người: (✪▽✪)

Chuyện gì vậy? Kim loại này cũng là một món bảo bối quý giá sao?

"Bác Hầu, thứ này..." Hồng Tiểu Phúc nhìn Hầu Chí Thiên, vẻ mặt hiếu kỳ: "Có thể làm được gì ạ?"

"Có thể làm được gì ấy à? Cháu hỏi ta có thể làm được gì á?" Hầu Chí Thiên vỗ mạnh vào vai Hồng Tiểu Phúc, nói một cách hưng phấn: "Thứ này dùng được nhiều chỗ lắm đấy! Những thứ nhỏ nhặt tầm thường thì bác chẳng buồn nhắc tới, bác chỉ nói một điểm, là mọi người có thể hiểu được ngay!"

Mọi người: "Là gì vậy?"

"Trong dị cảnh..." Hầu Chí Thiên hít một hơi thật sâu, sau đó chợt bật cười lớn: "Có mạng rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận