Editor: Nguyetmai
"Cái này à?" Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn qua hòn đá trong tay Hồng Tiểu Phúc rồi lại cúi xuống, vừa khắc vừa nói: "Chị phát hiện nó trong một hố đất nhỏ bên trong dị cảnh, lúc đấy nó đã có đường vân này rồi, chị thấy đẹp nên mang về. Nếu em thích thì chị bán cho, 1.000 tệ."
Cuộc nói chuyện của hai người thu hút sự chú ý của mấy người Triệu Minh, mọi người cùng xúm lại để quan sát.
"Đây là cái gì thế?"
"Nó được hình thành một cách tự nhiên sao? Thứ này hay ho thế!"
"Anh Phúc chưa bao giờ ra tay mà về tay không, đương nhiên là mua trước rồi tính sau!"
"Trông cái này thú vị thật đấy!" Hồng Tiểu Phúc cười hì hì lấy điện thoại di động ra rồi nói: "Vậy em mua cái này về làm trang sức, add Wechat được không chị?"
"Được thôi." Thiếu nữ gật nhẹ đầu, lấy điện thoại di động ra add Wechat của Hồng Tiểu Phúc. Tên Wechat của cô là "Đường Lan", ảnh đại diện là hình cô đang cười rạng rỡ.
Sau khi Hồng Tiểu Phúc chuyển tiền, Triệu Minh nhìn hòn đá kia thêm một chút rồi cười hề hề: "Cái này đúng là thú vị thật, mua về làm đồ trang trí trông cũng sang lắm đấy, không tệ!"
"Đúng vậy, thật ra chị cũng rất thích cái này, đây, đá của các em khắc xong rồi." Đường Lan đưa những viên đá đã khắc xong cho mấy người Triệu Minh rồi nói: "Tên Wechat chính là tên chị, chị là Đường Lan. Sau này nếu các em có bạn bè muốn mua loại đá này về làm trang sức thì cứ gọi cho chị, bảo đảm là hàng có nguồn gốc từ dị cảnh, tuyệt đối có thể yên tâm."
Mọi người đồng loạt gật đầu: "Vâng ạ!"
Hôm nay mua được ít đồ cũng coi như vừa lòng thỏa ý, sau khi ra về, bọn họ được Lưu Hoa Quân sắp xếp cho nghỉ ngơi ở ký túc xá trong tường vây.
Đêm đến, Thẩm Tiểu Linh ngồi một chỗ, vừa nghịch viên đá khắc chữ "Linh", vừa ngân nga hát.
Thẩm Tiểu Linh: ♪(^∀^)
Hồng Tiểu Phúc thấy dáng vẻ vui sướng của cô bé, bèn cười ha hả hỏi: "Hôm nay vui đến vậy à?"
"Vâng ạ!" Thẩm Tiểu Linh cầm máy khoan điện, vừa cẩn thận khoan lên viên đá vừa nói: "Trước kia anh đi làm thêm còn em nhặt ve chai, chúng ta muốn mua chút thức ăn ngon cũng phải cân nhắc rất lâu. Anh còn nhớ rõ không, khi đó anh không có tiền mua quà sinh nhật cho em, chỉ đành đi tìm khắp nơi xem có linh kiện gì rồi mang về tặng em. Bây giờ thì tốt quá rồi, thấy thứ em thích, anh đã có thể trực tiếp mua cho em rồi."
Sau đó cô bé nghiêng đầu nhìn Hồng Tiểu Phúc, cười tủm tỉm: "Anh, quả nhiên anh nói không sai, chỉ cần chúng ta cố gắng thì kiểu gì cuộc sống cũng sẽ khấm khá hơn!"
"Trước kia chúng ta khó khăn, đâu còn cách nào khác." Hồng Tiểu Phúc xúc động nói: "Hiện tại cuối cùng cuộc sống của chúng ta cũng tốt rồi, em yên tâm, sau này sẽ còn tốt hơn nữa cơ!"
"Vâng vâng, chắc chắn là như vậy!" Lúc này, Thẩm Tiểu Linh đã khoan xong một lỗ trên viên đá trong tay, cô bé khống chế kim loại biến thành một sợi dây chuyền mảnh rồi đeo viên đá màu đỏ kia lên cổ, sau đó hào hứng nhảy đến trước mặt Hồng Tiểu Phúc, hỏi: "Anh ơi, trông đẹp không ạ?"
Hồng Tiểu Phúc quay sang nhìn.
Viên đá nhỏ màu đỏ kia tỏa ra ánh sáng dìu dịu, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của Thẩm Tiểu Linh, quả là vô cùng xinh đẹp, trông như một viên đá hồng ngọc sáng lóng lánh.
"Rất đẹp, vô cùng đẹp!" Hồng Tiểu Phúc gật đầu lia lịa: "Anh thấy nó giống như một viên hồng ngọc, trong suốt như ngọc, rất hợp với màu da của em, trông cực kỳ nổi bật! Nếu trước kia có thể chấm cho em một trăm điểm thì giờ đã có thể chấm một trăm linh một điểm, đột phá mức cao nhất rồi đấy!"
Thẩm Tiểu Linh: "…"
"Anh nói tiếng người đi!"
"Rất đẹp!" Hồng Tiểu Phúc: "Em gái anh lúc nào cũng đẹp hết!"
Lúc này Thẩm Tiểu Linh mới tỏ ra hài lòng: "Thế còn nghe được."
Hai người cùng bật cười.
Cười một lúc, Thẩm Tiểu Linh nói: "Anh, sáng ngày mai anh đừng dậy sớm quá nhé, em sẽ tặng anh một niềm vui bất ngờ!"
"Ồ? Thật sao?" Hồng Tiểu Phúc tò mò hỏi: "Em muốn anh dậy lúc mấy giờ?"
"Ừm…" Thẩm Tiểu Linh duỗi ngón tay ngọc ngà gõ nhẹ lên môi, suy nghĩ kỹ một lúc rồi nói: "Tám giờ! Chưa đến tám giờ thì không được phép rời khỏi giường!"
Hồng Tiểu Phúc vội vàng đồng ý: "Được! Vậy tám giờ anh mới dậy!"
Một đêm yên tĩnh.
Sáu giờ sáng hôm sau, Thẩm Tiểu Linh khẽ khàng rời giường, sau đó ghé vào cửa phòng ngủ của Hồng Tiểu Phúc, cẩn thận nghe ngóng.
Ừm, ngủ rất sâu, không có tiếng động gì.
"Hì hì, tốt quá rồi!" Thẩm Tiểu Linh nhăn cái mũi nhỏ đáng yêu, hai mắt híp thành vành trăng khuyết, vừa hát vừa đi vào bếp.
"Hừm, trước giờ vẫn luôn là anh nấu bữa sáng cho mình, hôm nay mình cũng nấu cho anh ăn một lần mới được!" Thẩm Tiểu Linh mở tủ lạnh, lấy ra bốn quả trứng gà, một túi lạc nhỏ, khoai tây, đậu que và thịt ba chỉ, vừa hát vừa bắt đầu bận rộn: "Sáng sớm thức dậy mở cửa sổ, tâm trạng đẹp làm sao…"
Thẩm Tiểu Linh: ♪(^∀^)
Cô bé bận rộn hơn một tiếng, sau khi làm xong hết mới đi gõ cửa phòng Hồng Tiểu Phúc: "Anh, dậy ăn cơm thôi!"
"Ồ? Em nấu cơm sao?" Hồng Tiểu Phúc vừa bước ra khỏi phòng ngủ đã nhìn thấy một bàn đồ ăn, lập tức kinh ngạc: "Em học lúc nào vậy? Ôi chao, thức ăn nhìn ngon mắt thật đấy! Còn thơm nữa chứ!"
Trứng tráng, lạc rang, thịt ba chỉ hầm với khoai tây và đậu que, bên cạnh còn có hai bát cơm trắng thơm ngào ngạt.
Ba món ăn nhìn rất ngon mắt, quan trọng nhất là thơm!
"Hì hì." Thẩm Tiểu Linh cười thích thú, đáp: "Trước đây đều là anh nấu bữa sáng cho em, mấy ngày nay em không phải đi học, cũng nên nấu cho anh ăn một lần chứ. Em làm bữa sáng hạnh phúc đấy, nhìn không tệ đúng không? Anh mau nếm thử xem có ngon không!"
"Đỉnh thật, đỉnh thật, quá đỉnh luôn!" Hồng Tiểu Phúc ngồi xuống, gắp một hạt lạc: "Ừm, lạc rang rất vừa miệng!"
Sau đó cậu ăn một miếng trứng: "Ồ, trứng cũng rất ngon đấy!"
Cậu gắp thêm một miếng thịt ba chỉ ăn thử, sau đó gật mạnh đầu: "Quá đỉnh, thịt ba chỉ rất vừa miệng, béo mà không ngấy, vào miệng là tan, ngon lắm!"
"Thật ạ, thật ạ?" Thẩm Tiểu Linh lúc này mới cười tủm tỉm động đũa, cẩn thận gắp một miếng lên ăn: "Ừm, anh ơi, tay nghề của em tạm được đấy chứ?"
Hồng Tiểu Phúc: "Như em sao có thể gọi là tạm được, là cực kỳ được mới đúng! Anh thấy tay nghề của em ít nhất phải ngang với đầu bếp của khách sạn năm sao! Cho em một trăm điểm cũng không sợ em kiêu ngạo!"
Thẩm Tiểu Linh: "Ha ha, tốt quá rồi!"
Bọn họ đang ăn thì có tiếng nói vọng vào từ ngoài cửa, Triệu Minh đập cửa ầm ầm, vừa đập vừa nói: "Kiểm tra phòng, kiểm tra phòng! Tất cả dậy hết chưa?"
"Anh Triệu Minh, giọng anh khỏe thật đấy!" Thẩm Tiểu Linh chạy ra mở cửa thì thấy mấy người Tô Oánh, Trương Dương, Lý Thiên Kỳ cũng đang đứng đó, bèn cười nói: "Các anh chị đều tới rồi ạ, mau vào, mau vào! Mọi người đã ăn sáng chưa? Em và anh em đang ăn cơm đấy."
"Ôi chao, thơm thật đấy!" Đương nhiên Triệu Minh chẳng cần khách khí với Hồng Tiểu Phúc, vừa vào nhà đã đi thẳng tới bếp, cầm bát xới thêm một bát cơm trắng: "Vậy anh không khách sáo nữa, vừa hay anh vẫn chưa ăn sáng."
Ba người Tô Oánh, Trương Dương, Lý Thiên Kỳ cũng vào theo, mỗi người xới thêm một bát cơm.
"Ngon quá!" Tô Oánh vừa ăn một miếng, lập tức sáng mắt lên: "Thức ăn rất vừa miệng, rất ngon!"
Triệu Minh càn quét bữa ăn: "Ừm... Đồ ăn ngon... Đã thế còn thơm nữa... Tay nghề của Tiểu Phúc lại tiến bộ rồi... Ừm, ngon thật!"
Trương Dương và Lý Thiên Kỳ: "Đúng là không tệ!"
Hồng Tiểu Phúc cười hề hề nói: "Bữa cơm hôm nay không phải tớ nấu đâu, là Tiểu Linh nấu đấy. Thế nào, cũng ra gì lắm đúng không?"
"Sao?" Triệu Minh nghe xong lập tức kinh ngạc: "Em Tiểu Linh còn có thể nấu ăn nữa sao? Ghê gớm thật, xem ra em đây chính là thiếu nữ có thể lên phòng khách xuống phòng bếp rồi! Lợi hại, lợi hại!"
Thẩm Tiểu Linh được khen nên rất vui, nói: "Thật sao? Vậy sau này nếu em có thời gian thì sẽ nấu cơm rồi mời mọi người đến ăn nhé, có được không?"
Mọi người đồng loạt giơ ngón tay cái: "Được được!"
Đoàn người nhanh chóng ăn xong bữa sáng rồi đi tập trung ở phòng họp lớn.
Hôm qua viện sĩ Hầu đã nói, hôm nay sẽ chế tạo máy bay không người lái đời mới chuyên dùng trong dị cảnh, đây chính là chuyện lớn.
Hầu Chí Thiên tới rất nhanh.
Ông mang theo một cái túi xách tay lớn, trông không khác túi du lịch là bao. Sau khi vào phòng, ông thả túi lên bàn đánh "rầm" một cái rồi nói: "Đều tới rồi à? Tới đây, tới đây, chúng ta không nói lời thừa thãi, vào việc luôn nào!"
Mọi người đồng loạt gật đầu: "Vâng ạ!"
Bọn họ mở túi xách ra, bên trong có đủ loại thiết bị cao cấp.
Trước đó, mấy người Hồng Tiểu Phúc mới chỉ thấy máy bay không người lái bằng nhựa dành cho trẻ con được bán ở các cửa hàng. Hôm nay, Hầu Chí Thiên mang tới máy bay quân sự không người lái chân chính, thân máy bay có màu xanh xám, chỉ lớn chừng lòng bàn tay, phía trên có gắn một cái camera.
Tiếp theo là đến tay cầm điều khiển, nhìn rất xịn, quan trọng nhất là màn hình phía trên nó, lớn chừng cái Ipad, còn có rất nhiều nút bấm xung quanh.
"Tới đây, tới đây, để bác giới thiệu qua cho các cháu." Hầu Chí Thiên bắt đầu giới thiệu: "Đây là WX-22, máy bay quân sự không người lái loại quay chụp hình ảnh mới nhất mà bọn bác nghiên cứu ra. Chúng ta đều biết trong dị cảnh không thể sử dụng súng, vì thế không tính đến lực sát thương của máy bay không người lái. Lần này chủ yếu là quay chụp cảnh tượng trong đại sảnh của "hoàng hậu" nên bác chọn cái này. Đây là camera sử dụng công nghệ mới nhất, sáu mươi triệu pixel, cực nhạy với ánh sáng, có thể quay chụp rõ ràng tất cả những thứ có trong đại sảnh của nhện chúa. Nguồn năng lượng của máy bay là loại pin sử dụng kỹ thuật mới nhất, có thể bay liên tục mười hai tiếng đồng hồ. Bây giờ chúng ta chỉ cần giải quyết nốt vấn đề tín hiệu là được."
"Oa!" Mấy người Hồng Tiểu Phúc lập tức mở to mắt: "Đỉnh thật đấy ạ!"
"Đương nhiên rồi, các cháu nghĩ Viện Khoa học Kỹ thuật Hoa Hạ chúng ta ăn không ngồi rồi sao?" Hầu Chí Thiên nói với vẻ đắc ý: "Tới đây, tới đây, bây giờ chúng ta lắp kim loại tinh luyện lên trên, sau đó có thể vào dị cảnh thử nghiệm rồi."
Đám người: "Vâng ạ!"
Trước đó bọn họ đã có kinh nghiệm thiết lập mạng máy tính trong dị cảnh, thế nên việc lắp đặt máy thu tín hiệu bằng kim loại tinh luyện cho máy bay không người lái trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Trước tiên lắp đặt trên trạm kiểm soát, sau đó tháo máy bay không người lái ra, thay thiết bị tiếp nhận tín hiệu bằng kim loại tinh luyện, coi như xong việc!
"Được rồi, đi nào, chúng ta vào trong dị cảnh thử xem!" Hầu Chí Thiên đặt máy bay không người lái vào túi rồi xuất phát.
Bọn họ nhanh chóng vào trong dị cảnh, đặt máy kiểm soát thật vững rồi khởi động máy bay không người lái.
"Vù vù vù..." Từng tiếng động rất nhỏ vang lên, sau đó máy bay không người lái chậm rãi bay lên trên không trung.
"Nào, đi!" Hầu Chí Thiên bắt đầu thử điều khiển máy bay không người lái. Ông gạt cần chuyển động, chỉ thấy chiếc máy bay không người lái kia bắt đầu bay vèo lên cao, cùng lúc đó, những hình ảnh mà nó quay chụp được cũng hiện lên trên màn hình của máy kiểm soát.
Mấy người Hồng Tiểu Phúc: (✪▽✪)
Dễ dùng thật, dễ dùng thật! Quá tuyệt vời! Có thứ này, giờ có thể quan sát hang động của "hoàng hậu" một cách triệt để rồi!
"Ừm, chúng ta thử cường độ tín hiệu thêm lần nữa." Hầu Chí Thiên điều khiển cho máy bay không người lái bay dần lên.
Một trăm mét, cột tín hiệu full.
Hai trăm mét, cột tín hiệu full.
Ba trăm mét, cột tín hiệu full.
Đến khoảng bốn trăm năm mươi mét thì cột tín hiệu chỉ còn lại hai vạch, Hầu Chí Thiên nói: "Ừm, khoảng cách này không khác mạng máy tính kim loại tinh luyện của chúng ta là bao, phạm vi có tín hiệu là bốn trăm mét, khoảng cách này đủ dùng rồi."
Cách bốn trăm mét mà cột tín hiệu vẫn đầy, về cơ bản đã có thể xử lý được phần lớn tình huống.
Cuối cùng cuộc thí nghiệm máy bay không người lái cũng kết thúc, Hầu Chí Thiên phất tay: "Đi, chúng ta đi "tiếp xúc thân mật" với nhện chúa lần đầu tiên!"
Mọi người: (✪▽✪)