Editor: Nguyetmai
"Đúng rồi, ôi trời, vừa rồi suýt chút nữa tôi bị dọa cho chết khiếp!" Hầu Chí Thiên lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa chạy xe vừa nói: "Nói thật, nếu gặp tình trạng như cô bé lần đầu thì chắc chắn sẽ bị dọa cho chết khiếp! Liệu có phải là nguyên tố dị cảnh ăn mòn chức năng của cơ thể khiến cấu tạo bộ phận trong cơ thể nhanh chóng bị suy sụp không. Nhưng nếu vì đói, còn là rất đói, cảm giác như đã mấy ngày chưa ăn gì thì lại khác rồi! Vì tình trạng này đã từng xảy ra một lần trên đất nước chúng ta, chính là Sở Phi!"
"Thật sao?" Hồng Tiểu Phúc ôm chặt Thẩm Tiểu Linh, nói vội vàng: "Bác Hầu, bác không lừa cháu chứ?"
"Đương nhiên là không lừa cháu rồi." Hầu Chí Thiên vô cùng chắc chắn: "Đối với bác Tiểu Linh quan trọng hơn cả con gái bác, sao bác có thể lấy chuyện này ra nói đùa với cháu được chứ?"
Sau đó ông ấy bắt đầu kể: "Nói ra thì trước đây khi Sở Phi thăng cấp từ LV3 lên LV4, cậu ta cũng cứ kẹt mãi ở chỉ số 5.99 này, làm gì cũng không thể thăng cấp nổi, chuyện này chắc các cháu không biết đúng không?"
Mọi người đều lắc đầu: "Không ạ."
"Khi đó nước ta cũng rất sốt ruột." Hầu Chí Thiên nói tiếp: "Vì vậy tại cầu dị cảnh số 4 xuất hiện bên cạnh đập nước trên núi đã có một trạm phát điện khổng lồ được xây dựng chuyên dành cho cậu ta tu luyện. Công suất của trạm phát điện này lớn đến mức nào? Bác nói theo cách này, nếu phát điện với công suất điện toàn phần thì lượng điện năng có thể cung cấp cho gần nửa thị trấn sử dụng đó. Sau đó Sở Phi đột phá lên cấp bốn, lần đó cậu ta hấp thụ lượng điện tương đương với công suất điện cung cấp cho cả nửa thị trấn. Khi cậu ta vừa lên cấp, cơ thể đổ mồ hôi đầm đìa, yếu ớt vô cùng, giống hệt tình trạng hiện giờ của Tiểu Linh."
Mọi người đều há hốc mồm.
Đây mới được xem là dùng sức mạnh cấp quốc gia bồi dưỡng ra một cao thủ đẳng cấp thế giới này!
Chỉ vì một mình anh mà tạo ra một trạm phát điện có thể dùng cho nửa thị trấn luôn!
"Bác Hầu, sau đó thì sao ạ?" Điều Hồng Tiểu Phúc quan tâm nhất không phải là Sở Phi đột phá thế nào, cái cậu ấy quan tâm nhất là làm thế nào Sở Phi khỏe mạnh trở lại: "Rốt cuộc anh Sở Phi hồi phục thế nào ạ?"
"Chuyện này nói ra cũng rất dài." Hầu Chí Thiên thở dài nói: "Lúc đó bọn bác giống như là người mù mò mẫm qua sông vậy, đâu biết những chuyện này đâu? Mấy vị lãnh đạo thì bị dọa sợ, chúng ta chỉ có một bảo vật vô giá duy nhất là cậu ta, nếu cậu ta xảy ra chuyện thì mọi người bảo phải làm sao? Lúc đó Sở Phi bị đói, thậm chí chẳng còn sức nhấc tay lên. Bọn bác làm đủ loại kiểm tra, số liệu về mọi mặt đều rất bình thường, nhưng nói theo lời cậu ta thì rất vẫn rất suy nhược. Khi đó vẫn còn chưa mở dị cảnh số 19, dị cảnh số 4 ở nước ta chỉ là một bãi sa mạc Gobi chứ không hề có thứ gì, chỉ có trong dị cảnh số 9 mới miễn cưỡng có được vài tài nguyên, sau đó tất cả đều dùng cho cậu ta cả rồi."
Mọi người cẩn thận lắng nghe, Hồng Tiểu Phúc vội vàng lấy thêm một quả đào ra, nói: "Tiểu Linh, em đừng lo lắng, sẽ không có xảy ra chuyện gì đâu, đây, em mau ăn thêm quả đào này nữa rồi nói tiếp!"
Thẩm Tiểu Linh lấy quả đào và ăn tiếp, cuối cùng sắc mặt cũng hồng hào hơn. Hồng Tiểu Phúc nắm chặt tay Thẩm Tiểu Linh, cảm nhận nhịp đập của cô bé.
Hầu Chí Thiên nói tiếp: "Khi đó Sở Phi đã ăn hơn nửa tài nguyên trong dị cảnh số 9 mới giúp cậu ta không bị chết đói, sau này khi cậu ta đã hồi phục lại chút ít, chúng ta vẫn còn chút sợ hãi."
Mọi người nghe xong, tảng đá lớn trong lòng mới hạ xuống.
Biết xảy ra chuyện gì là được, biết xảy ra chuyện gì là được rồi!
"Bác Hầu." Hồng Tiểu Phúc lo lắng hỏi: "Có phải Tiểu Linh chỉ cần ăn là được không ạ?"
"Chắc cũng cỡ cỡ như vậy." Hầu Chí Thiên cũng không dám khẳng định: "Chuyện này phải hỏi Sở Phi rồi, cậu ta có kinh nghiệm hơn."
Mọi người nhìn nhau rồi cùng gật đầu: "Được!"
Chiếc xe hơi chạy thẳng về tường vây cầu bao, Thẩm Tiểu Linh nằm trên giường bệnh, cơ thể yếu ớt, sắc mặt trắng bệch gần như không còn một giọt máu.
Không chỉ vậy, làn da của cô bé còn thoắt ẩn thoắt hiện một loại ánh sáng màu xanh xám, trông rất đáng sợ.
Hồng Tiểu Phúc ngồi trước giường bệnh, nắm chặt tay Thẩm Tiểu Linh, không ngừng đút đào cho cô bé ăn.
Hiện tại cậu cũng chỉ có thứ này mà thôi, nhưng dù có thế nào cũng cứ ăn trước đã rồi tính!
"Sao anh Sở lại tới trễ vậy!" Đám người Triệu Minh vừa sốt ruột lại loay hoay trong phòng y tế như con ruồi mất đầu: "Nhanh lên chứ! Cậu nói xem sao lại chậm thế chứ!"
Cũng may Sở Phi thật sự đến rất nhanh.
Chỉ khoảng năm phút sau, một bóng dáng cao lớn xông vào, vừa bước vào đã hét lên: "Tiểu Linh sắp lên cấp à?"
Mọi người quay đầu lại, nhìn cơ thể cường tráng, gương mặt bảnh bao góc cạnh rõ ràng tràn đầy khí chất chính là Sở Phi!
"Anh Sở, cuối cùng anh cũng đã đến rồi!" Mấy người Hồng Tiểu Phúc đã sốt ruột không chịu được, nước mắt của Hồng Tiểu Phúc sắp trào ra: "Tiểu Linh nhà em sẽ không sao chứ?"
"Trước tiên đừng lo lắng quá, để anh kiểm tra đã rồi nói." Sắc mặt Sở Phi rất nghiêm túc, anh bước đến trước giường bệnh, đặt ngón tay lên cổ tay Thẩm Tiểu Linh kiểm tra mạch đập của cô bé rồi nhíu mày. Anh nhắm mắt lại, vừa lẩm bẩm lầm bầm một lúc lâu, vừa cẩn thận cảm nhận.
Khoảng năm phút sau, anh mới thở phào nhẹ nhõm rồi nở nụ cười nhìn những người trong phòng, nói: "Chúc mừng! Đúng là Tiểu Linh lên cấp rồi. Hơn nữa, theo kinh nghiệm của anh, có lẽ lần lên cấp này của cô bé còn xuất sắc hơn lần của anh đấy!"
Mọi người: "Hả?"
Thật ra, khi Tiểu Linh vừa ngất xỉu, thật sự tất cả mọi người đều lo lắng hết sức.
Một cô em gái ngoan hiền dễ thương như vậy, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ai có thể chịu đựng được?
Sau đó Hầu Chí Thiên nói thực ra là Thẩm Tiểu Linh lên cấp thôi, trong lòng mọi người cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng mà nói chung là đã từng có trường hợp như vậy khiến tảng đá trong lòng mọi người mới hạ xuống.
Cho tới lúc này, Sở Phi nói Thẩm Tiểu Linh không chỉ là lên cấp mà còn xuất sắc hơn cả anh, trong lòng mọi người đều cảm thấy không dám tin.
Thật hay giả đây?
Không chỉ lên cấp mà còn xuất sắc hơn ư?
"Anh Sở." Vẻ mặt Hồng Tiểu Phúc không dám tin, níu chặt tay Sở Phi, lo lắng nói: "Anh mau nói cho em biết, giải thích hết cho em được không! Rốt cuộc Tiểu Linh nhà em xảy ra chuyện gì?"
"Được rồi, mọi người đừng lo lắng, tôi sẽ nói hết cho mọi người nghe." Sở Phi ngồi xuống ghế trong phòng bệnh, nói tiếp: "Về những việc lên cấp của người thức tỉnh chúng ta, có thể đến bây giờ mọi người vẫn chưa có khái niệm rõ ràng đúng không? Hoặc có lẽ đến bây giờ vẫn chưa có một sự giải thích chính thức cho mọi người?"
Mọi người đều gật đầu: "Đúng vậy, giờ bọn em chỉ biết chỉ số thức tỉnh tương đương của từng cấp bậc, nhưng đối với những chuyện khác trong từng cấp bậc thì thật sự bọn em đều không biết rõ."
"Thật ra chuyện này cũng bình thường." Sở Phi cười nói: "Thật ra hầu hết các nước vẫn còn rất mù mờ về việc khôi phục linh khí của người thức tỉnh, bởi vì trước giờ chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Đầu tiên, chúng ta biết rằng chỉ số hơn ba phần trăm chính là người thức tỉnh ở LV1, sẽ xuất hiện dị năng. Chắc không cần nói nhiều về cấp bậc này, hiệu ứng tổng thể của dị năng đều tùy thuộc vào mỗi người. Sau đó, năng lực được tăng cường thì chỉ số sẽ tiếp tục được nâng cao, nếu trên bốn phần trăm thì đã tới LV2."
"Đúng vậy." Tô Oánh nói: "Bọn em đều đã trải qua quá trình này."
"Ừm, chúng ta tiếp tục." Sở Phi nói tiếp: "Chỉ số của LV2 là trong khoảng 4 đến 4.99, sức mạnh trong giai đoạn này theo cơ bản là gấp mười lần LV1. Nhưng mà nên lưu ý, nếu ở LV2 mà chỉ số đạt tới 4.99 thì khi muốn lên LV3 sẽ phải cần bước ngoặt chuyển tiếp. Bên trong nội bộ của chúng ta gọi cái này là giác ngộ, hay có thể nói là sau khi kích phát tiềm năng của con người thì mới có thể lên LV3. So với LV2, LV3 không chỉ tăng sức mạnh lên gấp mười lần mà còn xuất hiện kỹ năng riêng biệt của riêng mỗi năng lực."
Anh vừa nói vừa giơ tay lên, trong khi suy nghĩ, lòng bàn tay lập tức xuất hiện một quả cầu sấm sét đang lóe sáng tia sét và đùng đoàng tiếng sấm!
Ánh sáng của quả cầu sấm sét thật sự rất chói mắt, sau đó lại vang lên những tiếng xẹt xẹt!
Triệu Minh kinh ngạc hét lên: "Thiên Điểu*! Là Thiên Điểu!"
(*) Thiên Điểu (千鸟, Chidori) là một ví dụ của vận động tự nhiên được sáng tạo bởi Hatake Kakashi. Thuật Thiên Điểu xuất hiện trong bộ truyện tranh Naruto nổi tiếng, yêu cầu người dùng phải dẫn một lượng sét rất lớn về bàn tay. Vì sự tập trung điện lực cao độ mà chiêu thức này phát ra âm thanh giống như tiếng của hàng ngàn con chim dẫn đến cái tên Thiên Điểu.
Mọi người: "..."
"Ha ha, tên gì cũng được!" Sở Phi cười ha hả nói: "Tên gì không quan trọng, quan trọng là muốn đột phá lên LV3 không phải chuyện dễ. Ngoài ra, sau khi đột phá đến LV3 thì năng lực sẽ có sự thay đổi."
Lúc này mọi người đều nhìn Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh... Hình như hai kẻ yêu nghiệt này vẫn chưa giác ngộ gì cả...
"Anh đã nghe nói chuyện của em và Tiểu Linh, chuyện bất ngờ như vậy cũng có đấy." Sở Phi nhìn ánh mắt của mọi người lập tức hiểu ra họ đang nghĩ gì, cười ha ha nói: "Giống như ba đứa bé mà mọi người gặp ở cuộc triển lãm đó, đều là thiên tài không cần giác ngộ mà có thể trực tiếp lên thẳng LV3." Sau đó anh nhìn thoáng qua Thẩm Tiểu Linh rồi nói: "Đương nhiên, nếu so với Tiểu Linh thì như trên trời dưới đất rồi."
Mọi người bỗng chốc đều vui mừng: "Oa!"
Tư chất của Thẩm Tiểu Linh cao đến vậy sao?
Nói thật, là con người, ít nhiều cũng sẽ có lòng ghen tỵ, nhìn thấy người khác mạnh hơn mình đều sẽ ngưỡng mộ.
Nhưng chỉ có hai anh em nhà này, những gì họ đạt được ngày hôm nay là thứ họ nên có!
Dù là người có nội tâm đen tối đến mức nào cũng không ghen tỵ nổi.
Vì hai người này thật sự có thể thanh lọc tâm hồn của người khác!
"Mọi người đừng không tin, để anh nói hết." Sở Phi hơi dừng lại, sắp xếp từ ngữ rồi tiếp tục nói: "Khi LV3 thăng lên LV4 thì lại càng khác nữa, bọn anh gọi cấp này là nguyên tố bản mệnh. Nguyên tố bản mệnh là một loại năng lực tương ứng với năng lực của mỗi cá nhân, không một ai giống nhau. Ví dụ như nguyên tố bản mệnh là sấm sét, cho nên khi anh đột phá thì nhà nước đã phải xây một trạm phát điện rất lớn, dùng lượng điện mạnh kích thích anh đến LV4. Nói thật, thiên phú của anh cũng không phải quá xuất sắc, chỉ là khi đó cấp bậc của anh là cao nhất với lại năng lực cũng không tệ nên mới phải làm vậy."
Những điều Sở Phi nói, bọn họ đã nghe từ Hầu Chí Thiên, nhưng bây giờ nghe chính miệng anh nói lại càng cảm thấy chấn động trong lòng.
Phải có ý chí và nghị lực lớn đến mức nào mới có thể làm được điều đó chứ!
"Nguyên tố bản mệnh có thể kích thích trực tiếp LV3 đạt được chỉ số 5.99, lên cấp LV4. Nói cách khác, nguyên tố bản mệnh của Tiểu Linh là do cô bé hấp thụ miếng kim loại kia, nên đã kích thích cô bé lên cấp." Rốt cuộc cũng nói tới vấn đề chính, khi Sở Phi nói tới đây thì vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn: "Nhưng mà phải chú ý, để từ LV3 lên LV4 không phải chỉ nỗ lực là có thể thành công. Ngoài tư chất và may mắn nhận được nguyên tố bản mệnh tốt thì còn cần tài nguyên vô cùng lớn! Đầu tiên, LV4 mạnh hơn LV3 đến mức nào thì mọi người nhìn kỹ đây."
Anh vừa nói vừa khống chế quả cầu sấm sét trong tay.
Trong phòng, quả cầu sấm sét này giống hệt một chiếc máy bay điều khiển, tùy ý mà bay tới bất cứ chỗ nào mình muốn bay, muốn lớn, nó có thể lớn bằng một quả bóng rổ, muốn nhỏ, nó có thể biến thành một quả bóng bàn.
"Đây chính là khả năng ở LV4, kiểm soát theo ý muốn. Quả cầu sấm sét này của anh khi lớn có thể đạt tới đường kính một trăm mét, nhỏ nhất là thành một vệt nhỏ trên móng tay cũng không thành vấn đề." Sở Phi nói đến đây, khẽ thở dài nhìn Thẩm Tiểu Linh mà nói: "Bởi vậy, anh cũng rất ngưỡng mộ thiên phú của Tiểu Linh. Cô bé là một thiên tài siêu cấp đấy, vừa thức tỉnh đã có đặc trưng của LV4! Hơn nữa trực tiếp thăng lên LV4 gần như cũng không có nút thắt gì."
Mọi người thật sự muốn hét lên!
Tư chất của em gái Tiểu Linh chúng ta hơi bị yêu nghiệt rồi đấy!
Quả thật là đáng sợ!