Editor: Nguyetmai
"Thật… Thật sao?" Chính Hồng Tiểu Phúc cũng không dám tin: "Tiểu Linh nhà ta lại lợi hại như vậy sao?"
Cũng không trách cậu lại kinh ngạc đến vậy.
Thẩm Tiểu Linh vừa thức tỉnh đã có thể khống chế kim loại, hơn nữa còn là loại khống chế hoàn toàn, là loại khống chế muốn uốn nắn ra sao cũng được.
Bọn họ cho rằng đây là hiện tượng bình thường, vì vậy cũng không suy nghĩ nhiều.
Bây giờ nghĩ lại thì… Khống chế kim loại chẳng phải là có thể điều khiển kim loại bay lên sao? Như vậy là giống như dáng dấp lão Ngô bốc vác đi bốc gạch nhỉ!
"Đương nhiên, cô bé chính là lợi hại như vậy đấy, thậm chí sự lợi hại của cô bé còn vượt xa so với tưởng tượng của em nữa cơ." Sở Phi uống một ngụm nước rồi tiếp tục nói: "Bản thân hệ nguyên tố LV4 bình thường sẽ có bán kính tấn công khoảng một trăm mét. Mà rất rõ ràng là bán kính tấn công của Tiểu Linh sau khi thức tỉnh sẽ xa hơn thế này nhiều. Dựa vào mức độ chênh lệch lượng năng lượng cần thiết ở LV4 sơ cấp giữa anh và cô bé, anh tính toán, lượng năng lượng của cô bé cũng gấp đôi của anh. Có thể nói, sau khi cô bé thực sự tiến vào LV4 với phạm vi hai trăm mét, cô bé sẽ là vô địch."
Với phạm vi hai trăm mét, sẽ là vô địch!
Câu này vừa thốt ra, tất cả mọi người trong phòng đều ngẩn người!
Chuyện này... Chuyện này cũng yêu nghiệt quá rồi?
Ngay chính Thẩm Tiểu Linh cũng không dám tin: "Anh Sở Phi, em… Em thật sự lợi hại như vậy sao?"
"Đúng thế, chính là như vậy!" Sở Phi cười nói: "Đương nhiên, vừa rồi anh chỉ nói đến điểm tốt, bây giờ anh sẽ nói cho các em biết điểm xấu."
Mọi người nghe đến đó, trong lòng lập tức kinh hãi, Hồng Tiểu Phúc lại luống cuống: "Anh Sở Phi, sẽ… Sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Không có chuyện gì to tát đâu." Sở Phi mỉm cười, nói: "Có điều phiền toái nhỏ thật sự đến rồi. Anh mới vừa nói, từ LV3 thăng cấp lên LV4 cần lượng tài nguyên cực kỳ lớn, các em còn nhớ chứ? Các em có biết lúc đầu anh đã sử dụng hết bao nhiêu tài nguyên không? Toàn bộ linh dược có thể làm tăng chỉ số trong dị cảnh số 9 đều bị anh ăn hết, nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Vì sao đến bây giờ quốc gia vẫn chưa thể sản xuất số lượng lớn thuốc dùng cho LV3? Vì sao hiện giờ quốc gia đã từ bỏ khai phá dị cảnh số 9 để dốc toàn lực khai phá dị cảnh số 19? Đó là bởi vì nguyên nhân này đây! Số lượng linh dược, linh quả lúc đó anh ăn cộng lại cũng khoảng hơn năm nghìn quả! Tài nguyên của dị cảnh số 9 đã bị anh ăn sạch rồi!"
Nghe đến đó, tất cả mọi người đều hít vào một hơi lạnh!
Cái này… Đậu xanh rau má, số lượng cũng lớn quá rồi đó?
Vì để bồi dưỡng một LV4 mà cống hết tất cả tài nguyên của cả một dị cảnh?
Hồng Tiểu Phúc trợn to hai mắt: "Kinh khủng như vậy?"
"Nếu không em nghĩ thế nào?" Sở Phi thở dài, nói: "Em nghĩ mà xem, việc em dùng thuốc mà thăng cấp quốc gia cũng biết rồi, nhưng tại sao không đưa em thuốc hoặc linh quả LV3? Quốc gia mà lại thiếu em ít thuốc này sao? Cho nên nguyên nhân chính là đây, hiện tại tài nguyên của chúng ta vẫn chưa đủ để bồi dưỡng thêm một LV4 nữa."
"Vậy... Vậy anh Sở, làm sao bây giờ?" Nghe được lời này, Hồng Tiểu Phúc lập tức lo lắng, không biết làm gì mới phải: "Như vậy là không đủ cho Tiểu Linh nhà em dùng!"
"Quả thực không đủ dùng, cho nên anh mới nói là điểm không tốt." Nói tới đây, Sở Phi bất đắc dĩ nhún vai: "Thật sự là LV4 tiêu hao tài nguyên quá nhiều, thông thường nước nhỏ căn bản là không nuôi nổi một LV4. Em xem, bây giờ trên thế giới, ngoại trừ nước Mỹ có LV4 thì chính là nước chúng ta. Các nước khác, cho dù thật sự có người LV3 muốn thăng cấp lên LV4, xét theo tiến độ khai phá dị cảnh hiện nay thì chắc chắn không làm được."
Mọi người quả thật nghe đến ngây người rồi.
Chuyện LV4 này đã không phải là vấn đề liên quan đến một người, mà còn là sức mạnh của cả một quốc gia!
"Còn một tin xấu hơn nữa chính là…" Sở Phi nhìn Thẩm Tiểu Linh, cười khổ nói: "Tư chất của Tiểu Linh thật sự quá tốt, điều này khiến cô bé cần càng nhiều tài nguyên hơn. Dựa theo quan sát vừa rồi của anh, số lượng linh quả mà cô bé cần ít nhất là gấp bốn lần anh! Điều này là sao? Chính là, ít nhất phải cần số lượng tài nguyên bằng bốn cái dị cảnh số 9 thì mới bồi dưỡng được. Vì sao từng người cấp LV4 đều là trân bảo, bị phong tỏa toàn bộ tài liệu? Cũng là bởi vì bất kỳ một LV4 đều là tồn tại cấp chiến lược, tuy bồi dưỡng rất khó khăn, thế nhưng giá trị lại lớn vô cùng, chỉ cao hơn chứ không thấp hơn so với một tàu sân bay chiến đấu hạng nặng!"
Anh nói đến đây, cuối cùng mọi người cũng hiểu.
Vì sao lấy sức mạnh của cả nước mới bồi dưỡng được một người như vậy?
LV4 thật là mạnh mẽ!
Dựa theo lời nói vừa rồi của Sở Phi, bán kính tấn công của anh là một trăm mét. Tuyệt đối không nên xem nhẹ một trăm mét này, với thực lực của anh, chỉ cần tiến vào phạm vi một trăm mét, chiến hạm trên không đều có thể bị anh đánh chìm!
Thẩm Tiểu Linh càng không cần phải nói, bán kính tấn công của cô bé có thể lên tới hai trăm mét, còn có thể khống chế kim loại, chiến hạm trên không ở trong mắt cô bé còn không phải là một đống kim loại hay sao?
Đúng vậy, năng lực của LV4 vẫn chưa so được với uy lực của bom nguyên tử, thế nhưng ai dám dùng bom nguyên tử cơ chứ?
Kẻ nào dám ném bom nguyên tử tức là hoàn toàn diệt vong, đây là công ước quốc tế, cho nên thứ đồ chơi kia phần nhiều là để bày cho đẹp mắt mà thôi.
Tất cả mọi người hít một hơi thật sâu.
Cái này thật là nửa vui nửa buồn.
Vui chính là, Tiểu Linh thăng cấp mà không phải gặp phải nguy hiểm, hơn nữa thực lực của cô bé sau khi thăng cấp còn vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Buồn là, thực lực đúng là mạnh, thế nhưng số tài nguyên cần dùng cũng tăng theo cấp số nhân.
Lượng tài nguyên gấp bốn lần Sở Phi đó, chỉ nghĩ đến thôi đã tê cả da đầu.
Mọi người đang không biết nên vui hay nên buồn, bên kia cánh cửa bỗng dưng ồn ào cả lên, đứng thật xa cũng nghe thấy tiếng rít gào của Lưu Hoa Quân: "Nhanh nhanh nhanh! Mau đẩy vào! Nhanh thêm chút nữa!"
Chợt nghe phịch một tiếng vang lớn, một đám nhân viên y tế đẩy xe chạy vào, Lưu Hoa Quân hét ầm lên: "Tất cả nhanh lên một chút, nhanh! Không còn kịp rồi!"
Sau đó ông nghiêng đầu qua đây, trong nháy mắt cười tươi như hoa: "Cháu gái Tiểu Linh ngoan nhà ta, đừng có vội, ông nội vận chuyển linh quả cho cháu đây!" Ông nói rồi chỉ tay vào cái xe đẩy: "Cháu xem những thứ này, đây là số linh quả LV3 trước mắt thu thập được, tổng cộng khoảng ba nghìn trái, đến đây đi, bây giờ đang rất đói đúng không? Cháu chuẩn bị một chút, chúng ta ăn ngay bây giờ!"
Vẻ mặt mọi người ngơ ngác.
Sau đó Lưu Hoa Quân quay đầu, lại rít gào một hồi: "Còn lề mề cái gì vậy? Dùng miệng nhai thì đến bao giờ? Ép nước! Mau ép nước! Trực tiếp uống, tiêu hóa nhanh!"
Mọi người: "..."
Thế nên âm thanh của việc ép nước vang lên, vừa mới ép mà Lưu Hoa Quân đã nổi cáu: "Tiếng quá lớn, mau đi chỗ khác ép nước rồi mang về đây!"
Một đám y tá nhỏ tựa như mèo bị giẫm phải đuôi, trong chớp mắt đã đi hết sạch.
Triệu Minh chọc nhẹ Hồng Tiểu Phúc, nhỏ giọng nói: "Tiểu Phúc, cái này..."
"Trước đây tính tình ông nội tớ không hung dữ như thế..." Hồng Tiểu Phúc cũng ngơ ngác, sau đó quay đầu nhìn về phía Sở Phi: "Anh Sở, chỗ này... Đã đủ chưa?"
Sở Phi khẽ thở dài, nói: "Lúc đó anh ăn số này còn có thể no một nửa, nhưng với Tiểu Linh thì… Như muối bỏ biển!"
Như muối bỏ biển!
Vừa nghe đến bốn chữ này mọi người lập tức có cảm giác không tốt.
Một xe hoa quả lớn như vậy, nhai còn không kịp, phải ép nước để uống, kết quả lại chỉ như muối bỏ biển?
"Ông trời ơi!" Triệu Minh một tay ôm mặt, bực tức nói: "Vậy rốt cuộc muốn bao nhiêu thuốc đây?"
Vẻ mặt mấy người Tô Oánh cũng là bất đắc dĩ.
Nhu cầu về số lượng này cũng lớn quá rồi đó!
"Nếu không sao lại gọi là sức mạnh của cả nước chứ?" Sở Phi bất đắc dĩ nói: "Thành thật mà nói, chuyện liên quan đến vũ lực vẫn tương đối dễ giải quyết, chỉ cần có thực lực thì đều dễ làm. Thế nhưng tài nguyên thì…" Anh nói rồi nhìn Hồng Tiểu Phúc, duỗi tay ra: "Chỉ có thể dựa vào may mắn. Cho nên…"
"Cho nên…" Hồng Tiểu Phúc đứng thẳng hô: "Cái này giao cho em! Về phương diện chiến đấu có thể là em không có thực lực mấy, thế nhưng công tác hậu cần này là sở trường của em đó! Giờ Tiểu Linh nhà em cần nhiều tài nguyên như vậy, em không đi thì ai đi?"
"Đúng vậy!" Mấy người Tô Oánh cùng đứng dậy, Triệu Minh là người thứ nhất vươn tay: "Tiểu Phúc, cậu đừng nói gì nữa, trước đây bọn tớ theo cậu, ăn ngon uống ngon, giờ bọn tớ cũng có thể giúp chút sức mọn rồi. Lòng tớ đã định rồi, sát cánh đi!"
Hồng Tiểu Phúc gật đầu mạnh: "Sát cánh!"
Mọi người đặt tay lên tay nhau, nghiêm túc ấn xuống: "Sát cánh!"
Nhìn đám nhóc ý chí sục sôi này, Lưu Hoa Quân cũng có sự an ủi lớn.
Quả nhiên tuổi trẻ thật tốt, làm gì cũng tràn đầy nhiệt huyết!
"Tiểu Linh, em ở đây cứ an tâm ăn uống đi." Hồng Tiểu Phúc đi tới đầu giường Thẩm Tiểu Linh, nhẹ vuốt tóc Thẩm Tiểu Linh, nói: "Có anh ở đây, đảm bảo em không có chuyện gì!"
Thẩm Tiểu Linh nhìn Hồng Tiểu Phúc, tâm trạng vốn đang hoảng sợ trong chớp mắt bình ổn lại.
Đúng vậy, có anh trai ở đây, mình có gì mà phải sợ chứ?
Trước đây có khổ sở nào chưa trải qua? Bây giờ chỉ là đói bụng một chút thôi, cái này mà cũng tính là chuyện gì lớn sao?
"Vâng!" Thẩm Tiểu Linh đáp lời một cách quả quyết, nói: "Anh, anh yên tâm đi, em ở đây chờ anh mang thật nhiều trái cây đến cho em ăn!"
"Ha ha! Chắc chắn rồi!" Hồng Tiểu Phúc giơ cao ngón tay cái lên, nói: "Chúng ta là những đứa con cưng của ông trời đó! Chờ anh trở lại!"
Thẩm Tiểu Linh: "Vâng!"
Lúc này Lưu Hoa Quân nói: "Này Tiểu Phúc, ông sẽ gửi toàn bộ tài liệu về linh quả LV3 vào điện thoại di động của cháu, đến lúc đó cháu cứ dựa theo tài liệu mà tìm."
Hồng Tiểu Phúc trả lời: "Cháu biết rồi, cháu đi đây thưa ông!"
Lưu Hoa Quân phất tay: "Đi đi, Tiểu Linh đã có ông trông coi, cháu có thể yên tâm."
Rất nhanh sau đó, đám người Hồng Tiểu Phúc đi ra ngoài.
Lưu Hoa Quân lấy điện thoại di động ra gọi: "Alo, Tiểu Phương à, cậu đã tới chưa? Ừ, được rồi, nhất định phải nhanh lên, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu! Tăng giá? Cứ để bọn họ tăng đi!"
Bên này vừa cúp điện thoại, trong nháy mắt có cuộc gọi đến, Lưu Hoa Quân nhìn vào số gọi tới, nhất thời ngây người: "Trung tâm chỉ huy tác chiến dị cảnh?"
Ông vội vàng cầm điện thoại lên, mới vừa nghe máy đã nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp: "Tổng tham mưu Lưu, tin mới nhất, xuất hiện dị cảnh mới nhất ở thành phố Y - nước X, dị cảnh số 23! Hiện tại bọn họ đang cầu viện trợ trên toàn thế giới, đây chính là cơ hội!"
"Thật sao?" Lưu Hoa Quân sửng sốt, sau đó quyết đoán nói: "Được rồi, tôi biết rồi, tôi lập tức phái người tới cướp tài nguyên!"
...
Mấy người Hồng Tiểu Phúc ra khỏi phòng bệnh, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì vài ngày kế tiếp Lưu Hoa Quân sẽ ở cạnh cô bé, an toàn không cần lo lắng.
Việc cấp bách bây giờ là tìm linh quả, Hồng Tiểu Phúc lấy điện thoại di động ra, mở bản đồ trong ứng dụng Người thức tỉnh, sau đó bắt đầu cẩn thận chọn lựa.
Bây giờ những khu vực xung quanh cầu dị cảnh đều đã bị lật tung hết rồi, tài nguyên có thể sử dụng cũng đã gần hết, cho nên muốn tìm được linh quả cấp bậc LV3 cần phải đến chỗ xa hơn.
Cậu tìm trên bản đồ một hồi lâu, cuối cùng ngón tay bấm vào một vị trí phía trên bản đồ: "Ngày mai chúng ta đến đây nhìn xem liệu có phát hiện linh quả LV3 hay không."
Mọi người đến gần xem, lập tức "Oa" một tiếng!
Khu rừng U Ám, cách cầu dị cảnh bốn mươi kilomet, giới thiệu: Đây là một cánh rừng rậm rạp, ánh sáng trong rừng u ám khó nhìn, sinh vật chủ yếu là báo giáp đen rừng rậm, sinh vật cấp LV2, chiều dài gần hai mét (không tính đuôi), chỉ số khoảng 4.66. Sói rừng rậm, thân dài một mét rưỡi (không tính đuôi), sinh vật cấp LV1, chỉ số là 3.3. Lợn rừng giáp đỏ, hình thể to lớn, thân dài một mét tám (không tính đuôi), sinh vật cấp bậc LV2...
Trong tài liệu liệt kê một loạt các sinh vật, mỗi một loại đều có giới thiệu tương đối cặn kẽ.
Chỗ cuối cùng là chỉ số nguy hiểm: ★★★★★, chú thích: Tính cách của sinh vật trong rừng rậm này cực kỳ hung dữ, hai mắt đỏ ngầu tấn công tất cả sinh vật tiến vào, người sống chớ đến gần!