Âu Thần

Editor: Nguyetmai

Thứ tốt! Chẳng lẽ là…

Mấy người kia nghe thấy câu này, trái tim họ đột ngột nảy lên vài cái, đưa mắt nhìn nhau, Hồng Tiểu Phúc dè dặt hỏi: "Là… Thứ gì tốt vậy ạ, có thể nói cho chúng em biết được không?"

"Là anh đào máu!" Người đội trưởng kia siết chặt nắm đấm: "Bây giờ thứ này sắp được chào giá đến phát điên rồi! Tôi nghe nói, bây giờ khắp nơi trên thế giới đang thu mua thứ này, tuy không biết tại sao nó đắt thế, nhưng nghe nói trên thị trường chợ đen quốc tế đã chào giá hai triệu tệ một quả!"

Mọi người bỗng chốc kinh ngạc hô lên: "Hai triệu tệ một quả!"

Nhóm của Hồng Tiểu Phúc thực sự đờ đẫn!

Theo giá mà họ đã thấy trên app tối qua, 600.000 tệ một quả đã được coi là giá trên trời rồi, thế mà trên thế giới đã chào mức giá hai triệu một quả?

Một quả là hai triệu tệ, mà Thẩm Tiểu Linh cần ít nhất hai mươi nghìn quả...

Mấy người họ cùng hít một hơi thật sâu… Nếu phải mua hết chỗ ấy, phải tốn bốn mươi tỉ nhân dân tệ?

"Chứ còn gì nữa?" Người đội trưởng thở dài: "Đúng là không coi tiền bạc ra gì..."

"Vậy anh ơi." Hồng Tiểu Phúc vội vàng hỏi: "Các anh đã hái được chưa?"

Người đội trưởng kia muốn nói rồi lại thôi, do dự một lúc lâu, lúc này mới bảo: "Nếu là người bình thường, chắc chắn tôi sẽ bảo là chưa, nhưng các cậu đã cứu mạng em trai tôi, cho nên tôi cũng không nói dối các cậu làm gì. Tôi thật sự đã hái được hai quả anh đào máu."

Có thật sao? Hồng Tiểu Phúc nói: "Vậy... Anh ơi, có thể bán cho chúng em được không?"

"Chuyện này..." Người đội trưởng kia nhìn Hồng Tiểu Phúc, sau đó sờ cằm và bảo: "Người anh em à, tuy rằng các cậu đã cứu mạng em trai tôi, nhưng chúng tôi cũng không dễ dàng gì, cho nên tôi chỉ có thể bán cho các cậu một quả với giá giảm mười phần trăm, một triệu tám một quả. Các cậu đừng bảo tôi nói thách với các cậu, tôi cho các cậu xem." Người này nói rồi lấy điện thoại ra, mở app Người thức tỉnh, chào bán một quả anh đào máu lên đó.

Hai triệu hai trăm nghìn tệ.

Vừa lên kệ đã được mua ngay trong chớp mắt.

Đám đông nhìn thấy mà dựng hết tóc gáy!


Đúng là có giá ấy!

Bán với giá ấy rồi mà còn bán hết veo trong nháy mắt!

"Nhìn thấy rồi chứ?" Người đội trưởng kia thở dài: "Tôi thực sự không lừa lọc gì các cậu, nể mối giao tình của chúng ta, tôi để lại cho các cậu với giá rẻ nhất có thể, bớt 400.000 tệ rồi."

Mấy người họ cùng gật đầu, Hồng Tiểu Phúc bảo: "Anh ơi, chúng em hiểu mà, vậy thì một triệu tám vậy, thật lòng cảm ơn anh."

"Không cần khách sáo đâu." Đội trưởng cười cười: "Mọi người đều không dễ dàng gì, không nói nhiều nữa, quả này cho cậu, cứ chuyển tiền qua app là được."

Triệu Minh lập tức dùng app chuyển tiền cho người đội trưởng kia, không quên nói: "Cảm ơn ông anh!"

Tiền trao cháo múc.

Sau khi lấy được tiền, người đội trưởng kia nói: "Hầy, kể ra thì tài nguyên bên trong khu rừng U Ám kia nhiều thật, nhưng quá nguy hiểm, mấy con dã thú đó như bị điên ấy. Trước khi quay về đây tôi còn nhìn thấy một quả anh đào máu nữa, thế mà chưa kịp đi hái đã bị một đàn sói bao vây rồi. Mắt của mấy con sói ấy đỏ ngầu, may mà chúng tôi chạy nhanh, nếu không lần này thực sự nguy hiểm rồi."

Nghe người này nói vậy, họ đưa mắt nhìn nhau.

Xem ra tình hình không ổn lắm... Đám sói này phát điên rồi à?

Lúc này đây, Triệu Minh cũng đã cứu được chàng trai kia, đội trưởng chắp tay nói với họ: "Không cần nói nữa, hôm nay gặp được các cậu đúng là quá tốt. Chúng tôi về nghỉ ngơi trước, tôi khuyên các cậu đừng đi thì hơn, chỗ đó vô cùng nguy hiểm. Tiền tốt thật, nhưng tính mạng vẫn quan trọng hơn."

Nói xong câu này, người đội trưởng tạm biệt mọi người, chỉ chớp mắt đã rời khỏi cầu dị cảnh.

"Tiểu Phúc, xem ra chúng ta không đến chỗ này không được rồi." Lúc này Triệu Minh bước tới và nói: "Theo tình hình ban nãy, tớ đoán chắc chắn vì quốc gia đang thu mua linh quả LV3 trên phạm vi toàn thế giới, nên đám người nước ngoài kia nhân lúc nhà cháy đi hôi của, "đội" giá lên thật cao. Cho nên bây giờ chắc chắn không thể dựa vào việc thu mua được!"

Tất nhiên Hồng Tiểu Phúc cũng hiểu được lời của Triệu Minh.

Thực ra theo lẽ thông thường, khi thăng cấp từ LV3 lên LV4 không cần nhiều quả đến vậy, chỉ chừng năm nghìn quả gì đó là đủ rồi.

Hoa Hạ tự mình cố gắng gom góp vào, mua thêm chừng tám trăm hay một nghìn quả gì đó trên trường quốc tế chắc chắn sẽ đủ.

Vấn đề nằm ở bản thân Thẩm Tiểu Linh.


Tư chất của con bé tốt đến mức gần như cấp độ của yêu nghiệt ấy, yêu cầu ít nhất gấp bốn lần những người LV4 khác.

Một mình con bé có thể chọi bốn người cũng không thành vấn đề.

Thế nên kết quả là, cô bé cũng cần lượng tài nguyên gấp bốn lần...

Bốn lần đấy!

Một linh quả LV3 bây giờ tốn hết hai triệu nhân dân tệ rồi, đây là giá hữu nghị nhé!

Nếu chỉ cần dùng tiền thì không đáng nói, mà quan trọng hơn cả, có tiền cũng chưa chắc đã mua đủ được!

Cảm giác bất an một lần nữa trào dâng lên trong lòng, lần này Hồng Tiểu Phúc thực sự không dám chắc chắn điều gì, lỡ như không đủ thì phải làm sao đây?

Lỡ như không đủ thì phải làm sao đây?

Tiểu Linh sẽ thế nào?

Chuyện này không ai nói trước được!

"Không quan tâm được nhiều đến thế." Hồng Tiểu Phúc trầm giọng nói: "Chúng ta đi xem thế nào đã, bất cứ chuyện gì, đợi Tiểu Linh đột phá xong rồi nói tiếp!"

Mọi người cùng gật đầu: "Được!"

Họ tiếp tục đi về phía Đông.

Vừa đi được chừng sáu kilomet, họ gặp thêm một đội nữa, đội này cưỡi trên mình sói phủ giáp, thành viên nào cũng thương tích khắp mình mẩy, máu me đầm đìa. Hồng Tiểu Phúc và các bạn thấy cảnh ấy, sững sờ, đang định nói gì đó, đội trưởng của đội kia đã gào lên rất to: "Đám dã thú đó điên rồi! Đám dã thú đó điên rồi! Người anh em, nghe tôi một câu thôi, đừng đi!"

Chỉ trong chớp mắt mà họ đã chạy đi xa tít tắp.

Hồng Tiểu Phúc và các bạn: "...""


Tiếp tục đi về phía Đông, họ lục tục gặp thêm vài nhóm nữa.

Mỗi lần gặp được đội nào, đội đấy cũng mang đầy thương tích, ai may mắn một tí thì có thể cưỡi sói phủ giáp mà về, ai đen đủi hơn thì nằm bẹp gí lên lưng sói luôn.

Đám đông đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều thấy trái tim đã vọt đến họng.

Bên trong khu rừng U Ám đã xảy ra chuyện gì rồi?

"Anh Phúc, tớ cảm thấy không ổn lắm." Triệu Minh ghé tới bên cạnh Hồng Tiểu Phúc: "Tuy rằng khu rừng ấy nguy hiểm thật, nhưng cũng không đến mức kinh khủng như vậy chứ? Cậu nhìn mấy người kia đi, bị đánh đến mức thảm thương, lẽ nào động vật bên trong khu rừng kia đồng loạt bạo động à?"

"Tớ cũng không biết nữa." Hồng Tiểu Phúc ngẫm nghĩ rồi nói: "Bất kể thế nào, an toàn vẫn là trên hết, chúng ta đến hồ Tam Thủy gọi Lam mập, có nó rồi, thực lực của Tô Oánh cũng cao hơn ít nhất ba mươi phần trăm!"

Mọi người không có ý kiến gì với đề nghị này, vì thế họ rẽ một chút, đi về phía hồ Tam Thủy.

Luna thấy lạ, nhưng nhiệm vụ mà cô nhận được là bảo đảm an toàn cho nhóm của Hồng Tiểu Phúc, về phần Hồng Tiểu Phúc muốn đi đâu, cô đi theo đấy là được.

Họ nhanh chóng đến bên hồ Tam Thủy, từ đằng xa, Tô Oánh đã nhìn ngay thấy một bọc nước đang chơi đùa trên mặt nước. Cô lập tức gọi to: "Lam mập, bọn chị đến tìm em chơi nè!"

Lam mập trên mặt nước vốn đang chán muốn chết, nghe được tiếng gọi, nó lập tức ngoái đầu nhìn. Đến khi nhìn thấy mấy người bạn Hồng Tiểu Phúc...

Lam mập: "!!!"

Nó không nói nhiều lời đã xông tới, lướt vèo vèo trên mặt nước, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt Tô Oánh.

Lam mập: ♪(^∀^●)

"Hi hi, mấy ngày không gặp, nhớ em lắm đó!" Tô Oánh cười ha hả sờ bụng Lam mập: "Em vẫn tròn tròn mập mập như này nè!"

Luna ở bên cạnh nhìn thôi mà đơ cả người!

Đây... Chẳng lẽ đây chính là sinh vật nguyên tố trong truyền thuyết?

Nhóm này coi cả sinh vật nguyên tố như thú cưng nữa sao?

"Lam mập." Tô Oánh vừa cười hi hi sờ bụng Lam mập vừa hỏi: "Bọn chị định đi mạo hiểm, khá nguy hiểm đấy, em có muốn đi cùng bọn chị không?"

Lam mập: "!!!"

Nó trực tiếp giơ cao tay, làm động tác phô diễn sức lực rồi gật cái đầu bự.


"Vậy thì đi thôi!" Có Lam mập tham gia cùng họ, chỉ số an toàn cao hơn rất nhiều. Đám đông cưỡi trên lưng sói, Lam mập đạp nước trên mặt sông, đoàn người xuôi theo dòng, chạy tới khu rừng U Ám cách đó bốn mươi kilomet.

"Tiểu Phúc." Lần này thật sự là một phen mạo hiểm, những hiểm họa bên trong khu rừng kia chắc chắn không ít, trên đường đi, Luna nói: "Nhiệm vụ mà thủ trưởng Lưu giao cho chị là bảo đảm an toàn cho các em, thực lực của chị cũng khá ổn, cho nên bất kể gặp phải dã thú gì, các em cứ cố gắng bảo vệ chính mình, không cần ra tay, để chị làm là được." Cô nói câu này vô cùng chân thành, Hồng Tiểu Phúc và các bạn cũng biết thực lực của Luna không tệ, họ cùng gật đầu: "Vâng, chị Luna."

Nhóm của họ nhanh chóng tới bên ngoài khu rừng U Ám.

Trên app đánh giá mức độ nguy hiểm của nơi này là năm sao.

Đám đông vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, họ cũng tìm hiểu rất nhiều tư liệu về khu rừng U Ám này.

Nhưng khi thực sự đến gần nó, nhìn thấy khu rừng với lối vào hun hút như địa ngục, trái tim của mọi người vẫn không khỏi thấp thỏm lo âu.

Cây cối bên trong khu rừng U Ám trông như bị một nguồn sức mạnh không rõ tên nào đó bóp méo, khiến cho người ta có cảm giác như lạc vào đầm lầy u ám trong các trò chơi điện tử. Cây cối khô cằn, cành cây méo mó theo các góc độ kỳ dị, bên trong khu rừng còn mờ mịt hơi sương. Từ lối vào nhìn thấy khung cảnh khủng bố này, tầm nhìn đạt đến ba mươi mét đã là khá khẩm lắm rồi.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, mấy người họ đều rùng mình ớn lạnh.

Đi mạo hiểm, nói ra thì đơn giản, chứ lúc tiến hành đâu có dễ dàng như vậy.

Tuy rằng mọi người không ngừng cổ vũ bản thân, nhưng vẫn cảm thấy không thể thả lỏng được.

"Tiểu Phúc." Triệu Minh ôm chặt hai cánh tay mà xoa tới xoa lui, đột nhiên cậu ta bảo: "Bầu không khí này không ổn, cứ u ám thế nào ấy, hay là chúng ta hát một bài cho thả lỏng đi."

Mấy người họ cùng nhau gật đầu: "Có lý, có lý."

Tuy rằng con đường phía trước nguy hiểm, nhưng tinh thần không được rối loạn, cho nên lúc này quả thực rất cần hát một bài để thả lỏng.

"Được rồi, để tớ nghĩ xem hát gì đây." Hồng Tiểu Phúc xoa cằm nghĩ ngợi, sau đó buột miệng hát: "Mau mau lấy ra thanh bảo kiếm cực kỳ sắc bén ấy, trên người tao có thứ ánh sáng không thể tin nổi! Áo giáp bị tao mài nhẵn, phát sáng đến mức chói lòa đôi mắt mày, kỳ lân là tọa kỵ của tao, nó sẽ đuổi theo mày đến tận chân trời!"

Giọng của cậu chẳng khác gì người vỡ tiếng, đám đông nghe xong mà mờ mịt: "!!!"

"Tiểu Phúc, bài này từ đâu ra vậy?" Triệu Minh gào toáng lên: "Lời ca có vẻ nhiều động lực ghê!"

"Tất nhiên phải thế rồi." Hồng Tiểu Phúc vừa hát vừa cười: "Bất kể gặp phải thứ yêu ma quỷ quái gì, vẫn có chọc xuyên qua trái tim mày một cách cực kỳ đơn giản! Anh em bằng hữu của tao ai cũng có võ công tuyệt thế, tốt nhất hãy tìm chỗ nào mà nằm xuống đi, chắc chắn mày không biết bản thân đang ở trong trận chiến khốn cùng, gió lửa xoay chuyển vòng quanh đây!"

Kể ra thì lời bài hát rất phù hợp với khả năng của Hồng Tiểu Phúc.

Mấy người kia cười thật lớn, tâm trạng của cả nhóm bỗng chốc rạng rỡ hẳn lên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận