Âu Thần

Editor: Nguyetmai

Bên trong phòng họp lớn của bức tường vây cầu dị cảnh.

Lưu Hoa Quân dẫn theo một nhóm lãnh đạo trong quân đội, nhìn mấy ba lô linh quả LV3 mà Hồng Tiểu Phúc mang về, ông cười đến mức chảy cả nước miếng!

Sáu nghìn ba trăm năm mươi hai linh quả, tận sáu nghìn ba trăm năm mươi hai linh quả LV3!

Đây là con số mà tất cả mọi người trong phòng họp này thống kê được sau khi kiểm tra mất hơn ba giờ đồng hồ.

Trước kia bên phía Trung Quốc thu mua được bốn nghìn hai trăm ba mươi lăm linh quả, dùng hết hơnhai mươi mốt tỷ nhân dân tệ.

Bây giờ Hồng Tiểu Phúc thu gom một lần được hơn sáu nghìn ba trăm linh quả, đây là bao nhiêu tiền? Hơn ba mươi tỉ nhân dân tệỷ!

M* kiếp, đúng thật là...

"Ha ha ha ha, Tiểu Phúc, cháu không hổ danh là phúc đức của Trung Quốc chúng ta!" Lưu Hoa Quân mừng như mở cờ trong bụng, cười đến mức như một đứa trẻ con. Ông nhìn mấy ba lô lại được thu về trên bàn mà nói: "Tốt, tốt lắm, có số linh quả này, quá trình đột phá của Tiểu Linh yên tâm hơn rồi."

Mọi người cùng gật đầu.

Hiện tại, nếu tính tổng thể, ban đầu Trung Quốc đã có hơn ba nghìn quả, khi ấy thu mua trên phạm vi toàn thế giới được thêm bốn nghìn năm trăm quả.

Qua mấy ngày này, Hồng Tiểu Phúc tìm được hơn sáu nghìn ba trăm quả, Trung Quốc tiêu tốn hai mươi mốt tỉ nhân dân tệ, thu mua thêm bốn nghìn hai trăm quả nữa.

Nếu cộng lại, tổng số đã là hơn mười chín nghìn linh quả LV3, có thể nói, cho dù Thẩm Tiểu Linh cần hai mươi nghìn quả để hoàn tất quá trình đột phá, vậy thì về cơ bản cũng đã đủ rồi – dù gì con bé cũng không thể nào ăn hết chừng này linh quả trong ngày một ngày hai được, cho nên trong một thời gian dài sắp tới, chỉ cần tìm thêm chừng hai, ba nghìn quả là đủ lắm rồi.

"Ôi chao, cuối cùng ông cũng yên tâm được rồi." Lưu Hoa Quân sờ bộ râu của mình với vẻ cảm thán: "Chỉ sợ không đủ thôi, chỉ sợ không đủ, bây giờ ổn rồi, quả nhiên lần này Trung Quốc chúng ta có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, bây giờ cả thế giới không mua ở đâu được, tập trung ở chỗ chúng ta hết, ha ha ha!"

Hồng Tiểu Phúc và các bạn cùng cười.

Tất cả mọi người đều cười rất vui vẻ.

Thẩm Tiểu Linh là thiên tài cấp bậc yêu nghiệt cỡ nào mới cần tới hai mươi nghìn linh quả cho quá trình đột phá!

Đến cả cao thủ hàng đầu thế giới như Sở Phi cũng chỉ cần năm nghìn quả thôi!

Cho nên bây giờ vì Thẩm Tiểu Linh, cấp trên thậm chí không tiếc lòng hạ lệnh "dùng tiềm lực của cả đất nước để nuôi một người", đây là sự coi trọng đến mức nào chứ?

Thực ra cũng vì hai đứa trẻ Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh này quá tốt đẹp.

Tam quan của cả hai quá đoan chính, suy nghĩ tích cực, phấn đấu vươn lên.

Nếu không, đổi lại là người khác, quốc gia có chịu bỏ công bỏ sức như thế này cũng không ai dám chắc.

Nói thế nào đi chăng nữa, đây không phải chuyện vài triệu hay vài chục triệu nhân dân tệ có thể giải quyết được.

Nếu cần mua tất cả linh quả, vậy thì phải tốn bao nhiêu tiền?

"Ông nội, thời gian này thật sự đã làm phiền ông nội nhiều rồi." Hồng Tiểu Phúc nhìn Lưu Hoa Quân, cúi gập người cảm ơn ông.

Câu nói này là cậu nói thật lòng.

Vì Thẩm Tiểu Linh, ông cụ trước mặt cậu đã hao tâm tổn trí đến mức nào?

"Ôi chao, thằng bé này, coi cháu nói kìa." Lưu Hoa Quân vội vàng đỡ cậu đứng thẳng dậy: "Cháu coi cháu kìa, đây không phải việc nên làm sao? Cháu và Tiểu Linh tốt như thế, ông và mọi người giúp được cũng sẽ thấy yên lòng hơn. Ít nhất mọi người đều biết hai đứa tốt tính, có giúp hai đứa cũng không cần sợ nọ sợ kia."

Đám đông lãnh đạo xung quanh cũng gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, cũng vì nhân phẩm của các cháu tốt, chứ đổi thành người khác thửứ xem, cho dù chúng ta làm giúp họ cái này cái kia nhưng cũng không dám bỏ nhiều công sức đến thế."

Câu này là sự thật.

Dù gì LV4 cũng không thể sản sinh hàng loạt như sinh viên của hệ thống giáo dục toàn dân được.

Việc này đòi hỏi phải dùng đến tiềm lực cả nước, nếu như tinh thần giác ngộ của người đó không cao, ai dám mạo hiểm?

Có trời mới biết mình sẽ bồi dưỡng ra được một người như thế nào?

Thời buổi bây giờ dạng người gì mà chẳng có.? Than thân trách phận, thâm thù đại hận, luôn tưởng rằng cả thế giới này mắc nợ mình, những người ôm suy nghĩ như thế đâu phải ít.?

"Hề hề." Hồng Tiểu Phúc sờ sờ mũi, cậu cười: "Tóm lại lần này e rằng cháu và Thẩm Tiểu Linh có trả cả đời cũng không trảa hết được, vậy để kiếp sau, sau nữa trả liên tục vậy."

Ai cũng tỏ ý đồng tình: "Câu này nói đúng lắm, sống làm người Trung Quốc, chết làm ma Trung Quốc."

Mọi người cùng bật cười.

"Ôi chao, náo nhiệt thế nhỉ?" Họ đang cười thì thủ trưởng Phương với mùi rượu nồng nặc đẩy cửa bước vào, vừa bước vào đã nhìn thấy mấy túi lớn trên bàn công vụ, hai mắt ông bỗng chốc sáng ngời: "Để tôi xem nào, đừng nhúc nhích! Chỗ này là bao nhiêu quả thế? Hả!? Chỗ này toàn là linh quả hết à?"

Lưu Hoa Quân cười hề hề: "Hay là cậu cứ nhìn thử xem?"

"Ấy đừng, con sợ con mà kích động lên chắc con ngất luôn." Thủ trưởng Phương hít thở sâu vài lần rồi mới nói: "Thầy Lưu, thầy tiết lộ con số cụ thể cho con với?"

Lưu Hoa Quân cười tít cả mắt khi nói: "Được rồi, không úp úp mở mở với cậu nữa, tất cả là sáu nghìn ba trăm năm mươi hai linh quả, tất cả mọi người trong phòng đếm hết ba tiếng đồng hồ, vừa mới đếm xong đấy."

Hai mắt thủ trưởng Phương mở trừng trừng, kinh ngạc hô lên: "Bao… Bbao nhiêu cơ! Sáu nghìn ba trăm năm mươi hai linh quả? Trời đất ơi, vậy là bao nhiêu tiền? Ban nãy thằng cha người Nhật Bản kia còn ra giá hai triệu đô la Mỹ một quả với con! Trời đất ạ!"

Ông thật sự chấn động!

Bên phía Nhật Bản ra giá hai triệu đô la Mỹ, thế mà Hồng Tiểu Phúc ở bên này chỉ trong nháy mắt đã lấy được sáu nghìn ba trăm năm mươi hai linh quả, đây đúng là động thái kiếm tiền mạnh mẽ kiểu Phúc Linh mà!

"Bác Phương." Trước đó Hồng Tiểu Phúc đã dự đoán được việc quốc gia mua loại quả này chắc chắn phải bỏ một số tiền lớn, cậu lập tức hỏi ngay: "À ừm, bác có tiện kể chuyện này với cháu không ạ?"

Tô Oánh và mấy người kia cùng gật đầu: "Đúng vậy đấy bác Phương, chuyện này chúng cháu không biết, có thể kể cho chúng cháu nghe với không ạ?"

Thủ trưởng Phương nhìn mấy người họ mà cười: "Được, chuyện này cũng không cần giấu các cháu."

Nói rồi, ông bắt đầu kể: "Chúng ta vừa nghe nói Tiểu Linh sắp đột phá LV4 đã lập tức đi thu mua linh quả LV3, chắc các cháu cũng biết, lần này tốn một số tiền rất lớn. Vốn dĩ khi chưa có quá trình đột phá LV4, thứ này bán với giá chừng sáu trăm nghìn nhân dân tệ một quả cũng chẳng có mấy người mua. Bởi vì thứ này hoàn toàn vô dụng với người bình thường, chỉ khi đột phá mới dùng đến. Kết quả lần này Tiểu Linh cần số lượng lớn, bọn bác mới sốt vó lên chứ sao? Bất chấp giá cả, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, cho nên chúng ta bị các quốc gia xung quanh hút mất món tiền kha khá."

Mấy người họ chăm chú lắng nghe.

Hồng Tiểu Phúc đã sớm đoán được chuyện này.

Số lượng linh quả mà Tiểu Linh cần thật sự quá lớn. Nếu chỉ cần ba, bốn nghìn quả, về cơ bản quốc gia của họ có đủ, mua thêm một ít từ bên ngoài là được.

Thế mà Tiểu Linh lại cần một lúc tới hơn hai mươi nghìn linh quả, bản thân Trung Quốc mới có bao nhiêu quả?? Một khi đã sốt ruột, nhất định sẽ bị chèn ép, dùng chân cũng nghĩ ra được chuyện này.

Thủ trưởng Phương tiếp tục nói: "Sau khi tốn một mớ tiền, chúng ta tính rằng, đằng nào cũng tốn rồi, vậy thì dứt khoát chơi luôn một ván lớn, đúng lúc nhóm Đại Tráng quay về từ dị cảnh 23 của nước X báo cáo rằng tài nguyên của nơi đó nghèo nàn không thể tả được. Chúng ta nghiến răng nghiến lợi, thu mua hết tất cả linh quả LV3 có thể thu mua được trên thế giới. Âu cũng chính là chuẩn bị thêm cho Tiểu Linh, tránh thiếu thốn, thế mà, các cháu đoán xem kết quả là gì? Bên phía Nhật Bản xuất hiện liền một lúc bốn người đột phá LV4! Nghị trưởng Togashi của họ sốt ruột vô cùng, hôm nay ở trước mặt bác cứ phải khom lưng cúi đầu, ha ha ha, cả đời này chưa có lúc nào hả hê đến vậy!"

Thủ trưởng Phương nói xong mấy câu này, Hồng Tiểu Phúc lập tức hiểu ra.

Trước đây phía Trung Quốc bị chèn ép mất một khoản tiền mồ hôi xương máu đáng kể.

Tuy thủ trưởng Phương không nói rõ là bao nhiêu, nhưng nhìn giá cả mới nhất trên app Nngười thức tỉnh là có thể phán đoán được, giá bị đội lên vài lần là chuyện có thật!

Mà bây giờ bên kia xuất hiện liền một lúc bốn người cùng đột phá LV4!

Thời điểm tốt thế này...

"Tiểu Phúc à." Lưu Hoa Quân nhìn Hồng Tiểu Phúc và nói: "Cháu có suy nghĩ gì về chuyện này? Cháu nói thử xem.?"

Ý định của Lưu Hoa Quân rất rõ ràng, đây là cơ hội tốt để vắt kiệt đám người kia, nhưng có bán hay không vẫn phải xem lựa chọn của Hồng Tiểu Phúc.

"Ông nội ơi." Hồng Tiểu Phúc nhìn về phía Lưu Hoa Quân, cậu hỏi: "Bên phía Tiểu Linh mỗi ngày cần bao nhiêu linh quả ạ?"

Lưu Hoa Quân trả lời: "Chừng khoảng tám trăm quả, cháu cũng biết mà, thứ này phải ăn theo cách thông thường, cho dù ép nước để uống cũng không nhanh hơn được."

"Vâng." Hồng Tiểu Phúc gật đầu: "Vậy cũng có nghĩa là, số lượng linh quả dự trữ của chúng ta ít nhất cũng đủ cho Tiểu Linh ăn trong vòng nửa tháng?"

Mọi người cùng gật đầu: "Đúng vậy."

"Thế thì đơn giản thôi." Hồng Tiểu Phúc đột nhiên bật cười: "Vậy thì lần này nhất định phải bán rồi, nhất định phải bán! Cơ hội tốt như thế, không bán thì phí quá. Nếu không đợi bốn người LV4 của Nhật Bản chết đói hết cả, chúng ta muốn bán cũng không tìm được người mua, phải không nào?"

"Nói thì nói thế." Lưu Hoa Quân nhíu mày nghĩ ngợi, sau đó nói: "Nhưng lỡ như Tiểu Linh không đủ ăn thì phải làm sao?"

Câu nói của ông mới nhắc đến vấn đề then chốt.

Bây giờ không lo về đầu ra cho linh quả, nhưng lỡ như quá đà, dẫn đến việc linh quả cho Tiểu Linh không đủ, vậy thì thiệt hại quá chứ còn gì nữa?

"Đúng vậy." Thủ trưởng Phương cũng gật đầu: "Tiểu Linh phải làm sao đây?"

"Thực ra cũng đơn giản thôi." Nhật Bản chèn ép tiền của Trung Quốc, Hồng Tiểu Phúc đã vung đao lên sẽ không hề nương tay: "Ông nội, cháu nghĩ thế này ạ. Đầu tiên, cháu sẽ quay về bên trong dị cảnh tiếp tục tìm linh quả, ông có thể bán trước một phần nhỏ để họ thấy có hy vọng, ví dụ như bán chừng năm trăm quả chẳng hạn, như thế ảnh hưởng không quá lớn, hơn nữa cũng có thể đảm bảo nhân tài LV4 của họ không chết đói. Sau khi tìm được linh quả bên trong dị cảnh, cháu sẽ lập tức liên lạc với ông nội, đến lúc đó chúng ta cứ giữ nguyên con số hai mươi nghìn quả, còn dư ra bao nhiêu thì chúng ta bán bấy nhiêu."

Mọi người vừa nghe thấy đã hiểu ngay.

Cách làm của Hồng Tiểu Phúc rất đơn giản.

Ví dụ như, bây giờ họ có tất cả mười chín nghìn linh quả, Trung Quốc bán ra năm trăm quả trước, nhử cho bốn nhân tài LV4 của Nhật Bản không bị chết đói, cứ tùng xẻo họ một đao.

Sau đó, trong khoảng thời gian này, Hồng Tiểu Phúc tiếp tục tiến vào dị cảnh tìm linh quả.

Bởi vì Thẩm Tiểu Linh ăn linh quả cũng cần thời gian nhất định, không thể tìm được hai mươi nghìn linh quả và ăn hết trong một ngày được. Theo như lời Lưu Hoa Quân nói, mỗi ngày Thẩm Tiểu Linh ăn tám trăm quả, vậy thì mười tám nghìn quả còn lại ít nhất đủ cho cô bé ăn tronghai mươi ngày.

Trong hai mươi ngày này, Hồng Tiểu Phúc lại đi đào linh quả...

Kiểu gì cũng đủ thôi mà?

"Vả lại." Hồng Tiểu Phúc bổ sung thêm một câu: "Cháu cảm thấy đây là cơ hội rất tốt. Ông nội nghĩ mà xem, dị cảnh số 23 quá nghèo nàn, không sản sinh được linh quả. Vừa đúng lúc họ có bốn LV4 sắp đột phá nên mới sốt ruột như vậy, nhưng sau này chắc chắn sẽ có dị cảnh số 24, số 25 xuất hiện, sản lượng bên trong các dị cảnh ấy là bao nhiêu, không ai nói trước được. Cho nên chỉ cần đảm bảo Tiểu Linh có đủ tài nguyên, chúng ta có thể chặt chém họ thoải mái! Muốn chém bao nhiêu cứ chém bấy nhiêu!"

Mọi người nghe vậy, cùng gật đầu: "Có lý lắm, tư duy này không chê vào đâu được!"

Hồng Tiểu Phúc nói rất đúng.

Bây giờ phía Trung Quốc có thể vung dao múa kiếm là vì có cả thiên thời, địa lợi và nhân hòa.

Thiên thời, là dị cảnh số 23 mới nhất vừa mới mở ra.

Theo lẽ thường, nhanh nhất phải hơn nửa tháng nữửa mới có dị cảnh tiếp theo.

Địa lợi, là tài nguyên bên trong dị cảnh số 19 của Trung Quốc vô cùng phong phú, không cần lo về linh quả LV3.

Nhân hòa, là bên phía Nhật Bản có tận bốn người LV4 cùng đột phá.

Cơ hội tốt như vậy, không phải lúc nào cũng có đâu.

Cơ hội tốt như thế này mà không kiếm một khoản kha khá thì đúng là lãng phí!

"Vậy được!" Nghe đến đây, thủ trưởng Phương siết chặt nắm đấm: "Ngày mai bác sẽ đi đàm phán với ông ta, lần này, bác nhất định phải chém của ông ta cả vốn lẫn lãi…"

Thế mà ông chưa kịp nói xong câu này đã thấy một anh lính vội vàng từ bên ngoài đi vào, anh lính kia vừa vào cửa đã nói ngay: "Báo cáo! Nghị sĩ Isabella của nước Pháp xin gặp tư lệnh Mạnh!"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau…

Mạnh Đình Huy đột nhiên bật cười như điên: "Ha ha ha ha ha ha! Chẳng lẽ bên đó cũng xuất hiện bốn LV4 liền một lúc?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui