Editor: Nguyetmai
Tường vây cầu bao, bên trong phòng họp lớn.
Lưu Hoa Quân mang theo một đám quân nhân lão thành, nhìn báo cáo mà trợ lý đã thống kê, quả thật cười đến không khép được miệng.
"Ha ha ha! Tốt! Rất tốt!" Lưu Hoa Quân vừa xem vừa cười, giây phút này hoàn toàn có thể nói là thời điểm hạnh phúc nhất cuộc đời ông.
Vì bản báo cáo của trợ lý này viết, người khác xem cũng sẽ hài lòng vô cùng. "Hiện tại số linh quả LV3 dự trữ trong nước là một nghìn bảy trăm sáu mươi hai quả (Thẩm Tiểu Linh hiện đã ăn sáu nghìn năm trăm hai mươi mốt linh quả). Linh quả LV2 dự trữ là một trăm tám mươi lăm nghìn hai trăm ba mươi sáu quả, linh quả LV1 dự trữ: không thể thống kê hết."
Còn khoảng hơn mười bảy nghìn sáu trăm linh quả LV3!
Đương nhiên điều này không quan trọng, quan trọng là, đây là số lượng mà Thẩm Tiểu Linh vừa ăn, vừa dự trữ được!
Nghĩa là thế nào?
Cho dù Thẩm Tiểu Linh cần tổng cộng hai mươi hai nghìn linh quả LV3, hiện tại ít nhất cũng có thể còn hơn hai nghìn quả!
Tính theo giá cả của linh quả LV3 hiện nay là năm triệu Euro một quả thì chính là gần tám mươi tỉ nhân dân tệ!
Nhưng con số này vẫn không nhiều bằng một trăm tám mươi lăm nghìn linh quả LV2!
Nếu như bán đi một món, kiếm lại khoảng hơn một trăm tỉ không thành vấn đề!
Nói cách khác, cộng thêm số linh quả bán cho Nhật Bản và Pháp, hiện tại chỉ riêng khoản linh quả thôi thì Trung Quốcđã kiếm lời được khoảng ba trăm tỉ!
Ba trăm tỉ, lợi nhuận ròng!
"Ái chà, có tiền rồi." Lưu Hoa Quân mặt tươi cười tựa như một đóa hoa: "Đây là vận mệnh hưng thịnh của đất nước chúng ta, cho chúng ta gặp phải dị cảnh số 19 có tài nguyên siêu phong phú như thế này. Tôi đoán hiện giờ mấy nước trước kia không vừa mắt chúng ta cũng đang đỏ mắt muốn chết ấy!"
Mọi người cũng nhao nhao gật đầu.
"Ha ha ha, đúng vậy, có khi đám người kia sắp khóc tới nơi rồi ấy chứ!"
"Tôi đoán cái đám phương Tây coi Mỹ là thủ lĩnh kia sắp đứng ngồi không yên rồi, chúng ta không thể bị thắng lợi làm đầu óc mê muội, mọi chuyện vẫn cần chuẩn bị chu đáo một chút."
"Có lý, tôi luôn cảm thấy hỏa lực của chúng ta vẫn chưa đủ mạnh, hay là chúng ta gia tăng thêm số lượng đại pháo đi?"
"Tôi thấy được đó, gọi Đông Phong Express* chuẩn bị thêm đi."
(*) Đông Phong Express: hãng chuyển phát nhanh của quân hỏa tiễn thuộc quân giải phóng Trung Quốc.
Nghe những lời bàn luận phía dưới, Lưu Hoa Quân vuốt râu suy nghĩ một lát, sau đó nghiêm túc vỗ bàn một cái: "Chuẩn bị thêm hỏa lực đi! Tôi luôn cảm thấy mấy tên Mỹ sẽ không ngồi yên làm ngơ đâu! Trước đây chiêu cắt cổ toàn thế giới chính là phát minh của đám Đại Bàng đầu trắng đó, chúng ta động vào miếng ngon của chúng, chắc chắn chúng sẽ không tốt bụng cho qua đâu! Mọi người đều phải chuẩn bị thật tốt, sẵn sàng tâm lý cho cuộc chiến ác liệt với bọn chúng."
Mọi người cùng gật đầu: "Không thành vấn đề!"
"Nói ra, cũng là nhờ chúng ta may mắn." Lưu Hoa Quân thỏa mãn dựa vào ghế, cười nói: "Có hai đứa trẻ Tiểu Phúc, Tiểu Linh này, thật sự là may mắn lớn của chúng ta. Mấy ngày nay chỉ riêng bên phía Tiểu Phúc đã kiếm được thêm hơn ba nghìn linh quả LV3 về rồi, quả nhiên có linh quả trong tay thì chẳng cần lo lắng gì."
Mọi người cùng nhau cười to.
Đang cười thì lính liên lạc bên kia vội vã chạy vào, nói: "Báo cáo! Chuyên viên của ba nước Canada, Australia, Ấn Độ đã đến, mời thủ trưởng ra chỉ thị."
"Ôi trời! Đúng là nghĩ tới cái gì là tới cái đó!" Lưu Hoa Quân cười ha hả, sau đó trực tiếp đứng dậy: "Đi, tiếp tục đi "cắt cổ" nào."
Đây thật sự là cắt cổ toàn thế giới, Trung Quốc bây giờ rõ ràng là đang dùng tài nguyên để chèn ép người khác.
Mấy người muốn có LV4? Xin lỗi, tài nguyên đều ở chỗ tôi, các người cũng chỉ có thể như dê đợi làm thịt thôi!
Rất nhanh, Lưu Hoa Quân dẫn theo thủ trưởng Phương và Mạnh Đình Huy vào phòng tiếp khách, lúc này, chuyên viên của ba nước Canada, Australia, Ấn Độ đã ngồi đợi sẵn ở đây từ sớm với vẻ mặt sốt sắng.
Lưu Hoa Quân cũng không khách khí, vừa tới cửa đã ngồi vào ghế chính rồi nói: "Được rồi, tôi tin các vị cũng đã biết giá cả linh quả của chúng tôi, năm triệu Euro một quả, hiện tại có một nghìn năm trăm linh quả, mọi người cứ nghiên cứu nhé!"
Ba vị chuyên viên: "..."
Đây quả thực là quang minh chính đại cầm đao giết người.
Nhưng không mua có ổn không?
Nếu một nghìn năm trăm linh quả này bị một nước mua hết, không chừng người ta có thể lên LV4 một cách hoàn mỹ ấy chứ!
Còn hai nước kia cũng chỉ có thể chết đói thôi!
Bỏ cái nhỏ lấy lớn, đây chính là bỏ nhỏ lấy lớn!
"Mua!" Chuyên viên Ấn Độ hung hăng nghiến răng: "Tôi cần năm trăm quả!" Hai người còn lại cũng cùng nhau nói: "Mỗi người năm trăm quả!"
…
Nước Mỹ, tại Nhà Trắng.
Tổng thống Wallace nhìn bản báo cáo trong tay, lông mày nhíu chặt.
Lúc này đám Trung Quốc kia đang cắt cổ toàn thế giới, ông ta không thể không biết.
Nhưng biết thì làm được gì?
Tài nguyên đều trong tay người ta, quả linh quả LV3 từ các dị cảnh trên toàn thế giới đang ngày càng ít đi.
Chỉ có dị cảnh số 19 của Trung Quốc kia giống như ăn một lượng lớn thức ăn tăng trọng vậy, không ngừng sản xuất linh quả LV3!
M* kiếp, nói lý thế quái nào được!
Có trời mới biết vì sao trong dị cảnh của bọn họ có nhiều tài nguyên như vậy mà lúc trước bọn họ lại sốt vó chạy đi thu mua, đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy!
"Tôi biết ngay thể nào cũng có vấn đề với đám thỏ đấy mà." Tổng thống Wallace hung hăng xoa huyệt thái dương, nói: "Cái đám Trung Quốc kia từ trên xuống dưới đều có một đặc điểm, thích trữ đồ! Khi chơi một trò chơi sinh tồn, tôi phải biết rằng suy nghĩ đầu tiên của đám thỏ luôn luôn là tích trữ tài nguyên, cho đến khi nào không tích được nữa chúng mới bắt đầu xuất chiêu! Cái trò ấy tên gì ấy nhỉ? PUBG* đúng không? Cái đám người chơi Trung Quốc kia không có ba, bốn trăm viên đạn, năm, sáu cái túi cứu thương chứa thuốc giảm đau gì đó thì sẽ không cảm thấy an toàn chút nào!"
(*) PUBG: Player Unknown"s Battlegrounds, một tựa game sinh tồn nổi tiếng, chỉ chiến trường của những người chơi vô danh.
Lời của ông ta quả thật không sai.
Người chơi Trung Quốc đều có một đặc điểm, đồ gì cũng muốn tích trữ.
Từng chút từng chút một giống như chuột đồng, liều mạng mà tích trữ!
Suy cho cùng, đây cũng là tài năng của cả chủng tộc...
"Đúng vậy." Trợ lý bất đắc dĩ gật đầu: "Nhìn chung, năm nghìn năm lịch sử Trung Quốc, thực ra tổng kết lại chính là một từ: tích trữ. Tích trữ quân đội, tích trữ lương thực, vậy nên trong bốn nền văn minh cổ đại cũng chỉ có Trung Quốc là còn tồn tại đến bây giờ, những nước khác đều biến mất."
"Câu châm ngôn kia của Trung Quốc thật sự rất hay." Tổng thống Wallace thở dài: "Quảng tích lương, hoãn xưng Vương*. Trên phương diện tích trữ đồ đạc, đám người này thật sự phải gọi là không ai sánh bằng. Từ người dân cho đến quan chức, cái gì cũng tích trữ! Dân chúng có tiền là gửi ngân hàng tích trữ ngay! Nhìn cơ sở hạ tầng của bọn họ xem, những năm gần đây quả thực bọn họ làm tốt tới mức khiến tôi hoài nghi cuộc đời này! Nhìn lại cái đám ngu xuẩn đất nước chúng ta, có bao nhiêu tiền là tiêu bấy nhiêu! Một đồng tiết kiệm trong ngân hàng cũng không có! Ngân hàng không có tiền thì có thể xây dựng được cái gì? Hiện tại lương hưu bị thiếu hụt cũng sắp không lấp nổi nữa rồi!"
(*) Quảng tích lương, hoãn xưng Vương: việc quan trọng là tích trữ lương thực trên diện rộng, tạm thời hoãn xưng Vương lại để lo thế cục trước mắt mới là sáng suốt.
Nói đến đây, hai người cùng nhau thở dài.
Thật sự là hết cách.
Người của hai quốc gia có sự chênh lệch lớn về mặt tư tưởng.
Công dân Mỹ là điển hình cho chủ nghĩa hưởng thụ, thông thường sẽ không gửi tiết kiệm, có bao nhiêu tiền là tiêu hết bấy nhiêu.
Cho nên ngân hàng của bọn họ rất khó rút ra một số tiền lớn để xây dựng đất nước.
Mà Trung Quốc thì hoàn toàn ngược lại.
Người dân Trung Quốc đều có một đặc điểm, chỉ cần không có tiền gửi trong ngân hàng là tâm trí sẽ hoảng loạn, không yên lòng.
Cho nên có chút tiền là đi gửi liền.
Có chuyên gia từng làm thống kê, tỷ lệ tiền gửi ngân hàng của Trung Quốc cao tới bốn mươi bốn phần trăm, quá kinh người, thế nghĩa là gì?
Chính là có bốn mươi bốn phần trăm dân số gửi tiết kiệm! Tạm không nói tới số lượng lớn nhỏ, chỉ riêng tỷ lệ này thôi cũng đã giúp các ngân hàng Trung Quốc nắm giữ lượng tiền vốn rất lớn.
Có số tiền này là có thể xây dựng cơ sở hạ tầng, có thể khai phá, tiền chi ra để thúc đẩy giải quyết vấn đề việc làm trong xã hội, trình độ lao động cao giúp làm tăng thu nhập, dân chúng lại đem tiền kiếm được đi gửi ngân hàng, đây chính là một vòng tuần hoàn tốt đẹp.
Vậy nên có rất nhiều người trí thức hay người có tầm ảnh hưởng lớn ra sức cổ súy tư tưởng tiêu tiền, họ nói rằng quan niệm tiêu pha dè sẻn của người Trung Quốc là lạc hậu…
Lạc hậu cái m* nó!
"Ngài Tổng thống." Vị trợ lý cũng bày tỏ không biết làm sao với vấn đề này, dù sao Mỹ đã quen cắt cổ toàn thế giới rồi, mỗi lần trong nước thiếu tiền là lại đi "cắt cổ", kết quả giờ bị người khác cắt lại, sao có thể không bận tâm? Vị trợ lý bất lực hỏi: "Tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
"Trước tiên cứ chờ đi." Tổng thống Wallace khẽ thở dài, nói: "Rõ ràng món hời này đã bị bọn họ chiếm mất, chúng ta lo lắng cũng vô ích. Trước tiên cứ quan sát một chút, tính theo thời gian thì dị cảnh tiếp theo cũng sắp xuất hiện rồi, đến lúc đó xem tài nguyên thế nào? Nếu như tài nguyên không có nhiều, vậy chúng ta chỉ có thể tạo áp lực ép bọn họ chia sẻ tài nguyên."
Trợ lý gật đầu, vội vàng ghi lại: "Được, ngài Tổng thống."
Wallace suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, bên phía Reid Doug thế nào rồi? Chấp hành mệnh lệnh của tôi chưa?"
"Đã bắt đầu chấp hành rồi thưa Tổng thống." Trợ lý nhìn tài liệu trong tay, nói: "Theo kế hoạch của ngài, đến tối nay sẽ ra tay."
"Tốt." Wallace hơi nheo mắt: "Chỉ một nước X cỏn con mà lại xuất hiện một LV4, nếu kế hoạch dị cảnh số 23 đã bị thủ tiêu vậy thì hắn ta tồn tại cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Hiện tại là thời kỳ tranh đoạt tài nguyên gay gắt, tuyệt đối không thể để cho bọn chúng có thêm một LV4 để tranh giành tài nguyên với chúng ta được!"
…
Nước X, bên trong dị cảnh số 23.
Người LV4 đầu tiên của nước X - Nguyễn Khánh Sinh đi bên cạnh Reid Doug, nhìn quanh khu rừng, vừa đi vừa hỏi: "Reid Doug, anh vội vội vàng vàng tìm tôi tới đây có chuyện gì vậy? Không phải trước đây anh nói ở đây không có tài nguyên, phải lập tức rời đi sao? Sao giờ lại quay lại?"
"Chỉ thị của quốc gia." Reid Doug thản nhiên nói: "Dù sao chỗ này cũng là một dị cảnh có diện tích lớn, nhưng tài nguyên lại nghèo nàn như thế này rõ ràng là không bình thường, cho nên hai ngày nay tôi lại sai quân lính tới đây tìm thử, không ngờ tôi lại phát hiện ra vài thứ."
"Ồ!" Nghe xong lời này, mắt Nguyễn Khánh Sinh lập tức sáng lên: "Chẳng lẽ anh đã phát hiện ra thứ gì ghê gớm?"
"Đương nhiên." Reid Doug liếc nhìn những binh lính xung quanh, sau đó cúi đầu, tiến tới gần bên tai Nguyễn Khánh Sinh, nhỏ giọng nói: "Tôi nói cho anh, nhưng anh đừng truyền ra ngoài, thứ lần này tôi phát hiện ra là…"
Nguyễn Khánh Sinh đang nghe rất chăm chú, đúng lúc Reid Doug chuẩn bị nói, không ngờ hắn ta lại đột nhiên ra tay, tóm lấy cổ Nguyễn Khánh Sinh!
"Khụ… Khụ…" Nguyễn Khánh Sinh không dám tin vào mắt mình, nói: "Mày làm… Làm gì vậy…"
"Thi hành mệnh lệnh." Reid Doug nhìn người chưa cao tới một mét bảy trong tay, cười lạnh hai tiếng nói: "Mày tưởng rằng, sau khi kế hoạch số 23 thất bại, bọn tao vẫn sẽ giữ lại mày để sau này mày tranh giành tài nguyên với bọn tao sao? Đừng ngây thơ nữa, đồ ngu xuẩn!"Mắt Nguyễn Khánh Sinh trợn trừng như muốn rơi ra ngoài, kêu lên sợ hãi: "Bọn mày qua cầu rút ván! Bọn mày…"
"Nói nhảm." Reid Doug nói như đương nhiên: "Thế giới sau này chính là cuộc chiến tranh giành tài nguyên, có thể bớt đi một đối thủ dĩ nhiên là điều tốt. Nếu không, để một sát thủ như mày ở bên cạnh, tao thật sự ngủ không ngon giấc…"
Hắn đang nói, giữa tay phải của hắn và cổ của Nguyễn Khánh Sinh bỗng nhiên bốc lên một đám khói cuồn cuộn, Nguyễn Khánh Sinh kịch liệt giãy giụa một lúc, cùng với đó là miệng và cổ đều bị Reid Doug đốt cháy!
"Hừ." Giết Nguyễn Khánh Sinh xong, Reid Doug nhẹ nhàng phủi tay nói: "Về sau, nước X có thể thoát khỏi cuộc chiến tài nguyên trong tương lai rồi, tạm biệt."
Hắn vốn định đi thẳng.
Kết quả không ngờ sau khi chết, cơ thể Nguyễn Khánh Sinh bỗng nhiên bắt đầu phong hóa!
Có điều chỉ được mấy giây đã hoàn toàn trôi dạt theo gió.
Đồng thời trên mặt cỏ xuất hiện một thứ như tinh thể, toàn thân màu vàng, ập vào tầm mắt Reid Doug!