Âu Thần

Editor: Nguyetmai

Sở Phi và Thẩm Kiều thấy Yama đường đường đang ở cấp nửa LV4, một người đàn ông khiến hai người bọn họ phải bó tay, lúc này lại đang bị quấn băng dính treo lên cây đại thụ...

Cái quái gì vậy?

Lý Thiên Kỳ vừa dùng kẹp vừa nói: "Chú nói chú là nửa LV4? Nói đùa gì vậy? Có ai LV4 mà yếu như chú không vậy?"

Sở Phi: "..."

Thẩm Kiều: "..."

Tên này... Yếu lắm à?

"A a a a a…!!!"

Lúc này Yama đã bức bối đến nỗi chỉ muốn đập đầu vào tường!

Dù gì hắn cũng là nửa LV4 đấy!

Năng lực là hấp thụ năng lượng có thể được gọi là một dạng năng lực BUG (*) đấy!

(*) BUG: là một lỗi trong game, các game thủ gần như sẽ "chết" khi gặp lỗi này, do đó nghĩa bóng của từ BUG là quá mạnh, không nên xuất hiện trong trò chơi.

M* nó sao giờ lại thành ra thế này?

"Tao đã nói tao là nửa LV4..." Bây giờ Yama đã đau đến nỗi bờ môi run run. Hắn thật sự không biết vì sao đám nhóc này lại thù dai như vậy, bọn mày có thể dùng một gậy đánh chết tao được mà...

Như vậy chẳng phải tao có thể hấp thụ năng lượng được rồi sao?

"Đây là... Tình huống gì vậy?" Sở Phi ngơ ngác nhìn Yama bị trói trên cây: "Sao mấy đứa... Lại bắt được hắn vậy?"

Sở Phi thật sự không sao hiểu nổi.

Đây chính là Yama, đường đường là một tên nửa LV4, năng lực hấp thụ năng lượng BUG như vậy, năng lực giống Sebastian Shaw trong X-Men như vậy!

Kết quả lại thua trong tay đám nhóc học sinh cấp ba Hồng Tiểu Phúc sao?

Hơn nữa nhìn dáng vẻ bọn nhỏ, có vẻ như chẳng còn bị thương gì?

"Ấy! Anh Sở!" Hồng Tiểu Phúc vừa nhìn thấy Sở Phi đi tới, lập tức hào hứng, vội vàng đi tới nói: "Sao anh lại tới đây vậy? Hôm nay bọn em đang hái trái cây ở đây, ông chú này đột nhiên chui ra bắt bọn em bỏ lại trái cây mới tha chết cho bọn em. Lúc ấy bọn em đã bàn với nhau rằng hình như có điều gì đó sai sai. Nếu ông ta có thể cướp được thì nhất định là phải cướp trước rồi nói sau, thế là bọn em cũng không ra tay, để xem rốt cuộc ông ta giở chiêu gì, kết quả... Ha ha, ha ha..."

Sở Phi: "..."

Cho nên mấy đứa không hề ra tay với hắn mà treo hắn lên cây luôn sao?

"Anh là..." Lúc này Hồng Tiểu Phúc lại nhìn về phía Thẩm Kiều, vui mừng nói: "Anh là anh Thẩm Kiều!"

"Là anh, ha ha ha, là anh đây!" Thẩm Kiều đi lên ôm vai Hồng Tiểu Phúc, cười to nói: "Chúng ta lại gặp nhau rồi! Cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau! Ha ha ha! Bởi vì biểu hiện của anh trong tù rất tốt, Chính phủ đặc biệt phê chuẩn cho anh lập công chuộc tội! Nhiệm vụ lần này kết thúc, anh sẽ được khôi phục tự do!"

Anh ta đang nói, bỗng nhiên âm thanh dần trầm xuống, nói tiếp: "Có điều đáng tiếc, cảnh sát Lý Vỹ phụ trách phối hợp với anh... Đã hy sinh..."

Lúc nói câu này, vẻ mặt của anh ta cực kỳ nặng nề, nước mắt không kìm được liền chảy xuống.

"Hả?" Hồng Tiểu Phúc nghe xong nhất thời sững sờ, sau đó vội vàng hỏi: "Sao lại hy sinh?"

"Chính là hắn." Thẩm Kiều chỉ vào Yama, nói: "Do hắn giết!"

Đám Hồng Tiểu Phúc cùng nghiêng đầu đi, Lý Thiên Kỳ ngơ ngác đưa mỏ kìm cho Thẩm Kiều: "Thẩm đại ca, anh đừng quá đau lòng... Kẹp mấy phát cho hả giận đi!"

Yama: "..."

"Là mày! Lại là mày!" Lúc này Yama như gặp phải bọn khủng bố, cả người sợ hãi run rẩy: "Mày muốn làm gì? A a a a…!!!"

Gặp lại kẻ thù, sao Thẩm Kiều có thể khách khí với Yama được, anh ta đi qua kẹp cho hắn một trận: "Lần này là kẹp vì cảnh sát Lý Vỹ! Lần này vẫn là kẹp vì cảnh sát Lý Vỹ! Tao kẹp chết mày! Tao kẹp chết mày!"

Anh ta kẹp không hề nương tay, cả khu rừng lập tức vang lên tiếng gào thét của Yama: "Á á á…!!!"

Thẩm Kiều kẹp một lúc mới cảm thấy xả được cơn giận.

Anh ta đi đến bên cạnh Hồng Tiểu Phúc, nói: "Tiểu Phúc, anh có thể... Giết chết tên này không? Anh... Muốn báo thù cho cảnh sát Lý."

Hồng Tiểu Phúc nhìn anh ta, lại nhìn Yama, quả quyết gật đầu: "Được, vậy giao hắn cho anh."

Thời đại giờ đã khác rồi.

Bây giờ là thời đại khôi phục linh khí, vô số người bắt đầu thức tỉnh, chiến đấu trong dị cảnh.

Hôm nay tên này vào được đây, không biết ngày mai lại có kẻ nào đi vào nữa.

Nếu cứ sợ máu tươi, sợ cái chết, sau này không thể nào chiến đấu được.

Nếu như không giết Yama, có trời mới biết liệu hắn có cơ hội ngóc đầu trở lại hay không?

Khi đó chẳng may tổn thương đến những người vô tội, ai sẽ chịu trách nhiệm đây?

Kết cục của nhân từ nương tay là sẽ liên lụy tất cả mọi người xui xẻo cùng mình...

Cho nên, nên giết thì giết, không thể do dự!

"Cảm ơn em." Thẩm Kiều nhẹ nhàng nói câu cảm ơn, sau đó lấy một con dao ra khỏi túi, chậm rãi đi đến trước mặt Yama, nói: "Tao giết mày, là bởi vì mày đã giết cảnh sát Lý. Tao cũng cảm ơn mày, nhờ mày mà tao đã hoàn toàn lột xác."

Yama hoảng sợ mở to hai mắt, không ngừng cầu xin tha thứ: "Đừng! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Tôi đồng ý mọi thứ, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì, đừng giết tôi!"

"Rất xin lỗi." Thẩm Kiều nói khẽ: "Nhát dao này, là đâm vì ba tao, vĩnh biệt, Yama."

Thẩm Kiều nói xong, con dao đặt lên ngực Yama, sau đó chậm rãi đẩy vào.

Năng lực của Yama là hấp thụ năng lượng, cho nên dĩ nhiên Thẩm Kiều dùng sức nhẹ nhất để giết hắn.

"Phập…"

Con dao găm vào da thịt của Yama.

"Hự..."

Yama rên lên một tiếng, cuối cùng khi trái tim ngừng đập, trùm buôn thuốc phiện lớn nhất trong lịch sử khu vực Tam Giác Vàng đã thật sự bỏ mạng!

"Phù..." Hai hàng nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Thẩm Kiều, anh ta ngẩng đầu lên, lẩm bẩm nói: "Ba, con... Đã báo thù được cho ba rồi..."

"Hãy nén bi thương." Sở Phi đi tới, vỗ bả vai Thẩm Kiều: "Vì cảnh sát Lý, hãy sống cho tốt."

Thẩm Kiều mạnh mẽ gạt đi nước mắt, nhếch miệng lên mỉm cười rạng rỡ, nói: "Tôi biết rồi."

Tận mắt nhìn thấy Yama chết trước mắt mình, đám Hồng Tiểu Phúc liếc nhau, đều nhìn ra sự thay đổi trong tâm lý của mọi người.

Tương lai sẽ như thế nào, không ai nói trước được.

Song có thể đoán được là, tình thế hiện tại trên thế giới đã bắt đầu chuyển biến xấu.

Mặc dù rất nhiều chuyện Lưu Hoa Quân không nói với Hồng Tiểu Phúc, nhưng Hồng Tiểu Phúc có thể đoán được ít nhiều.

Ví dụ như châu Phi rơi vào chiến loạn trước cả khi linh khí khôi phục.

Ví dụ như những tên lính đánh thuê trên quốc tế.

Ví dụ như những phần tử khủng bố nấp trong bóng tối trên thế giới.

Bọn chúng chắc chắn cũng đang rục rịch.

Trước giờ thế giới này không hề hòa bình, từ xưa đến nay cũng đã như vậy.

Có điều sinh ra ở một quốc gia hòa bình, cho nên nếu như không có chuyện khôi phục linh khí, Hồng Tiểu Phúc nhất định sẽ vô cùng sẵn lòng làm một học sinh bình thường, tương lai thi đại học, sau khi tốt nghiệp tìm một công việc, sống thật vui vẻ cùng Thẩm Tiểu Linh.

Nhưng bây giờ, thời đại đã khác.

Một quả linh quả LV3 có thể bán được giá trên trời là năm triệu Euro, năm triệu một quả đấy!

Đứng trước lợi ích lớn đến nỗi giết nhau đỏ cả mắt, tuyệt đối không phải một câu nói đùa!

Nếu như không dám thấy máu, không dám đối mặt với sự sống chết, sau này gặp phải bọn liều mạng thì biết làm sao bây giờ? Về mặt khí thế đã bị đối phương áp đảo triệt để, vậy còn cần đánh nhau không?

Dù sao... Đây cũng không phải là trò chơi...

Hồng Tiểu Phúc đang suy nghĩ, thật không ngờ, ngay lúc này, thi thể của Yama bắt đầu xảy ra sự thay đổi rất lớn!

"Xẹt..."

Đó là quá trình phong hóa rất nhanh, da thịt biến mất như cỏ khô, gió thổi một phát liền bay đi không để lại dấu vết.

Sau đó, "lách cách" một tiếng, một viên tinh thể màu xanh rơi xuống đất.

"Hả! Đây là cái gì vậy?" Theo bản năng, Lý Thiên Kỳ nhặt viên tinh thể kia lên đưa cho Hồng Tiểu Phúc trước tiên: "Tiểu Phúc cậu xem, sau khi Yama chết biến thành cái này... M* nó cái quái gì vậy?"

Cậu ta còn chưa nói dứt câu đã thấy viên tinh thể màu xanh nhanh chóng hóa thành tro bụi, sau đó hòa vào trong cơ thể cậu ta!

"Thiên Kỳ!" Đám Hồng Tiểu Phúc vội vã nhào tới, đã thấy trên trán Lý Thiên Kỳ đổ đầy mồ hôi, đứng ở đó ngơ ngác một hồi lâu, sau đó bỗng nhiên hét lên: "Tớ... Ôi đậu má! Tớ... Tớ lại có thêm một năng lực! Là năng lực của Yama!"

Mọi người: "!!!"

"Thật hay giả?" Sở Phi vội vã hỏi: "Cậu có được năng lực của Yama? Như vậy chẳng phải nghĩa là viên tinh thể vừa rồi..."

"Chắc là sau khi Yama chết đã biến thành kết tinh năng lực, sau đó được em hấp thu!" Lý Thiên Kỳ nói oang oang: "Anh Sở Phi, anh thử đánh em xem!""Được." Sở Phi cũng biết đây chính là phát hiện lớn, cũng không khách khí, trước tiên dùng dòng điện nhỏ nhất đánh Lý Thiên Kỳ.

"A… Đã quá!" Lý Thiên Kỳ giật giật, sau đó dường như vô cùng thỏa mãn thở phào: "Thật... Thật sự quá đã... Anh Sở Phi, anh hãy dùng sức đi, dùng thêm sức nữa đi!"

Mọi người: "..."

Trương Dương đưa tay che mặt: "Thật đúng là nói cái gì thành cái đó. Bây giờ Thiên Kỳ đã trở thành kẻ cuồng bị ngược đãi thật sự rồi! Không được đánh sẽ không thoải mái!"

Triệu Minh: "..."

Hồng Tiểu Phúc: "..."

Hai người cùng rùng mình… M* nó, may mắn là Lý Thiên Kỳ nhặt được, nếu không nhỡ đâu mình nhặt được, vậy có khác nào hàng ngày đưa mặt cho người ta vả đâu chứ?

"Tin này vô cùng quan trọng." Trước tiên Sở Phi nói: "Chúng ta nhất định phải lập tức báo chuyện này lên trên, chắc chắn thủ trưởng Lưu sẽ có sắp xếp quan trọng!"

Mọi người cùng gật đầu: "Được!"

Kết quả, vốn dĩ là một chuyện rất nghiêm túc trong hôm nay, song từ khi Lý Thiên Kỳ dung hợp năng lực của Yama, sự việc đã hoàn toàn thay đổi...

Trên đường đi, Lý Thiên Kỳ không ngừng đòi bị đánh…

"Trương Dương, Trương Dương, cậu đừng đi nhanh như vậy, cậu đánh tớ một cái đi, cậu hãy đánh tớ một trận thật đau vào... Ối Trương Dương, cậu đừng đi mà!"

"Anh Sở, em biết anh là tốt nhất, anh hãy đánh em một trận, dùng điện lên người em, cứ thỏa sức dùng điện lên người em đi. Anh Sở, anh đừng không nói gì như vậy, em thật sự rất ngứa, em rất ngứa... Ôi anh Sở!"

"Tô Oánh, Oánh Oánh, Tiểu Oánh, lớp trưởng Oánh, cậu hãy đánh tớ một trận đi, cậu xem có phải tớ rất đáng ăn đòn không? Bây giờ cậu hãy đánh tớ một trận đi..."

"Tiểu Phúc, Triệu Minh, hai cậu cũng đánh tớ đi... Thôi bỏ đi, hai cậu không đánh được, tớ tìm người khác đây!"

Mọi người: "..."

Thế là chẳng mấy chốc, cả đám không nhịn được nữa, nhào vào đánh Lý Thiên Kỳ một trận điên cuồng, lần này đánh hơn mười phút, cuối cùng Lý Thiên Kỳ nằm trên mặt đất vẻ mặt thỏa mãn: "A… Dễ chịu quá…"

Mọi người: "..."

Muốn bóp chết tên này thì phải làm thế nào? Hóng đáp án, khẩn cấp!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui