Editor: Nguyetmai
Đẩy cánh cửa của tháp tu luyện ra, Triệu Minh và những người khác nhanh chóng tiến tới vị trí trung tâm tầng một của tòa tháp.
Một giọng nói điện tử bắt đầu vang lên…
"Tiểu đội Hồng Tiểu Phúc bắt đầu tiếp nhận luyện tập thử nghiệm, tầng một, giết hết toàn bộ mười con sói phủ giáp. Nếu cả đội bị diệt tức là thất bại."
Ánh sáng trắng lóe lên, đám đông đột nhiên đến với một thảo nguyên. Thảo nguyên này rất bằng phẳng, ngoài cỏ xanh ra thì không có một thứ gì, thảo nguyên này có hình bán nguyệt, dường như nằm trên một mỏm núi, tổng thể trông không khác gì một hình trụ.
Mà bên rìa thảo nguyên này có mười con sói phủ giáp đang gầm gừ và đứng lên, nhe răng với mấy người bọn họ.
Hồng Tiểu Phúc nhìn cảnh ấy mà líu lưỡi – thế này đã bắt đầu rồi hả? Mười con sói phủ giáp, tuy rằng mấy tên nhãi này ngày ngày bị người khác cưỡi, nhưng bọn họ thật sự chưa từng đánh nhau với chúng…
"Để tớ lên trước!" Lý Thiên Kỳ là người đầu tiên xông tới, cậu ta cầm khiên, bắt đầu vật lộn với mấy con sói.
Lúc này đây, ba con sói phủ giáp xông tới, mà mục tiêu của chúng chính là Triệu Minh!
Đám đông bỗng giật mình, đám sói này… Chúng lại biết phải xử lý vú em trước sao?
Tất nhiên rồi, sói phủ giáp mà, toàn là người quen cũ, đã biết rõ gốc gác của nhau rồi, mọi người cũng không hoảng hốt, cứ thản nhiên đối diện thôi.
"Tô Oánh, cậu phụ trách vòng băng!" Hồng Tiểu Phúc bắt đầu chỉ huy: "Cứ đóng băng vài con trước. Chị Luna, chị đi kiểm tra vòng ngoài, tìm và giết những con lạc đàn, Trương Dương sẽ phối hợp với chị Luna giết từng con một. Thiên Kỳ, cậu chỉ cần bảo vệ Triệu Minh là được rồi!"
Mấy người họ cùng gật đầu: "Được ngay!"
Kể ra thì, tuy rằng mấy người họ căn bản chưa từng chiến đấu mấy, nhưng có một điểm mang lại ưu thế vô cùng lớn!
Đó là tuân theo hiệu lệnh chỉ huy của Hồng Tiểu Phúc một cách tuyệt đối.
Bên trong dị cảnh, Hồng Tiểu Phúc chưa từng xảy ra sai sót gì, cho nên đến bên trong tháp tu luyện này, không cần quan tâm chỉ huy đúng hay sai, cứ chấp hành theo đã rồi tính tiếp!
Có nhiều lúc, nghe mệnh lệnh chỉ huy là điều tốt nhất, sẽ không dẫn đến tình trạng hành động của đội ngũ bị rối loạn.
Cho nên, tuy rằng thuộc tính của mười con sói phủ giáp này rõ ràng đã bị sửa đổi, ít nhất phải lên đến LV2, nhưng chưa đầy mười phút sau, đội của Hồng Tiểu Phúc đã giành chiến thắng, tiến vào tầng thứ hai!
"Không phải chứ?" Hầu Chí Thiên ở bên ngoài nhìn đến mức suýt nữa làm rơi cả điếu thuốc xuống đất: "Nhanh vậy sao? Thực lực của đàn sói này không ổn hả? Cứ xem thế nào đã vậy!"
Qua được tầng thứ nhất, tiếp sau đó là tầng thứ hai.
Số lượng sói của tầng thứ hai nhiều gấp đôi số lượng ở tầng thứ nhất, mọi thứ hiển nhiên khác hẳn rồi!
Hồng Tiểu Phúc và các bạn vừa tiến vào đã luống cuống chân tay…
"Thiên Kỳ, phía sau! Phía sau!" Trương Dương gào lên: "Cậu đừng chỉ quan tâm phần đầu mà bỏ bẵng phần sau như thế! Triệu Minh bị cắn rồi!"
Lý Thiên Kỳ: "Cậu nhìn xem bây giờ tớ có quan tâm nổi không?"
Trương Dương: "Chị Luna, có sói cắn em, cứu mạng với!"
Luna: "Chị cũng đang bận tối mắt đây..."
Tô Oánh: "Á á á, nhiều sói thế này, tớ đóng băng không kịp!"
Hầu Chí Thiên ở bên ngoài lúc này mới hài lòng: "Hê hê, mình đã bảo mà, tầng thứ hai này không dễ thế đâu! Mình đoán tầng này không tốn vài tiếng đồng hồ sẽ không thể nào thắng được."
Ông nói rồi ngồi xuống sofa, vắt chân, bắt đầu tư thế hóng chuyện.
Quả nhiên, chưa được bao lâu sau, mấy người kia đã biến thành một luồng sáng trắng, bị đưa ra ngoài, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, ai cũng toát mồ hôi lạnh: "Độ khó này đúng là biến thái mà!"
Nói thật lòng, trước khi tiến vào họ đã nghĩ, cũng chỉ là một tòa tháp tu luyện thôi mà, không thể nào so với Đại Tráng nhưng chúng ta trèo ba, bốn tầng gì đấy chắc cũng không thành vấn đề, đúng không?
Thế mà tiến vào rồi mới biết, với độ khó này, quả thật không phải người bình thường nào cũng có thể dễ dàng đánh đến tầng ba, bốn, năm, sáu...
Cho nên sáu người chơi bắt đầu ngồi bệt trên nền đất nghiên cứu đối sách, đầu tiên phải hỏi thăm "kế hoạch Chó" đã…
Tô Oánh: "Kế hoạch Chó lại dám ngấm ngầm thay đổi thuộc tính của sói phủ giáp!"
Một đám người gật đầu như bổ củi: "Đúng vậy, kế hoạch chó má!"
Hầu Chí Thiên: "..."
Này, kế hoạch ở đây nè, mấy đứa nói vậy có ổn không?
Triệu Minh: "Tớ cảm thấy, chúng ta nên có một người chuyên thu hút hỏa lực, nếu không cứ để chúng bao vây như thế này chắc chắn không ổn."
Tô Oánh gật đầu đồng tình: "Đúng, không sai, cho nên vòng băng của tớ có thể giữ chân chúng được một lúc, nhưng các cậu phải cố gắng lên đấy, tớ không giữ được quá lâu đâu."
Trương Dương: "Tớ cảm thấy, chúng ta có thể tính đến chuyện cưỡi chúng mà. Trước kia ngày nào chúng ta cũng cưỡi thứ này, giờ vào bên trong rồi, các cậu nghĩ mà xem, nếu như mỗi người chúng ta cưỡi một con, có phải đã có năm con không thể tấn công được gì rồi không?"
Lý Thiên Kỳ: "Tớ dụ thêm năm con khác đi, không thành vấn đề đâu các anh em ạ!"
Luna: "Vậy chị tiện thể giải quyết thêm một, hai con nữa?"
Thế là mấy người kia cùng gật đầu: "Ổn đấy!"
Hồng Tiểu Phúc: "..."
Trí tưởng tượng của mấy người này phong phú vậy?
Không đánh lại được thì cưỡi?
Cái quái gì vậy?
Mấy người kia nhanh chóng phấn khích tiến vào tầng thứ hai một lần nữa.
Lần này vừa vào trận, Luna là người đầu tiên xông tới tìm một con để cưỡi lên, sau đó Trương Dương cũng cưỡi một con, tiếp đến Lý Thiên Kỳ cũng dụ mấy con sói khác chạy vòng vòng, hai người Tô Oánh và Triệu Minh không có ai để ý – họ không nhảy lên lưng sói được...
Chỉ một loáng, sau luồng ánh sáng trắng, sáu người lại xuất hiện ở cửa...
"Vấn đề chủ yếu nằm ở số lượng sói, chỉ một loáng đã nhiều gấp đôi, có vẻ không kịp thích ứng."
"Đừng có nói chiến thuật hay trận thế gì với tớ, cứ xông lên đã, làm sạch chúng nó!" Lý Thiên Kỳ hung hăng như trâu chọi.
Lúc này Hồng Tiểu Phúc mới lắc đầu: "Không thể được, chúng ta phải có chiến thuật. Thế này nhé, Trương Dương, cậu dẫn Triệu Minh cưỡi lên một con. Thiên Kỳ, cậu và chị Luna cưỡi thêm hai con khác, đảm bảo hai chân không được chạm xuống đất. Tô Oánh, cậu dùng vòng băng với giới hạn lớn nhất, như thế có thể đông cứng hết toàn bộ số sói phủ giáp này."
Đôi mắt của mọi người bỗng chốc sáng ngời lên: "Cách này được đấy!"
Vì thế, họ bắt đầu tiến vào tầng thứ hai lần thứ hai, chiến thuật của Hồng Tiểu Phúc quả nhiên thành công, vừa xông lên đã đông cứng hết tất cả chân của sói phủ giáp – tiếp đó chính là thời gian đấm bao cát của họ rồi!
Hầu Chí Thiên nhìn vào mà mắt chữ O miệng chữ A: "Chơi kiểu này cũng được à?"
"Độ khó này cũng bình thường thôi ấy mà, tiếp tục đi, tầng thứ ba!" Mấy người kia cười ha hả, tiến vào tầng thứ ba.
Tầng này quả nhiên lại có phần khác biệt, đây là một cái hang, môi trường xung quanh khá u ám, nơi mà mọi người đang đứng là nơi giao nhau với một cửa hang khác.
"Đi bên nào đây?" Triệu Minh hỏi.
Hồng Tiểu Phúc đang định lên tiếng thì đột nhiên nghe thấy những tiếng xì xì xì khiến người ta phải ghê răng, âm thanh ấy vang vọng trong hang động tạo nên hiệu ứng âm thanh vô cùng đáng sợ.
"Có nhện!" Tô Oánh là người đầu tiên hoảng hốt hô lên. Cho dù đã là người thức tỉnh, cho dù chỉ ở trong một trò chơi, nhưng lúc này cô vẫn cảm thấy dựng hết tóc gáy!
Ngay sau đó, mấy con nhện bò ra từ các ngả hang, đám đông vội vàng luống cuống ứng phó với chúng, thế nhưng...
Xoạt – xoạt – xoạt…
Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, sáu người họ quay về sảnh chính...
Sau đó ngồi xuống đất, bắt đầu nghiên cứu thêm lần nữa: "Tớ cảm thấy chúng ta nên làm thế này..."
"Được! Cứ làm như thế đi!"
Ba phút sau...
Sáu người họ lại quay về sảnh chính.
"Hình như thế này cũng không ổn..."
"Vậy thì thế này đi..."
Mấy người họ mồm năm miệng mười, cứ qua mỗi lần thất bại, họ nhanh chóng chuyển hướng chiến thuật thông qua phương pháp tưởng tượng.
Kể ra thì, mười con nhện to cũng không hẳn là vấn đề quá to tát đối với họ, dù gì trước kia họ cũng từng chiến đấu với chúng, Lưu Hoa Quân biến đám nhện này thành một phó bản luôn...
Cho nên họ nhanh chóng đến được tầng thứ tư.
Số lượng và sức mạnh của đám nhện ở tầng thứ tư còn gấp đôi tầng thứ ba, độ khó không chỉ tăng lên gấp đôi, mà sự thay đổi cả về lượng và chất này khiến cho độ khó chắc chắn phải hơn tầng trước bốn lần, thậm chí còn hơn thế.
Không biết bao nhiêu nhóm đã mắc kẹt ở tầng này, không thể tiến sâu hơn.
Rất hiển nhiên, sáu người họ nhanh chóng bị xiên vào chân nhện, biến thành xiên thịt người...
Một lần, hai lần, ba lần...
Khi họ vui vẻ chìm trong vòng lặp tử trận – hồi sinh như không biết mệt mỏi – thì những người bên ngoài dường như rất náo nhiệt.
Số lượng người trong tháp tu luyện nhanh chóng tăng lên, số lượng người được ghi nhận đã vượt qua con số năm nghìn, mà đội ngũ của họ có từ một người đến mười người, có tới hai nghìn đội.
Trông có vẻ rất nhiều, nhưng thật ra đa số các đội không qua nổi tầng đầu tiên.
Hồng Tiểu Phúc và các bạn tự giễu nhóm mình là một đám cùi bắp, nhưng thật ra tên họ đã nằm trong nhóm nhỏ thuộc top đầu rồi, muốn không thu hút người khác cũng khó!
"Chiến đội Hồng Tiểu Phúc? Ơ, đội đó từ đâu chui ra vậy?"
"Trời đất ơi! Đội này được đấy!" Có người tra tài liệu rồi lập tức hô lên kinh ngạc: "Từ tầng thứ nhất xông đến tầng thứ tư hết bảy mươi mốt phút, chỉ xếp sau đội của Đại Tráng và đội của Lý Hạc thôi!"
"Bảy mươi mốt phút đã lọt tới tầng thứ tư? Thánh thần thiên địa ơi, thế này... Thế này quá nhanh rồi ấy chứ!"
"Lẽ nào là một đội siêu mạnh với tất cả thành viên đều LV3?"
"Chắc cũng phải tầm đấy..."
"Nhưng tầng thứ tư này được gọi là môn thần đấy, trong số hai mươi con nhện ấy có bốn con LV3 cơ mà, đội ngũ bình thường chắc chắn không chơi lại được đâu!"
"Nghe rất hợp lý và thuyết phục!"
Người bên ngoài bàn tán sôi nổi, mà Hồng Tiểu Phúc và các bạn ở bên trong thì chăm chú nghĩ chiến thuật.
Bốn con nhện LV3 chủ yếu có thuộc tính cơ thể rất mạnh chứ cũng không có kỹ năng gì.
Hơn nữa thể tích của mấy con nhện này khá lớn, nói thẳng ra rất tốn chỗ, cho nên...
"Thật ra không biết các cậu có phát hiện được không." Hồng Tiểu Phúc ngẫm nghĩ rồi nói: "Thật ra khi chúng ta bị tấn công, cùng lắm chỉ có bốn con nhện kia có thể chạm tới chúng ta. Cho nên Thiên Kỳ, cậu phụ trách chống cự ở phía trước, chị Luna với Trương Dương giết một con. Tô Oánh, cậu đông lạnh hai con gần chúng ta nhất, sau đó chúng ta có thể từ từ nghiền chúng là được."
Mấy người họ cùng gật đầu: "Hiểu!"
Mà hiển nhiên, chiến thuật của Hồng Tiểu Phúc đã thành công!
Khoảng chừng hai mươi phút sau, tên của họ đã xuất hiện ở tầng thứ năm rồi!
Mà người hóng chuyện bên ngoài tòa tháp bỗng chốc bùng nổ!
"Tầng... Thế mà đã lên tầng thứ năm rồi!"
"Đây là chiến đội yêu nghiệt gì vậy? Trèo gì nhanh thế?"
"Chúng ta cùng là người mà sao cách biệt lớn quá vậy..."
Mà khi những người bên ngoài đang kinh ngạc hô hào, sáu người trong nhóm Hồng Tiểu Phúc lại chau mày ủ dột!
Tầng thứ năm... Là khỉ đột giáp bạc!
Chỉ mấy con như vậy thôi đã đánh cho một đội LV3 người Nhật Bản chết không kịp giãy!
Thế mà... Bây giờ có tới mười con! Mạnh hơn! Nhiều hơn!