Editor: Nguyetmai
"Hử?" Nghe tên phụ tá nói xong, Wallace bỗng sửng sốt: "Cách gì?"
"Ngài nghĩ đi." Phụ tá hưng phấn nói: "Nhóm lính đánh thuê và đám côn đồ trên quốc tế đều là những người liều mạng vì tiền, chỉ cần chúng ta để lộ thông tin, chắc chắn họ sẽ cảm thấy hứng thú, tôi đoán nhất định họ sẽ dùng tất cả mọi thủ đoạn để vào dị cảnh số 19."
"Vậy thì có lợi ích gì?" Wallace lắc đầu: "Mấy người hay mấy chục người đi vào đều là chịu chết, thật không có ý nghĩa gì cả."
"Không." Phụ tá đứng cạnh cười hì hì nói: "Ngài nghĩ xem, biên giới lãnh thổ Hoa Hạ rộng lớn cỡ nào? Nếu thật sự có một đám côn đồ bất chấp mọi thứ xông đến sẽ rất khó phòng thủ!"
Nghe xong lời của hắn ta, mọi người ở đây đều gật đầu.
Điều này là dĩ nhiên.
Tận hưởng lợi ích do lãnh thổ rộng lớn và tài nguyên phong phú mang lại, đồng thời sẽ phải đối mặt với việc khó phòng thủ biên giới.
Trước kia, vấn đề này còn dễ dàng, có quân đội trang bị, vũ khí bảo vệ, dù có người lọt vào được cũng sẽ nhanh chóng bị bắt lại.
Nhưng bây giờ thời đại linh khí khôi phục thì mọi chuyện đã khác hẳn.
Có một nhóm thành phần khủng bố từ LV2 trở lên cố tình xông thẳng vào lãnh thổ một quốc gia mà có thể không bực tức sao?
"Ý của cậu là…" Wallace suy nghĩ một lát, đột nhiên hưng phấn hẳn: "Chúng ta tập trung một lượng lớn lính đánh thuê côn đồ, dùng cách này để uy hiếp bọn họ, nếu như họ không mở cửa dị cảnh số 19, chúng ta sẽ cho nhóm người này xông thẳng vào lãnh thổ nước họ."
"Đúng vậy, không sai!" Phụ tá nói: "Đối mặt với con số lên đến hàng chục nghìn người thức tỉnh, chỉ cần họ không ngốc thì chắc chắn họ sẽ hiểu ra là không thể nào phòng thủ nổi! Vậy nên tôi đoán khả năng mà họ sẽ mở cửa dị cảnh số 19 là khoảng tám mươi phần trăm! Hơn thế nữa thưa Tổng thống, ngài nghĩ đi, nếu như dị cảnh số 19 mở ra, những quốc gia khác có thể ngồi yên sao? Nhiều khi còn cho người thức tỉnh LV4 hay nửa LV4 đến đục nước béo cò! Đến lúc đó chẳng phải là chúng ta…"
Nói đến đây, mọi người đồng thanh nói: "Săn bắn người thức tỉnh LV4 của quốc gia khác!"
Lúc này Wallace vỗ tay thật mạnh: "Hoàn hảo! Cứ vậy đi!"
…
Lưu Hoa Quân dẫn đầu nhóm lão làng quân đội ngồi ở phòng họp lớn đợi tin tức.
Bên phía nước Mỹ yêu cầu nói chuyện.
Thời gian là chín giờ tối.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Vào lúc chín giờ, có một nhân viên liên lạc mang một máy tính xách tay bước vào nói: "Báo cáo, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Mỹ William yêu cầu trò chuyện video."
Lưu Hoa Quân cẩn thận chỉnh đốn trang phục lại và nói: "Nhận đi."
Máy tính nhanh chóng được kết nối, cuộc trò chuyện video bắt đầu.
Trên màn hình máy tính là một vị quân nhân Mỹ khoảng năm mươi tuổi, trên người mặc đồ rằn ri, theo quan sát thì địa điểm hiện tại của ông ta chính là một sân huấn luyện trong nhà.
Lúc này William đang thoải mái hút xì gà, nhìn vào màn hình cười nhạt: "Gửi lời chào thân ái đến ngài Lưu."
Lưu Hoa Quân tựa người trên ghế, thản nhiên trả lời: "Xin chào, Bộ trưởng William."
"Hôm nay tôi đột ngột yêu cầu trò chuyện video cùng ngài là muốn bàn với ngài đôi chút về chuyện tài nguyên." Bộ trưởng William nhẹ nhàng hít một hơi xì gà, nói: "Ngài cũng biết, bây giờ thời đại đã khác hẳn rồi. Hiện tại là thời đại của những người thức tỉnh, tài nguyên của quý quốc phong phú như vậy mà lại giữ riêng cho mình, cũng có chút không đúng về nhân quyền lắm nhỉ?"
Lưu Hoa Quân hơi nheo mắt lại, hừ lạnh nói: "Đừng nói những lời dư thừa này với tôi, ngài cũng biết đây là cuộc gọi kín, có gì cứ việc nói thẳng là được, đừng lấy mấy cái mũ lớn nhân quyền này nọ chụp lên đầu tôi, không có tác dụng gì đâu."
"Ha ha ha, thủ trưởng Lưu đúng là miệng lưỡi sắc bén." Bộ trưởng William cười vô cùng vui vẻ, ông ta nhẹ nhàng gõ bớt tàn thuốc, nói: "Vậy thì tôi nói thẳng luôn. Tôi hy vọng quý quốc của các vị có thể mở cửa dị cảnh số 19, để tất cả chúng tôi đến từ các nước trên khắp thế giới có thể đi vào trong khai thác cùng quý quốc."
Nghe nói vậy, tất cả mọi người ở đây đều nổi giận!
Bọn xâm lược, quả nhiên là bọn chúng đã chuẩn bị cướp một cách trắng trợn rồi!
Tất cả cũng chỉ vì tài nguyên!
"Ông đang mơ à!" Lưu Hoa Quân vỗ bàn thật mạnh, tức giận nói: "Ban đầu ở hội nghị quốc tế chúng ta đã khẳng định rằng, dị cảnh của nước nào thì thuộc về nước đó và tự khai thác! Trừ khi thực sự không có thực lực đó mới có thể nhờ đến sự giúp đỡ của quốc tế! Dị cảnh của đế quốc Mỹ các người sao không lấy ra để cho các nước trên thế giới tiến vào cùng nhau khai thác?"
Mấy ông lớn trong quân đội ở đó cũng đều đập bàn hô to: "Đúng vậy, sao các người không tự lấy dị cảnh của mình ra đi?"
"Ôi, ngài Lưu thân mến, ông đừng vội kích động." Bộ trưởng William giống hệt như một con cáo già, không hề tức giận, cười nói: "Tôi cũng chỉ vì lợi ích của ngài mà thôi. Ngài thử nghĩ xem, với mức độ phong phú về tài nguyên ở dị cảnh số 19 của quý quốc, chắc chắn trong tương lai cũng sẽ sản xuất ra nhiều tài nguyên hơn. Chúng tôi chỉ là đẩy nhanh tiến độ này một chút mà thôi. Trước đó quý quốc cũng kiếm được đầy bồn đầy chậu nhờ số linh quả LV3 này rồi, lúc này cũng phải chia cho người khác một chút nước lèo chứ, ngài nói xem đúng không?"
"Chút nước lèo?" Lưu Hoa Quân cười nhạt: "Lúc nước ông cắt cổ tất cả các nước trên toàn thế giới, sao không thấy chia cho chúng tôi ít nước lèo đi? Trước đây chuyện xấu mà các người làm cũng không ít đấy, sao vậy, lần này lại bắt đầu "để ý" đến chúng tôi rồi à?"
Bộ trưởng William khẽ lắc đầu, vẫn giữ vẻ mặt cười hi ha như cũ, chỉ khác là giọng nói của ông ta đã khác hẳn với ban nãy.
"Ngài Lưu thân ái." Bộ trưởng William dập tắt xì gà, thản nhiên nói: "Thật ra hôm nay tôi yêu cầu gọi video với ngài, chủ yếu vẫn cảm thấy nên nể mặt ngài thì tốt hơn. Ngài cũng biết, biên giới lãnh thổ nước ngài rộng lớn như vậy, không thể nào luôn phòng thủ hết được đúng không? Mà tài nguyên trong dị cảnh số 19 của ngài lại phong phú như vậy, giá của linh quả LV3 lại đắt như thế, những người thức tỉnh trên thế giới nằm mơ cũng muốn đến. Vậy nên tôi đề nghị ngài tốt nhất vẫn nên quan tâm một chút đến những người thức tỉnh trên toàn thế giới, như vậy tất cả mọi người đều vui vẻ, ngài xem tôi nói có đúng không?"
Bộ trưởng William vừa nói xong những lời này, mọi người ở đây đều lập tức liếc nhìn nhau.
Nước Mỹ hiện giờ rõ ràng là đang muốn giở trò lưu manh.
Lãnh thổ Hoa Hạ rộng lớn như vậy, bạn cũng không thể chắc chắn không để lọt một ai được?
Trên thế giới có nhiều người thức tỉnh như vậy, đến lúc đó toàn bộ đều xông thẳng đến biên giới lãnh thổ một nước, làm sao mà phòng thủ?
"Ông! Ông đúng là quá vô liêm sỉ!" Lưu Hoa Quân giận đến nỗi tay run run, hét ầm lên: "Ông ngang nhiên dùng tính mạng người bình thường để uy hiếp tôi!"
"No no no." Bộ trưởng William cười nói: "Tôi chỉ là nhắc nhở ngài một sự thật mà thôi. Vậy nên tôi đề nghị, tốt nhất là ngài có thể mở cửa dị cảnh số 19 ra, ở trong dị cảnh số 19, dù có xảy ra chuyện gì thì ít nhất cũng sẽ không liên lụy đến người dân bình thường. Ngài Lưu thân ái, ngài cảm thấy thế nào?"
"Đám người hèn hạ." Lưu Hoa Quân tức giận đập bàn, lớn tiếng nói: "Sau đó tụi mày có thể ung dung bố trí quân đội đến cướp đoạt tài nguyên đúng không? Rõ ràng là tụi mày đang xâm lược! Xâm lược lãnh thổ thiêng liêng của nước chúng tao!"
"Không không không, tôi nghĩ là ngài đã hiểu lầm rồi." Bộ trưởng William đan mười ngón tay vào nhau, nhìn thẳng vào màn hình nói: "Quân đội thì chắc chắn là không thể nào vào trong, nước Mỹ chúng tôi rất chú trọng pháp luật và nhân quyền quốc gia, chúng tôi sẽ tuân thủ điều luật của Liên hợp quốc. Thật ra mục đích của tôi rất đơn giản, chúng tôi chỉ muốn mua linh quả từ tay những lính đánh thuê hoặc là những người thức tỉnh trên thế giới làm dự trữ chiến lược mà thôi. Thế nào, ngài Lưu thân ái, tôi nghĩ là ngài sẽ chấp nhận đề nghị của tôi. Nếu không, đám côn đồ kia sẽ gây ra chuyện gì thì tôi cũng không dám chắc đâu."
"Ông… Ông…" Lưu Hoa Quân giận đến nỗi tay run rẩy: "Được, được! Vậy cứ để bọn chúng tiến vào! Ông đây nói cho mà biết, đến bao nhiêu ông đây giết hết bấy nhiêu!"
"Ái chà chà, vậy thì phải chúc ngài lâm trận chiến thắng rồi." Bộ trưởng William cười ha hả kết thúc cuộc trò chuyện: "Hẹn gặp lại, ngài Lưu thân ái. Tôi đoán cũng chỉ khoảng bảy, tám ngày sau, nhóm người thức tỉnh thứ nhất sẽ đến trước cửa dị cảnh số 19 thôi."
Lưu Hoa Quân siết thật chặt quả đấm: "Vậy cứ để bọn chúng tới!"
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Bên trong phòng họp lớn yên tĩnh khoảng ba mươi giây.
Sau đó bỗng nhiên bùng nổ!
"Đậu xanh rau má, đám cáo già Mỹ này đúng là không biết xấu hổ, đúng là mõm chó không phun được ngà voi mà, có gì tốt cũng chõ mõm vào!"
"Bề ngoài thì hiên ngang lẫm liệt, bên trong lại là phường trộm cướp!"
"Đúng vậy, chúng ta tuyệt đối không thể chiều theo chúng, lần này chúng ta phải khiến chúng chỉ có đến mà không có về!"
Cả đám người trong phòng hội nghị bàn tán ầm ĩ, lúc này Lưu Hoa Quân vỗ thật mạnh xuống bàn: "Các vị, tin chắc là mọi người ở đây đều đã nhìn rõ, đế quốc Mỹ lòng lang dạ thú không ngừng dồn Hoa Hạ chúng ta đến bước đường cùng, bây giờ bọn họ còn quyết tâm cướp bóc một cách trắng trợn!"
Thủ trưởng Phương nói thêm: "Hơn nữa không chỉ cướp trắng trợn mà còn dùng nhân dân của chúng ta để uy hiếp chúng ta! Bọn họ muốn kéo hết toàn bộ côn đồ đã thức tỉnh đến đây!"
"Đúng vậy." Nói đến đây, Lưu Hoa Quân chậm rãi đứng lên, hỏi: "Vậy thì, chúng ta phải làm thế nào?"
Mọi người cùng hô to: "Bạn bè đến mời uống rượu ngon, kẻ địch tới mời nếm súng săn!"
"Đến thì dễ, muốn đi thì không dễ như vậy đâu!"
"Đúng vậy." Lưu Hoa Quân mạnh mẽ vung tay: "Khiến chúng có đi mà không có về! Mọi người bắt đầu chuẩn bị đi, một lũ cướp giật người nước ngoài muốn đến cướp tài nguyên của chúng ta, bây giờ là lúc chúng ta cho chúng biết thế nào là lục quân đứng đầu thế giới! Thế nào là nhiệt huyết của Hoa Hạ!"