Editor: Nguyetmai
Hồng Tiểu Phúc đờ đẫn nhìn Kun, trong mắt Kun, hiển nhiên Hồng Tiểu Phúc đã sợ đến ngây người rồi!
Thực ra điều này cũng bình thường thôi mà, dù gì với năng lực của hắn, chỉ có cả thảy sáu sự lựa chọn, mà xúc xắc đổ vào 2, 3, 4, 5, 6 chấm đều gây tổn thương cho đối phương, chỉ có đổ vào 1 chấm mới gây nên thương tổn cho hắn!
Thế nghĩa là thế nào?
Đây đúng là một trò roulette* Nga gian lận, trong ổ đạn quay sáu viên đã bỏ sẵn năm viên đạn, sau đó hắn nói với bạn rằng: "Nào nào nào, chúng ta cược một ván..."
(*) Roulette là một trò chơi đánh bạc trong casino.
M* kiếp, thế thì còn chơi làm gì nữa!
Cho nên Kun càng lúc càng phấn khích, lĩnh vực của hắn tiếp tục thúc đẩy, lúc này đây trên đỉnh đầu hắn và Hồng Tiểu Phúc đã xuất hiện một thứ trông như cột máu rồi!
100/100.
Kun đắc ý giải thích cho Hồng Tiểu Phúc rằng: "Nhìn thấy cột máu trên đầu tao chưa? Mỗi khi bị tổn thương, nó sẽ tự động trừ mất 20 điểm máu. Bất kể năng lực của mày là gì, chỉ cần cột máu bị trừ hết, mày đều sẽ chết! Ha ha ha! Nào nào, chàng trai à, chúng ta... Bắt đầu cược thôi chứ?"
Hắn nói đến đây, cảm thấy vẫn chưa đã nghiền nên tiếp tục bổ sung thêm: "Nhưng tao có thể nói trước cho mày biết, qua một thời gian luyện tập dài như thế, bây giờ về cơ bản tao chỉ lắc được 5 với 6 chấm thôi, mày hiểu điều này mà, ha ha ha!"
Hồng Tiểu Phúc: "..."
"Được rồi." Kun đắc ý búng tay một cái rồi nói: "Vậy thì tao bắt đầu nha, chuẩn bị khoanh tay chịu chết đi!"
Hắn nói rồi ném xúc xắc trong tay ra.
Xúc xắc đó xoay tới xoay lui trên mặt đất, Kun không ngừng hò hét: "Sáu chấm! Sáu chấm!"
Hồng Tiểu Phúc thì tỏ ra rất tò mò.
Xúc xắc bắt đầu xoay chậm dần.
Càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm.
Sau đó cuối cùng cũng dừng lại.
Một chấm.
Hồng Tiểu Phúc: "..."
Kun: "..."
"Bụp" một cái, nhìn ngay thấy ánh sáng màu vàng đánh lên người Kun, HP – 20.
Kun lập tức "phụt" một tiếng, phun ra một búng máu tươi!
"Khụ khụ khụ." Kun đau đớn ho lên vài tiếng, sau đó hắn duỗi cánh tay lau vết máu đỏ trên khóe miệng, hung dữ nói: "Coi như mày số đỏ! Nhưng tao có thể nói cho mày biết, đây là tao nhường mày một chiêu, lần này, tao sẽ thật sự nghiêm túc đấy!"
Hồng Tiểu Phúc nhìn hắn: "Ô... Vậy, đến lượt ai thế?"
"Đến lượt mày!" Kun ném luôn viên xúc xắc qua đó: "Đổ đi! Tao có thể nói cho mày biết, mày chết là cái chắc rồi! Tao sẽ không hạ thủ lưu tình nữa..."
Hồng Tiểu Phúc ném xúc xắc.
Một điểm.
Kun: "Mẹ..."
Bỗng chốc có thêm một luồng ánh sáng vàng nữa, "bụp" một cái đánh mạnh vào cơ thể Kun!
Kun: "Phụt…"
Lại một búng máu tươi, HP 20. HP hiện tại của Kun là 60/100.
"Không thể nào!" Kun đờ đẫn nhìn Hồng Tiểu Phúc, sau đó đột ngột cướp lại xúc xắc, hắn hét to: "Mày sẽ chết rất thảm! Mày nhất định sẽ chết rất thảm! Tao tuyệt đối sẽ không cho mày thêm cơ hội nào nữa! Tuyệt đối không!"
Một điểm.
"Phụt!" Kun lại phun thêm một ngụm máu tươi nữa, HP lúc này còn 40/100.
"Sao lại thế? Sao có thể thế được?" Kun sắp ngu người luôn rồi!
Sáu mặt của xúc xắc, ngoại trừ một chấm, các con số còn lại toàn là tổn thương cho đối phương! Từ sau khi có được năng lực này, cho dù gặp phải ai hắn cũng không sợ!
Thế mà, m* kiếp, chuyện hôm nay là cái quái gì đây!
"Hình như đến lượt tao rồi." Hồng Tiểu Phúc cầm lấy xúc xắc, ném nó lên mặt đất.
Một điểm.
Kun: "..."
"Phụt…" Lần này lượng máu mà Kun phun ra cứ như dùng máy bơm rút nước vậy, HP trên đầu hắn lúc này chỉ còn 20 điểm thôi!
Cũng có nghĩa là thua thêm một lần nữa, hắn sẽ phải chết!
"Không! Tao không muốn chết! Tao không muốn chết mà!" Kun bỗng chốc sụp đổ!
Hắn liều mạng muốn chạy trốn, muốn thoát khỏi phạm vi lĩnh vực của hắn.
Nhưng với năng lực của hắn, nếu chưa phân định thắng thua, tuyệt đối không thể nào trừ bỏ được!
"À ừm." Hồng Tiểu Phúc nhìn hắn: "Đến lượt mày rồi."
"Không, không không không không!" Kun sợ đến mức ngu người, hắn liều mạng lùi về sau, lùi đến bức tường của lĩnh vực, không thể nào lùi thêm được nữa!
"Đừng giết tao mà! Đừng giết tao mà!" Nước mắt và nước mũi của Kun đều chảy ra hết, liều mạng xin tha: "Tao không muốn chết, tao không muốn chết đâu!"
"Vấn đề là tao cũng không muốn như vậy." Hồng Tiểu Phúc nhún vai: "Nhưng có cách nào khác được?"
"Tao... Tao..." Kun đột nhiên trở nên kích động, hắn cầm xúc xắc nện thật mạnh xuống đất: "Tao không tin, tao không tin tao chỉ đổ được một chấm! Tao muốn mày chết, tao muốn mày chết đi!"
Một chấm.
Hồng Tiểu Phúc: "..."
Kun: "..."
"Ruỳnh!" Một luồng ánh sáng màu vàng không thể lớn hơn được nữa nện mạnh vào đầu Kun.
HP: 0/100.
Kun ngã cắm đầu xuống đất, không còn hơi thở nào nữa.
Lúc này, quản lý thư viện cũng rất bất đắc dĩ: "Tiếc thật, nếu như năng lực này mà đem cho cháu thì vô địch thật rồi..."
Hồng Tiểu Phúc cũng cảm thấy tiếc, năng lực tốt như thế này, hầy...
"Cũng không có gì đâu." Hồng Tiểu Phúc cười khà khà rồi sờ mũi mình: "Năng lực này thật ra cũng không tốt lắm, vừa bắt đầu đã có người chết, không có thì không có thôi."
Hồng Tiểu Phúc nói thế cũng rất có lý.
Nhìn từ góc độ hiện tại, uy lực của năng lực này quả thật rất mạnh, nhưng cũng tồn tại nhiều vấn đề.
Vấn đề chủ yếu nhất là một khi đã bắt đầu sẽ rất khó kết thúc.
"Ừm, cũng không quá hợp với tính cách của cậu." Quản lý thư viện cũng gật đầu bày tỏ đồng tình: "Được rồi, không có thì không có, tóm lại năng lực hiện tại của cháu cũng định hình rồi, ban nãy ông cũng chỉ cảm thán thế thôi."
Hồng Tiểu Phúc cười khà khà mà đáp một tiếng: "Vâng."
Giải quyết xong Kun, sức mạnh của lĩnh vực được giải trừ, Hồng Tiểu Phúc một lần nữa xuất hiện trên chiến trường.
"Tiểu Phúc, bên cậu kết thúc rồi hả?" Thấy Hồng Tiểu Phúc bước ra từ bên trong cái lồng vàng kia, Triệu Minh là người đầu tiên chạy tới, cậu ta nói: "Bên phía chúng tớ cũng kết thúc rồi, hề hề, chỉ đợi cậu ra mò xác thôi."
Hồng Tiểu Phúc: "..."
Lần này thật sự là mò xác đây...
Hồng Tiểu Phúc nhìn về phía chiến trường, mấy người của đối phương nằm hết trên nền đất, chỉ còn lại người năng lực nổ tên Ammit bị Tô Oánh đóng băng thành một tảng băng ở bên cạnh...
Còn về lãnh chúa nguyên tố thủy, nó đang ở bên kia hấp thụ hắc khí từ bộ xương của Vua Trâu Đen...
Trận này đánh rất nhanh đấy chứ!
"Quản lý quả nhiên rất đỉnh!" Trương Dương ca thán: "Sau khi linh khí trong cơ thể cháu được thông thuận hoàn toàn, thực lực đã mạnh lên không chỉ hai tầng! Với cái thằng cha mò động vật kia kìa, đánh nó không khác gì treo lên mà đánh luôn, ha ha ha!"
Mấy người họ cùng cười vang.
Đối với những kẻ xâm lược, giết chúng xong bọn họ hoàn toàn không cảm thấy gánh nặng gì...
"Được rồi, để tớ xem xem thu hoạch lần này của chúng ta nào." Hồng Tiểu Phúc gật gật đầu, bắt đầu đi sờ soạng túi đồ của mấy người kia.
Trong số mấy người kia, trừ Ammit bị đông cứng, không thể sờ được túi, túi của những người khác được bỏ lại hết trên nền đất. Hồng Tiểu Phúc tiện tay cầm một cái lên, vừa mở ra đã sững người.
"Oa! Nhiều linh quả LV3 thế!" Mấy người kia ghé đầu vào xem, Tô Oánh kinh ngạc hô lên: "May mà chúng ta gặp được, nếu không lần này tổn thất lớn rồi đấy!"
Câu này chắc chắn là sự thật.
Chỉ tính riêng bên trong chiếc túi này đã có ít nhất một trăm quả rồi!
Thế là được bao nhiêu tiền chứ?
Hồng Tiểu Phúc tiếp tục mở những cái túi khác, về cơ bản, ngoài một số đồ dùng thiết yếu khi cắm trại ra, trong túi toàn là linh quả LV3!
Cộng hết vào ít nhất phải có ba trăm quả!
"Cái đám này cướp bóc giỏi thật!" Triệu Minh ở bên cạnh cảm thán: "Một quả đã bán được năm triệu Euro, ba trăm quả... Trời đất cha mẹ ơi, một tỉ rưỡi Euro! Nếu đổi thành nhân dân tệ, theo tỷ lệ 1:7, vậy có nghĩa là hơn mười tỉ nhân dân tệ! M* kiếp! M* kiếp! Mười tỉ nhân dân tệ! Cho chúng ta cướp hết về nè!"
Nếu nói chỉ nhìn thấy chỗ linh quả này vẫn không có cảm giác gì.
Thì khi tính đến giá tiền...
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Trận này cướp lại được mười tỉ nhân dân tệ?
Đúng là bùng nổ quá rồi đấy, hiểu không?
"Bọn mày cướp bóc giỏi quá nhỉ!" Trương Dương đùng đùng tức giận đi tới trước mặt Ammit, giơ chân lên đạp khối băng kia một cái: "Cướp xong là có thể cho bọn mày đi chắc! Hả? Cho bọn mày đi chắc!"
Ammit liều mình xin tha: "Xin đừng giết tôi! Xin đừng giết tôi!"
"Chuyện này e là không được." Khi đối mặt với đám trộm cướp của nước ngoài, Hồng Tiểu Phúc không phải thánh mẫu. Số linh quả tương đương mười tỉ nhân dân tệ, con số này sắp bằng vụ liên quân của tám nước cướp bóc vườn Viên Minh lúc trước rồi, sao Hồng Tiểu Phúc có thể khách sáo được: "Nếu đã đến rồi thì đừng đi nữa."
"Đúng vậy! Đã đến rồi thì đừng đi nữa!" Trương Dương dữ dằn nói: "Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?"
"Để tôi xem xem." Quản lý thư viện ra khỏi sợi dây chuyền, bay một vòng quanh người năng lực nổ Ammit rồi nói: "Ừm, cấp bậc của hắn ta rất vừa vặn, ăn một ít quả hắc minh là có thể lấy được năng lực ra rồi."
Ammit nhìn quản lý thư viện với hình thái năng lực, gương mặt lộ rõ vẻ chấn động. Hắn hét ầm lên: "Đây là cái gì vậy? Đây là cái gì vậy?"
"Đây là ông cụ quản lý." Triệu Minh cười hề hề, lấy quả hắc minh ra khỏi túi, cười đê tiện như Phan Kim Liên rồi nói: "Nào, Tam Lang, nên uống thuốc rồi..."
Đám đông chợt thấy ớn lạnh: "..."
"Tôi không ăn! Tôi không ăn!" Ammit liều mạng giãy giụa, nhưng tay của hắn đã bị đông cứng rồi thì còn giãy làm sao được, sau đó...
"Được rồi." Quản lý thư viện bay tới trước mặt Ammit, nhìn người đã rơi vào thời kỳ đói khát quá lâu như hắn, cảm thán: "Vận may này đúng là khó hiểu mà, năng lực tốt như thế này..."
Ông nói rồi giơ tay lên, sau đó, có thể nhìn thấy một luồng ánh sáng xanh lam bay ra từ trong cơ thể Ammit rồi ngưng tụ thành kết tinh năng lực, lơ lửng trong lòng bàn tay ông.
Ammit: "!!!"
"Chị Luna, phần còn lại giao cho chị nha." Mấy người kia giao cho Luna, họ ngồi xuống bên cạnh. Trương Dương phấn khích hỏi: "Ông ơi, năng lực này thật sự đáng giá mười tỉ Euro ạ?"
"Ừ, nói thế nào nhỉ?" Quản lý thư viện từ từ lên tiếng: "Nếu như tính theo giá mà các cháu tính toán cho số linh quả cấp ba kia thì năng lực này đắt hơn mười lần, cũng tầm tầm ấy."
Mọi người: "Oa! Thật sao? Đáng sợ đến vậy sao?"
"Có lẽ các cháu vẫn không rõ, chuyện này cũng bình thường thôi, dù gì các cháu cũng chưa từng thấy." Lúc này đây, quản lý thư viện nhìn thấy Luna cũng quay về, ông bảo: "Nào, mọi người ngồi xuống đi đã. Ông sẽ cho mấy đứa thấy, kết hợp năng lực thật sự là thế nào."
Mọi người: "!!!"
Cái này cũng có thể nhìn thấy ư?
Ông cụ bay lên trên trời, giơ bàn tay phải, ngón cái nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn trên nền đất.
Mọi người lập tức nhìn thấy một người tí hon bình tĩnh trồi lên trên mặt đất.
Người tí hon kia cao chừng một mét, không thấy rõ mặt, chỉ lặng lẽ đứng ở đó.
"Dùng người tí hon này để biểu diễn cho các cháu thấy nhé." Ông cụ khẽ khàng búng tay "tách" một cái rồi nói: "Trước hết là năng lực nổ tung."
Sau đó mọi người nhìn thấy người tí hon kia bắt đầu có động tác không ngừng nhảy tới nhảy lui trên mặt đất. Nó chạm phải thứ gì, thứ đó sẽ nổ ngay. Trông rất uy phong, nhưng mọi người luôn cảm thấy, hình như uy lực này... Cũng không hẳn quá cao!
"Nhìn thấy chưa? Đây chỉ là uy lực riêng của nổ tung thôi." Ông cụ búng tay lên lần nữa, lần này người tí hon có sự thay đổi, có thể thấy cánh tay và chân của nó bắt đầu tan ra, mặt đất khi tan ra bắt đầu rung chuyển, bấy giờ mọi người cũng hiểu – đây là năng lực nham thạch.
Ông cụ chậm rãi nói: "Hai năng lực này, nếu tách riêng ra có vẻ không lợi hại lắm, đúng không nào?"
Bọn họ cùng gật đầu: "Đúng vậy, đều không lợi hại lắm."
"Vậy thì, chú ý nhé." Ông cụ giơ ngón tay lại, trên đầu ngón tay xuất hiện một viên linh thạch nhỏ: "Tiếp theo, các cháu sẽ được nhìn thấy, cái gì gọi là... Núi lửa!"