Translator: Nguyetmai
Âm thầm truy lùng người thức tỉnh trong cộng đồng?
Nghe đến đây, Hồng Tiểu Phúc bỗng thấy căng thẳng, "Truy lùng ạ?"
"Thực ra ai có lý lịch xấu thì quản chế nghiêm ngặt, ai không có lý lịch xấu thì dùng tiền tài mời mọc, ông quen miệng nên nói thế thôi, ha ha", Lưu Hoa Quân vừa cười ha ha vừa gãi đầu, "Dù sao nước ta không thiếu tiền, những lúc thế này tất nhiên không thể bủn xỉn. Cháu nghĩ mà xem, hở ra là hàng triệu tệ được đổ xuống, muốn tập hợp người thức tỉnh trong dân chẳng dễ quá sao? Cho nên khi mọi người gần như vẫn chưa kịp phản ứng thì quốc gia đã tập hợp được khoảng 80 phần trăm người thức tỉnh, sau đó bước thứ ba chính là thành lập Cục Quản lý Hồ sơ Người thức tỉnh, tiến hành quản lý và kiểm soát người thức tỉnh, đồng thời còn có một ban ngành khác phụ trách nghiên cứu sự tăng tiến năng lực của người thức tỉnh."
"Ồ, phải rồi", Hồng Tiểu Phúc gật đầu như giã tỏi, "Cuốn Sổ tay rèn luyện người thức tỉnh của cháu do ban ngành này nghiên cứu ra ạ?"
"Về cơ bản là thế", nói đến đây, Lưu Hoa Quân khẽ thở dài, nhìn Hồng Tiểu Phúc với vẻ sâu xa, "Nhưng Tiểu Phúc à, cháu phải biết điều này, quốc gia luôn chú trọng cung cấp tài nguyên cho lực lượng vũ trang của mình hơn nhiều so với những gì họ cung cấp cho dân thường, cháu biết tại sao không?"
"Dạ, cháu biết", Hồng Tiểu Phúc trả lời, "Quân đội là cơ sở để quốc gia duy trì ổn định, cho nên sức mạnh vũ trang của quân đội nhất định phải đủ đàn áp dân thường mới có thể đảm bảo sự phát triển hòa bình của xã hội. Cháu hiểu mà, hề hề."
Nghe Hồng Tiểu Phúc nói vậy, thực ra Lưu Hoa Quân thấy rất bất ngờ.
Năm nay ông đã 71 tuổi, cả đời từng gặp không biết bao nhiêu người trẻ tuổi, nhưng có rất ít người hiểu chuyện được như Hồng Tiểu Phúc.
Đa số các thanh niên sẽ nói, thật không công bằng, tại sao quân đội có thể có được gần như tất cả nguồn lực hỗ trợ mà người dân thường gần như không có gì.
Hận trời thiên vị, hận đất bất công.
Nhưng họ không chịu nghĩ rằng, nếu như sức mạnh vũ trang của quân đội không thể chèn ép được dân thường, vậy sẽ xảy ra chuyện gì?
Nhất là trong thời đại năng lực thần kỳ thức tỉnh, như thế làm gì còn không gian sinh tồn cho dân thường nữa? Ai có thể đảm bảo những người thức tỉnh có sức mạnh vượt trội trong dân nhất định sẽ tuân theo trật tự?
Lỡ như họ theo phe cánh tà ác thì sao? Một khi họ phản lại loài người sẽ gây ra tai họa lớn cỡ nào?
"Cháu có thể nghĩ được như vậy, chứng tỏ ông không nhìn nhầm người", Lưu Hoa Quân vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên vai Hồng Tiểu Phúc, "Hôm nay nói chuyện này với cháu, chủ yếu là để cháu hiểu được đất nước đã đánh đổi rất nhiều để có hòa bình, không ngờ thằng lỏi con nhà cháu còn thông suốt hơn cả ông."
Hồng Tiểu Phúc cười tươi như hoa, "Ông nói gì thế, hòa bình rồi ai còn muốn đánh nhau làm gì?"
"Đúng vậy, có thể hòa bình được ai muốn đánh nhau làm gì…" Lưu Hoa Quân tựa người vào lưng ghế, nhìn đám mây treo trên bầu trời, mỉm cười bảo, "Thế giới này thay đổi rồi, vừa vặn hôm nay cháu rảnh rỗi nghe ông nói chuyện, vậy thì ông nói thêm vài câu. Cháu có phát hiện ra bây giờ bản tin của nước ngoài trên tivi đã trở nên ít đi, thậm chí trên mạng cũng rất ít không?"
Về chuyện này, quả thực Hồng Tiểu Phúc không để ý lắm.
Bây giờ ông Lưu nói vậy, Hồng Tiểu Phúc bỗng thấy giật mình.
Quả là vậy, gần đây bất kể là trên mạng hay trên tivi, đa phần tin tức được đăng tải là tin trong nước, ví dụ như người thức tỉnh nào đó được công ty lớn tuyển dụng, hoặc nước nhà phát minh ra thêm công nghệ mới.
Những tin tức về nước ngoài đợt này ít đi rõ rệt.
Thậm chí có thể nói là muốn tìm hiểu cũng rất khó tra cứu ra.
Hồng Tiểu Phúc dè dặt hỏi: "Ông Lưu, à thì… có phải trên thế giới…"
"Thế giới này thay đổi rồi, thay đổi lớn lắm!" Lưu Hoa Quân thản nhiên nói, "Từ sau khi năng lực thần kỳ thức tỉnh, rất nhiều quốc gia trên thế giới hoàn toàn hỗn loạn. Trung Đông, châu Phi, Liên minh châu Âu đều xuất hiện phần tử khủng bố cao cấp ở các mức độ khác nhau. Đám người thức tỉnh kia có được sức mạnh hơn hẳn người thường, thậm chí vì nguyên nhân thể chế mà chúng có thể chèn ép cả quân đội trong phạm vi cục bộ. Một khi tình trạng này xuất hiện, mức độ phá hoại mà nó gây ra chắc cháu cũng có thể tưởng tượng được. Một số quốc gia vốn đã hỗn loạn thì không cần nói, nhưng đến cả Liên minh châu Âu hiện tại cũng vì những nạn dân kia mà xuất hiện tình trạng khủng hoảng khắp nơi."
Hồng Tiểu Phúc im lặng.
Quả thật, rất nhiều người ở trong nước yên bình lâu quá rồi sẽ tưởng rằng thế giới vốn cũng như vậy.
Nhưng chỉ có những người có đặc quyền tiếp xúc được nhiều thông tin hơn như ông Lưu mới biết bối cảnh hiện tại của nước nhà thật sự hiếm có như thế nào.
"Cháu biết quân đội nước ta gần đây đang làm gì không?" Lưu Hoa Quân bình thản nói, "Họ đang luyện tập bạt mạng, mỗi ngày hơn mười sáu tiếng đồng hồ, hy vọng có thêm nhiều người thức tỉnh được sản sinh, củng cố lực lượng chuẩn bị đối diện với nguy cơ có thể xảy ra trong tương lai. Hiện tại nước nhà cũng đang cố gắng phát triển thêm các loại thuốc có thể đẩy nhanh tốc độ thức tỉnh, thậm chí là trực tiếp thức tỉnh. Con sư tử Hoa Hạ chúng ta trước kia từng lạc lõng, nhưng lần này, cuối cùng chúng ta cũng đứng trên đỉnh thế giới rồi!"
Nói xong những câu này, Lưu Hoa Quân quay đầu nhìn Hồng Tiểu Phúc, biểu cảm lúc này của ông vô cùng nghiêm túc, vô cùng chăm chú, "Tiểu Phúc à, những lão già như ông chắc không sống được mấy năm nữa, giang sơn mà thế hệ ông giành được, tương lai có giữ được không, phải trông cậy vào các cháu rồi."
Hồng Tiểu Phúc trước nay lạc quan đột nhiên cảm thấy trọng trách của mình nặng thêm kha khá.
Tuy rằng bây giờ cậu chỉ là một cánh chim non LV1, nhưng ông Lưu nói không sai, giang sơn này, nhất định phải giao vào tay của thế hệ thanh niên ngày nay.
Điểm quan trọng nhất của dân tộc Hoa Hạ là kế thừa!
"Ôi ha ha ha, nhất thời hứng lên nói toàn thứ linh tinh có có không không", Lưu Hoa Quân đột nhiên cười ha hả, đứng dậy một lần nữa, "Nào, ranh con, ông cháu mình chạy thêm vài vòng!"
"Vâng, ông chạy từ từ thôi nhé!"
Nhìn cậu nhóc chạy bên cạnh mình, ông Lưu cười ha hả, trong ánh mắt tràn ngập vẻ trìu mến.
Kể ra thì, đứa cháu đầu tiên của thằng con trai lớn nhà mình nếu không chết yểu, chắc cũng lớn chừng này nhỉ?
Hầy, nếu thằng nhóc này mà là cháu trai mình thì tốt biết bao...
Nghĩ tới nghĩ lui, biểu cảm của Lưu Hoa Quân trở nên cô độc hơn hẳn. Dường như Hồng Tiểu Phúc cảm nhận được bầu không khí không ổn, cậu khẽ hỏi: "Ông Lưu, ông sao thế? Cháu thấy hình như ông không vui lắm?"
"À, không có gì", Lưu Hoa Quân cười cười, "Thì nhớ tới đứa cháu chết yểu của ông. Hầy, con người mà, tuổi càng cao, càng đa sầu đa cảm..."
Hồng Tiểu Phúc khựng lại, cậu dừng bước chân, đột nhiên bảo: "Ông Lưu, nếu như ông không chê, sau này cháu gọi ông là ông nội được không?"
Lưu Hoa Quân giật mình, ông quay đầu nhìn Hồng Tiểu Phúc, đột nhiên lao tới, mở rộng vòng tay ôm Hồng Tiểu Phúc vào lòng, cười ha hả, "Ha ha ha ha, cháu ngoan, cháu ngoan! Mau mau mau, gọi ông nội xem nào?"
Hồng Tiểu Phúc: "Ông nội!"
Lưu Hoa Quân phấn khởi đáp lời: "Hây dà!"
Sau đó Hồng Tiểu Phúc bổ sung thêm một câu: "À thì, ông biết đấy, cháu còn có một em gái..."
Lưu Hoa Quân: "!!!"
Tình cảm mà còn mua một tặng một nè!
Lưu Hoa Quân mừng rỡ: "Ha ha ha ha, nhận, nhận hết! Nào, chúng ta về nhà, hôm nay cháu với Tiểu Linh qua nhà ông, chúng ta gói sủi cảo ăn!"