Translator: Nguyetmai
Hai ngày này có thể nói là Hồng Tiểu Phúc ngủ trương hết cả thây.
Tổng cộng sáu bức ảnh minh họa trong sổ tay, bất kể làm theo tư thế nào trong bức ảnh nào, cậu đều ngủ gật trong chớp mắt.
Tấm thứ nhất, ngủ gật.
Tấm thứ hai, ngủ gật.
Tấm thứ ba, vẫn cứ ngủ gật...
Thậm chí cậu ngủ đến mức thấy nghi ngờ nhân sinh, không chỉ năng lực của mình dở người mà quá trình tu luyện cũng dở người như vậy sao?!
Cậu cầm điện thoại lên gửi tin nhắn vào nhóm chat.
Hồng Tiểu Phúc: "Các cậu tu luyện đến đâu rồi? Tôi ngủ đã hết cả mắt o(≧ 口 ≦)o"
Tô Oánh: "Bên tớ đỡ hơn chút, hôm nay tu luyện cả ngày, cuối cùng cũng tĩnh tâm được chút xíu, cảm giác hình như có chút tiến bộ."
Trương Dương: "Tôi cũng vậy này, hôm nay ít nhất đã tĩnh tâm được ba tiếng đồng hồ, hình như có thể liên hệ với trời đất ♪(^∇^*)"
Nhìn Tô Oánh và Trương Dương đã tiến vào trạng thái, Hồng Tiểu Phúc cũng rất vui vẻ.
Hồng Tiểu Phúc: "Thật hay đùa vậy? Tốt vậy hả? Vậy tớ cũng phải cố gắng! Không nói nữa, để tớ thử lại lần nữa xem sao! Nếu không được, ngày mai hai người chỉ cho tớ một chút bí quyết nhé!"
Tô Oánh: "Không thành vấn đề!"
Trương Dương: "Khụ khụ, anh Phúc, tôi xin thôi nha, đến giờ tôi vẫn còn ám ảnh tâm lý với cậu. Trước khi tôi vượt qua được cậu, chúng ta nên hạn chế gặp nhau đi..."
Cậu ta chắc chắn bị ám ảnh tâm lý, bây giờ trong nhóm chat của bạn cùng lớp đang đồn ầm lên là cậu ta có ý với Hồng Tiểu Phúc, thế này thì nói lý lẽ kiểu gì được?
Chết tiệt, tại sao lúc đó anh mày nhất định phải nâng tạ năm trăm hai mươi cân? Tại sao?!
Đặt điện thoại xuống, Hồng Tiểu Phúc nghĩ, mọi người đều đang cố gắng, mình cũng không thể để bị tụt lại phía sau đúng không? Tiếp tục nào, mình không tin sự lạ cứ tiếp diễn hoài? Lần này cho dù trời có sập xuống, cũng phải cắn răng, dù treo tóc lên xà nhà, dù đâm giáo vào đùi...
Vẫn ngủ trong tích tắc.
"Khò... khò..."
Mãi đến tận năm giờ sáng hôm sau, Hồng Tiểu Phúc mới miễn cưỡng tỉnh dậy.
Nhìn vào đồng hồ, Hồng Tiểu Phúc cảm thấy khó chịu cùng mình, "Lại ngủ một giấc rồi, năng lực của mình ngoài khiến người ta quỳ xuống ra có phải là ngủ trong nháy mắt không vậy?"
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngủ một buổi tối thực sự rất có tinh thần...
Được thôi, xem ra cũng không phải chuyện quá khó chấp nhận...
Chuẩn bị xong bữa sáng, đeo cặp sách lên đi học.
Chạy bộ buổi sáng, sau đó về phòng học.
Hồng Tiểu Phúc và Tô Oánh ngồi xuống, Hồng Tiểu Phúc nhỏ giọng hỏi: "Tô Oánh, à ừm lúc tu luyện cậu có cảm giác gì đặc biệt không?"
"Có chứ", đối với vấn đề này, Tô Oánh lập tức giảng giải tỉ mỉ cho Hồng Tiểu Phúc, "Khi đó đầu óc tớ chẳng nghĩ về cái gì cả, ban đầu chưa quen lắm, trong đầu cứ loạn cào cào lên, không phải chuyện này thì là chuyện khác. Sau đó tớ nghĩ, cứ thế này thì phải làm sao đây? Tớ đành nghe nhạc. Không phải nói chứ, nghe nhạc thực sự có tác dụng đó, lần đầu tiên đã thấy tĩnh tâm được không ít, thử qua bốn năm lần, sau đó chìm đắm vào luôn. Một khi đã chìm đắm vào rồi, tớ có cảm giác tinh thần khác hẳn, dường như có thể tiếp xúc với bản nguyên của vũ trụ..."
Hồng Tiểu Phúc: "..."
"Cậu đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi đấy?" Hồng Tiểu Phúc cười hì hì, "Có phải cảm thấy hòa cùng với trời đất, có thể nghe thấy âm thanh của vạn vật không?"
"Không phải đâu", Tô Oánh đỏ mặt, vội vàng giải thích, "Đó là cảm giác rất nhiều thứ không rõ tên trong vũ trụ được tế bào trên cơ thể tớ hấp thu, có lẽ đó chính là linh khí mà chúng ta thường nói."
Nghe đến đây, Hồng Tiểu Phúc ồ lên một tiếng thật dài.
Xem ra sau khi mò mẫn đúng phương pháp tu luyện sẽ có lợi ích rất lớn cho cấp bậc thức tỉnh của bản thân!
Hồng Tiểu Phúc tò mò hỏi: "Vậy cậu cảm thấy năng lực của cậu có tiến triển gì không?"
"Có chứ", nhắc đến điều này, Tô Oánh liền trở nên đắc ý, "Cậu xem này."
Cô vừa nói vừa rút bàn tay ra khỏi gầm bàn, Hồng Tiểu Phúc cảm giác không khí lạnh đang ngưng tụ, sau đó nhìn thấy trong lòng bàn tay của Tô Oánh một khối nhũ băng nhanh chóng thành hình.
Đoạn nhũ băng kia không dài lắm, chừng hai mươi centimet, trôi bồng bềnh trong lòng bàn tay của Tô Oánh.
Hồng Tiểu Phúc dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nó, cảm giác đầu ngón tay lạnh buốt. Cậu thử gõ thật mạnh vào nó, Tô Oánh bảo, "Đừng chạm nữa, tớ thử nghiệm ở nhà rồi, rắn chắc lắm, hơn nữa còn rất nhọn đấy!"
"Thế cơ à..." Hồng Tiểu Phúc thực sự rất ngưỡng mộ, năng lực kiểu này quả là cao cấp sang trọng, chứ đâu giống mình, không nhìn thấy, không sờ được...
Nhưng dù gì Hồng Tiểu Phúc cũng là một đứa trẻ lạc quan, nghĩ một hồi, bây giờ mình mới LV1 thôi, nhiều khả năng năng lực chưa bộc lộ rõ ràng lắm.
Đợi khi mình có thể nâng cấp đến LV2, có phải uy lực cũng tăng lên không? Có lẽ mình cũng có thể cảm nhận được và biết năng lực này rốt cuộc là thế nào?
Đến lúc đó mình muốn bảo ai quỳ thì người đó phải quỳ?
Hay là gì đó, ít nhất cũng sẽ có chút đặc trưng, đúng không?
Nghĩ tới đây, Hồng Tiểu Phúc lập tức lôi điện thoại ra, đeo tai nghe vào, nhân lúc chưa đến giờ lên lớp, thử tĩnh tâm xem sao!
Sau đó... thêm một lần ngủ trong nháy mắt.
"Khò... khò..."
Tô Oánh: "..."
Ngủ gì mà nhanh thế?! Tô Oánh nhìn thấy mà đớ người. Đây gọi là người vô tâm vô tính nên chất lượng giấc ngủ vượt trội à?
Sau cùng Hồng Tiểu Phúc tỉnh dậy vì bị Tô Oánh huých.
"Hả? Tớ lại ngủ rồi à?" Hồng Tiểu Phúc tháo tai nghe ra, nhìn bốn xung quanh, mặt mùi ngơ ngác, "Tớ ngủ bao nhiêu lâu rồi?"
Tô Oánh bất đắc dĩ nhún vai, "Ai có thể ngờ cậu ngủ nhanh như thế? Giáo viên cứ tưởng cậu cày game thuê phải thức đêm thức hôm nên không nỡ gọi dậy. Bây giờ đã là buổi trưa, hết tiết rồi, tớ đã bảo Triệu Minh đi lấy cơm, lát nữa cậu ta sẽ quay về thôi."
Đã vào giờ trưa và hết tiết rồi á?!
Hồng Tiểu Phúc sợ hãi, mình ngủ lâu đến vậy sao?!
Không ổn không ổn, cứ như thế này chắc sẽ ngủ đến ngu người mất, một ngày hai mươi bốn tiếng chưa biết chừng sẽ có hai mươi tiếng dùng để ngủ, vậy chắc chắn xong đời rồi?!
Hồng Tiểu Phúc đang buồn bực thì Triệu Minh đã bưng ba phần cơm hào hứng chạy vào, thấy Hồng Tiểu Phúc đã tỉnh dậy cậu ta vui vẻ hẳn, "Anh Phúc tỉnh rồi hả? Cậu được quá đó nha, ngủ nhanh như chảo chớp! Hôm qua tôi thăm dò được không ít tin tức, còn định nói với cậu, thế mà không đợi tôi nói gì cậu đã ngủ rồi."
Hồng Tiểu Phúc: "..."
Ba người bắt đầu ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Triệu Minh bắt đầu kể: "Anh Phúc, tôi nghe ngóng được một tin động trời."
Hồng Tiểu Phúc tò mò hỏi: "Tin gì thế?"
Triệu Minh đáp: "Thì bây giờ tôi vẫn chưa thức tỉnh đúng không? Thực ra ba tôi có phần nóng lòng nên nhờ người hỏi giúp xem có phương pháp gì có thể đẩy nhanh tốc độ thức tỉnh không, không hỏi thì không biết hóa ra thật sự có một cách."
Có một cách? Chẳng lẽ là...
Từ ngữ buột ra khỏi miệng của Hồng Tiểu Phúc, "Biên chế thức tỉnh?"
Lần này đến lượt Triệu Minh đờ người ra, "Ế? Cậu cũng biết à?!"
Hồng Tiểu Phúc: "..."
Gì chứ, ông Lưu nhà bên đã nhấn mạnh một lần, ông còn định xin một suất cho Tiểu Linh nữa kìa, chuyện lớn như vậy làm sao cậu quên được?
"Tôi cũng nghe người ta nói thôi", Hồng Tiểu Phúc hỏi, "Nó rốt cuộc là gì thế? Là thuốc à?"
"Là thuốc đấy", Triệu Minh lôi điện thoại ra cho Hồng Tiểu Phúc và Tô Oánh xem.
Trên đó có một cái bình sứ trắng, cao chừng năm centimet, được bịt miệng bằng bùn đỏ, bên trên viết một chữ "Long".
Triệu Minh kể, "Đây là loại thuốc mới nhất mà quốc gia phát triển ra, sau khi uống vào có thể thức tỉnh ngay lập tức, nghe nói số lượng sản xuất vô cùng ít. Ba tôi nhờ người nghe ngóng xem có thể kiếm được ở đâu, thế mà hiện tại cả nước không có ai kiếm được thứ này, ba tôi ra giá mười triệu tệ cũng không có cửa!"