Translator: Nguyetmai
"Khụ khụ", Hiệu trưởng Lương khẽ ho một tiếng, có Hồng Tiểu Phúc ở đây, bầu không khí nhất thời trở nên rất kỳ lạ. Hiệu trưởng Lương giả bộ như không nghe thấy, "Đừng có thì thà thì thụp nữa, Trương Dương, trò làm trước đi."
"Ồ, vâng ạ", Trương Dương cười hì hì bước lên phía trước, cậu ta đã kiểm tra không phải một hai lần, cậu ta là dạng không có việc gì cũng kiểm tra một tí, cho nên lần này đặt tay lên máy vô cùng nhẹ nhàng, đáp án nhanh chóng hiển thị trên đó, "Chúc mừng, bạn đã thức tỉnh, cấp bậc thức tỉnh LV1, chỉ số thức tỉnh 3,19."
Chỉ số thức tỉnh 3.19 phần trăm!
Vừa nhìn thấy con số này, Trương Dương đã vui vẻ ngay, "Oh yeah! Phương pháp tu luyện này thực sự có tác dụng, mấy ngày thôi đã tăng 0,04 phần trăm, cứ theo đà này, khoảng hai tháng là có thể lên LV2 rồi!"
Chẳng trách cậu ta phấn khởi như vậy.
Theo đà tăng trưởng của cậu ta, chỉ chừng hai tháng là có thể nâng cấp lên LV2, tốc độ này chắc chắn khá nhanh chóng trong số bạn bè cùng lứa rồi.
Hiệu trưởng Lương thấy học sinh của mình giỏi như vậy cũng rất mừng rỡ, "Không tệ, không tệ, có nỗ lực, cố gắng lên rồi trò sẽ là người giỏi nhất!"
Trương Dương được lúc đắc ý, "Hiệu trưởng Lương cứ yên tâm đi, chắc chắn em sẽ là người mạnh nhất!"
Trương Dương kiểm tra xong, người thứ hai chính là Tô Oánh.
Tô Oánh đặt tay lên máy một cách thanh tao, chỉ số cũng nhanh chóng xuất hiện, "Chúc mừng, bạn đã thức tỉnh, cấp bậc thức tỉnh LV1, chỉ số thức tỉnh 3.18 phần trăm!"
3.18 phần trăm...
Tô Oánh vừa nhìn thấy con số này đã bực cả mình, "Thế mà vẫn kém cậu ta 0.01!" Nói rồi cô giơ nắm đấm lên, bày tỏ sự phản đối.
Trương Dương: "..."
Thù gì đây hận gì đây oán gì đây? Xuất sắc quá là lỗi của tôi à?
Tôi chưa kịp vui mừng được một phút cậu đã nói như vậy rồi, có làm bạn tốt được nữa không vậy?!
Thực ra khi mới thức tỉnh, Tô Oánh đã kém Trương Dương 0.01 rồi, tư chất của hai người này có thể nói là ngang sức ngang tài.
Bây giờ cả hai đã kiểm tra xong, Lý Thiên Kỳ hôm qua vừa kiểm tra xong, chỉ số là 3.15 phần trăm, cậu ta còn chưa bắt đầu tu luyện cho nên sau đó ánh mắt của tất cả mọi người đang có mặt đổ dồn về Hồng Tiểu Phúc.
Cảm nhận của họ về Hồng Tiểu Phúc rất kỳ lạ.
Năng lực của cậu cảm giác cứ điên điên thế nào, tính đến thời điểm này, mọi người đều biết năng lực của cậu là khiến người ta quỳ gối, nhưng quỳ thế nào, bao giờ quỳ, khiến ai phải quỳ, hoàn toàn không có một chút quy luật gì...
Cho nên Hiệu trưởng Lương cũng cảm thấy linh vật may mắn của 12/16 chỉ có thể làm linh vật may mắn...
Quan trọng là thầy cũng không trêu vào được...
"Tiểu Phúc, trò tới kiểm tra đi, xem xem hiện tại là bao nhiêu", Hiệu trưởng Lương mỉm cười nói với Hồng Tiểu Phúc, "Nào, kiểm tra một chút, đừng căng thẳng."
"Được ạ", Hồng Tiểu Phúc nói rồi đặt tay lên thiết bị kiểm tra.
Thiết bị nhanh chóng cho ra kết quả mới nhất.
Đám đông vừa nhìn thấy kết quả hiển thị trên thiết bị đã ngây đơ ra.
"Chúc mừng, bạn đã thức tỉnh, cấp bậc thức tỉnh LV1, chỉ số thức tỉnh 3.66666 phần trăm."
Tô Oánh: "..."
Trương Dương: "..."
Lý Thiên Kỳ: "..."
Hiệu trưởng Lương và người khác: "..."
Ai cũng biết chỉ số khi mới thức tỉnh của Hồng Tiểu Phúc là 3.66666 phần trăm.
Thế mà tu luyện mấy ngày như vậy, chỉ số của cậu vẫn là 3.6666 phần trăm!?
Cái quái gì vậy?!
Thông thường, chỉ số khi mới thức tỉnh càng cao thì tốc độ tu luyện càng nhanh mới phải chứ!
Hiệu trưởng Lương sững sờ, vô thức hỏi, "Tiểu Phúc à, lần trước chỉ số của em là 3.6666 đúng không? Lần này vẫn là 3.6666?"
Hồng Tiểu Phúc nhìn con số trên thiết bị mà cũng đờ đẫn.
Kể ra thì, mấy hôm nay cậu cứ tu luyện là ngủ ngay trong chớp mắt, nhưng mấy hôm rồi mà chỉ số không tăng thêm tí nào, điều này không bình thường. Cho dù chậm đến mấy, một ngày không tới 0.01, nhưng 0.001 hoặc 0.0001 chắc phải có chứ.
Thế mà thực sự không tăng thêm một tí tẹo nào!
"Tiểu Phúc, à ừm..." Tô Oánh hơi do dự, sau đó mau chóng an ủi cậu, "Có lẽ cách tu luyện của cậu không đúng, hay là chúng ta nghiên cứu lại cẩn thận?"
Tuy rằng Trương Dương từng quỳ trước mặt Hồng Tiểu Phúc hai lần nhưng cũng an ủi cậu, "Đúng vậy, cậu đừng nóng, vẫn còn chúng tôi ở đây mà?"
Nói thật, cảm giác của Hồng Tiểu Phúc lúc này không dễ chịu gì.
Không phải cậu không cố gắng.
Thậm chí cậu còn là người cố gắng nhất trong số mấy người có mặt tại đây.
Nhưng vấn đề là nỗ lực không hề có tác dụng gì, bất cứ ai rơi vào hoàn cảnh của cậu cũng sẽ cảm thấy không chịu nổi.
"Thực ra cũng không sao", Hồng Tiểu Phúc đột nhiên cười cười, "Không tăng thêm thì thôi, có lẽ do phương pháp của tôi không đúng. Không phải vẫn còn các cậu sao? Nghiên cứu cẩn thận lại mấy ngày nữa sẽ có cách thôi."
Mấy người kia cùng gật đầu, "Ừ!"
Hiệu trưởng Lương cũng sợ Hồng Tiểu Phúc nghĩ không thông suốt, bèn quên cả lo lắng vội vàng đứng lên, vỗ vỗ vai cậu, "Tiểu Phúc à, hay là thế này, mấy hôm nay trò nghiên cứu cẩn thận, thầy đặc cách cho trò một kỳ nghỉ nhé?" Sau đó bổ sung thêm một câu, "À phải rồi, thiết bị kiểm tra này trò cứ cầm về, bất cứ lúc nào cũng đo thử xem cách tu luyện nào có tác dụng."
Hiệu trưởng Lương cảm thấy thằng bé trước mặt mình thực sự quá thảm.
Vốn dĩ vất vả lắm mới thức tỉnh, thế mà thức tỉnh ra một thức năng lực kỳ quái, gần như không có tác dụng gì trong việc kiếm tiền nuôi gia đình. Đơn vị nào dám dùng thằng bé chứ, không sợ lãnh đạo quỳ ngay xuống đó à?
Không có tác dụng thì đành chịu, thế mà lúc tu luyện cũng xảy ra vấn đề, chỉ số không tăng lên một chút nào!
Có cần phải thảm đến vậy không?
Những người có mặt đều cảm thấy không dễ chịu, nhưng Hồng Tiểu Phúc thì cười rất rạng rỡ, "Tiến độ tu luyện của tôi nhanh hay không cũng không có khác biệt gì lắm, năng lực kỳ lạ của tôi chính tôi cũng không hiểu, mấy bức tranh chỉ dẫn này không có tác dụng gì với tôi thì cố gắng đổi cách khác vậy."
Tô Oánh, Trương Dương và Lý Thiên Kỳ đưa mắt nhìn nhau rồi cùng gật đầu, "Đúng, cứ quyết định thế nhé!"
Khi xuống tầng, Trương Dương ôm vai Hồng Tiểu Phúc mà nói, "Không sao đâu, anh Phúc, vẫn còn tôi với thằng đệ của tôi mà? Cậu yên tâm, sau này anh em tôi sẽ bảo vệ cậu!"
Hồng Tiểu Phúc cười rất vui vẻ, "Cảm ơn!"
Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan học về nhà, Tô Oánh, Trương Dương, Triệu Minh, Lý Thiên Kỳ đưa ra vô số ý kiến cho Hồng Tiểu Phúc trong nhóm chat, bản thân Hồng Tiểu Phúc cũng thử vô số biện pháp.
Ví dụ như để bụng rỗng tập luyện, hoặc ăn no căng rồi mới tập, nghe nhạc, chơi game, vân vân...
Nhưng bất luận cậu thử nghiệm thế nào, chỉ số kia vẫn sống chết không chịu tăng thêm.
Chớp mắt đã qua ba ngày, chỉ số của Hồng Tiểu Phúc vẫn không hề tăng tiến.
"Rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ?" Hồng Tiểu Phúc khoanh chân ngồi trên giường, nhìn thiết bị kiểm tra chỉ số trước mặt, nhíu mày, "Theo lời Lý Thiên Kỳ thì mấy ngày nay cậu ấy chẳng tu luyện gì mấy, chỉ số vẫn tăng 0.02, tại sao đến lượt mình thời gian dài như vậy mà không hề nhúc nhích?"
Nói thật lòng, bây giờ không phải vấn đề về tư chất nữa mà chắc chắn là năng lực thức tỉnh của cậu khác người ta rồi.
Mấy hôm nay Thẩm Tiểu Linh vẫn luôn theo dõi cậu luyện tập.
Tuy rằng cô bé không hỏi, cậu không nói, nhưng trực giác nói với Thẩm Tiểu Linh rằng, mọi chuyện không biến chuyển theo chiều hướng tốt. Bởi vì lúc trước cô bé rất ít khi thấy Hồng Tiểu Phúc ngồi một chỗ âu sầu lo lắng.
Cho đến tối hôm nay, Hồng Tiểu Phúc ngồi ở đó lặng lẽ nhìn thiết bị kiểm tra cả nửa tiếng đồng hồ. Thẩm Tiểu Linh cuối cùng không kiềm chế được nữa, dè dặt hỏi, "Anh, có phải... chỉ số của anh có vấn đề gì không?"
"Đúng vậy", Hồng Tiểu Phúc khẽ thở dài, sau đó đột nhiên mỉm cười, "Cũng không biết vì lý do gì mà chỉ số của anh sống chết không tăng thêm, luyện thế nào cũng vô dụng, cứ tập theo tư thế minh họa trong sổ tay là ngủ rất nhanh. Nhưng em cũng không cần lo, anh nghĩ anh chắc chắc sẽ tìm ra cách."
Thẩm Tiểu Linh ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên bảo, "Phải rồi, anh à, anh có nhớ lần chúng ta đi mua kẹo hồ lô không?"
Hồng Tiểu Phúc ngẩn ra rồi đáp, "Nhớ chứ, sao vậy em?"
Thẩm Tiểu Linh đáp, "Em nhớ cửa hàng thuốc ở quảng trường thương mại Thiên Phúc có bán thuốc nâng cao năng lực người thức tỉnh, hay là anh thử cái đó xem?"