Âu Thần

Translator: Nguyetmai

Con chuột biến dị đó quỳ với Hồng Tiểu Phúc rồi!

Khi nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người có mặt ở đó đều trở nên hoang mang!

Cái quái gì thế này?

Con chuột đó quỳ trước Hồng Tiểu Phúc, Hồng Tiểu Phúc là vua chuột à?!

Nhưng cho dù cậu ta là vua chuột, họ cũng chưa từng nghe nói rằng bọn chuột thường gặp vua chuột sẽ quỳ gối…

Trong số những người có mặt ở công trường, lão Ngô là người bị đả kích nặng nề nhất. Bởi vì chỉ có mình lão Ngô biết được năng lực của Hồng Tiểu Phúc. Trước đó lão còn không tin, thế mà chuyện đã xảy ra trước mắt...

Tuyệt đối là thật rồi!

Hồng Tiểu Phúc không nói dối!

"Chú nhóc à, cháu..." Chú Trần cách đó không xa nhìn về phía Hồng Tiểu Phúc, mặt mũi đầy vẻ thấp thỏm, "Cháu có thể điều khiển được chuột à?"

Hồng Tiểu Phúc: "..."

Có quỷ mới điều khiển được chuột đấy!

Nhưng lúc này đã không kịp giải thích, Hồng Tiểu Phúc nói với con chuột biến dị kia, "Mau đi đi, mau đi đi!"

Con chuột biến dị kia dường như hiểu được lời của Hồng Tiểu Phúc, nó xoay hai vòng quanh cậu rồi nhanh chóng chui vào bụi cây gần đó, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Lúc này đám người kia mới thở phào nhẹ nhõm.

Con chuột này thực sự đáng sợ, cán thuổng to như thế mà nó cắn đứt, nếu như cắn người...

May mà vỏ quýt dày có móng tay nhọn, gặp Hồng Tiểu Phúc lợi hại mấy cũng phải quỳ thôi...

"May mà không gặp nguy hiểm gì", lúc này chủ thầu Vương Chấn chạy tới. Nói thật lòng, ban nãy ông ta sợ mất mật. Nếu như có nhân công nào bị chuột cắn, thì đó là tai nạn lao động, ông sẽ phải bồi thường. Hơn nữa với hàm răng của con chuột đó, chắc chắn khoản bồi thường kia không thể ít được. Cho nên bây giờ ông ta nhìn Hồng Tiểu Phúc vô cùng vừa mắt, cười bảo, "Chú nhóc à, được lắm, còn có cả bản lĩnh này! Không cần nói nhiều, cứ coi như chú chịu ơn cháu, hôm nay tiền công thêm cho cháu một trăm tệ!"

Tiền công thêm một trăm tệ!

Quả nhiên không có điều gì thiết thực hơn điều này, Hồng Tiểu Phúc lập tức mỉm cười, "Cảm ơn chú Vương."

"Ừ, chăm chỉ làm việc nhé!" Vương Chấn vỗ mạnh lên vai Hồng Tiểu Phúc, "Chú rất là kỳ vọng ở cháu đấy!"

Thời gian sau đó không xảy ra thêm chuyện kỳ lạ nào nữa, cả đám cửu vạn chăm chú làm việc, chỉ một loáng đã đến năm giờ chiều.

Trời tối dần, đã đến lúc kết thúc công việc.

"Mọi người tập hợp, thống kê số lượng, bắt đầu kết toán." Vương Chấn hô hào, "Mỗi người báo lại số lượng gạch mà mình đã chuyển được."

Đám đông bắt đầu báo cáo, "Tôi được sáu nghìn ba trăm viên."

"Tôi sáu nghìn sáu."

"Tôi năm nghìn tám."

Người này tiếp nối người kia, báo xong sẽ có người bên đó phụ trách thống kê.

Thực ra việc thống kê này rất đơn giản, cửu vạn xếp gạch luôn theo cách cố định, chuyển được bao nhiêu chỉ nhìn một cái là ra ngay. Vì thế từng người một nhận tiền, nhanh chóng đến lượt Hồng Tiểu Phúc, cậu cẩn thận báo cáo, "À ừm... cháu chuyển được ba mươi lăm nghìn năm trăm viên..."

Vừa nghe thấy con số này, kế toán sững sờ, sau đó cây bút trong tay độp rơi xuống đất đánh độp một cái, "Bao nhiêu cơ?"

Hồng Tiểu Phúc lặp lại lần nữa, "Tổng cộng là ba mươi lăm nghìn năm trăm sáu mươi viên, sáu mươi viên kia không cần tính cũng được..."

Kế toán: "..."

Một ngày chuyển gần ba mươi sáu nghìn viên gạch? Đùa gì vậy?

"Thật hay đùa vậy..." Kế toán đứng dậy đi ra ngoài, sau đó nhìn thấy một khung cảnh thật đáng sợ - đa phần các đống gạch đều nho nhỏ, sau đó bên cạnh mấy đống nhỏ đó, có một đống gạch khổng lồ chắc phải to hơn của người khác sáu bảy lần...

Kế toán nuốt nước bọt, trên mặt hiện rõ vẻ không tin nổi: "Cậu... cậu làm kiểu gì thế?"

Hồng Tiểu Phúc không rõ lắm: "Làm bằng tay ạ..."

Kế toán: "..."

Tất nhiên tôi biết cậu chuyển gạch bằng tay, chứ chẳng lẽ là bằng chân?

"Con số này không sai đâu", lúc này Vương Chấn bước tới, cười bảo, "Tiểu Phúc làm việc rất cần cù, cậu cứ tính cho thằng bé ba mươi sáu nghìn viên đi, cộng thêm một trăm tệ tiền đuổi chuột."

"Ồ, được", chủ thầu đã nói vậy, kế toán không dị nghị gì, bắt đầu viết biên lai, sau đó phát lương.

Ba mươi sáu nghìn viên gạch, tổng cộng là 1440 tệ, cộng thêm một trăm tệ cho thêm của chủ thầu Vương, một ngày hôm nay Hồng Tiểu Phúc đã kiếm được một nghìn năm trăm tệ chỉ nhờ chuyển gạch...

Hồng Tiểu Phúc đột nhiên như tìm thấy một con đường quá dễ dàng để đạt tới đỉnh cao cuộc đời...

Thật là quá tuyệt vời!

Mình yêu công việc này!

Lúc nhận tiền, đầu tiên kế toán lấy ra một nghìn năm trăm tệ, sau đó không còn tiền chẵn nữa, chỉ còn toàn tiền xu...

"À ừm..." Kế toán hỏi Hồng Tiểu Phúc, "Không sao chứ?"

Ngày nay mọi người thường không thích dùng tiền lẻ, nhất là khi phải cầm một đống, chủ yếu vì khó cầm, cho nên kế toán phải hỏi lại ý của Hồng Tiểu Phúc cho chắc.

Hồng Tiểu Phúc thì không cảm thấy gì, tiền lẻ cũng ổn mà, lúc về có thể bỏ thêm chiến lợi phẩm vào chai đựng tiền tiết kiệm của Thẩm Tiểu Linh, cậu lập tức mỉm cười, "Cũng được ạ, tôi không ngại đâu, ha ha."

"Vậy thì được", kế toán đếm tiền lẻ, còn thừa ra mười mấy tệ, toàn là tiền xu năm hào, một hào với một tệ, chủ thầu Vương vung tay bảo, "Cầm hết đi, có mấy đồng thôi mà."

Hồng Tiểu Phúc lập tức bày tỏ sự biết ơn, "Cảm ơn chú Vương!"

"Ha ha, cháu còn trẻ mà đã vất vả quá", chủ thầu Vương vỗ vai Hồng Tiểu Phúc, "Thôi về đi, ngày mai vẫn đến chứ?"

Hồng Tiểu Phúc trả lời, "Đến ạ!"

Theo xe về trung tâm thành phố, Hồng Tiểu Phúc tạm biệt chú Trần và mấy người khác rồi về nhà.

Vừa vào cửa nhà, Thẩm Tiểu Linh đã ùa ra đón, "Anh, anh về rồi! Hôm nay thế nào? Có thuận lợi không?"

"Thuận lợi chứ, không thể thuận lợi hơn", Hồng Tiểu Phúc kéo Thẩm Tiểu Linh vào phòng, đầu tiên lấy một nghìn năm trăm tệ tiền công ra, cười bảo, "Em xem, hôm nay anh đi chuyển gạch một ngày đã kiếm được nhiều như thế này!"

"Hả?" Thẩm Tiểu Linh nhìn số tiền trong tay Hồng Tiểu Phúc, bỗng chốc sững sờ, sau đó nước mắt lưng tròng, "Anh, chắc anh mệt lắm phải không? Em bóp tay cho anh!"

Cô bé nói rồi bắt đầu bóp cánh tay cho Hồng Tiểu Phúc.

Cô bé bóp rất cẩn thận, rất dịu dàng.

Hồng Tiểu Phúc thoải mái đến mức lim dim đôi mắt, cười bảo, "Mệt thì cũng không mệt. Trước kia anh cứ tu luyện là ngủ đó thôi? Anh phát hiện ra, năng lực này thực sự dành cho nghề chuyển gạch! Lúc anh chuyển gạch xong mệt lắm ấy, thế mà ngủ một giấc, tỉnh dậy là không sao luôn. Cho nên hôm nay mới có thể chuyển được nhiều như thế."

"Thật hả anh?" Thẩm Tiểu Linh phấn khởi, "Tốt quá rồi, em biết anh trai em là giỏi nhất mà!"

Câu nói này của cô bé không có chút nào giả dối, bởi trong lòng cô bé, người anh trai Hồng Tiểu Phúc là giỏi nhất, không có gì không làm được!

Hồng Tiểu Phúc bảo, "Với tốc độ này, khoảng ba ngày nữa là có thể mua được một viên thuốc kích thích rồi. Đến lúc đó có hiệu quả hay không là biết ngay thôi."

Thẩm Tiểu Linh gật đầu như giã tỏi, "Ừ, chắc chắn sẽ được thôi!"

Hai người cười một lúc, lúc này Hồng Tiểu Phúc mới lấy ra một cái túi ni lông, bên trong toàn là tiền xu, "Còn cái này nữa, em nhìn xem đây là gì?"

"Oa!!!" Thẩm Tiểu Linh òa lên một tiếng, hai mắt sáng như sao, "Toàn là tiền xu! Anh, số tiền này từ đâu ra vậy? Cho em sao?!"

"Tất nhiên rồi", Hồng Tiểu Phúc cười cười gật đầu, "Vốn dĩ tổng cộng có 1540 tệ, 1500 tệ là tiền chẵn, sau đó không còn tiền chẵn nữa, họ trả tiền lẻ, trả xong còn thừa mười mấy tệ, chủ thầu Vương cho anh hết, khà khà."

"Tốt quá rồi!" Thẩm Tiểu Linh hoan hô một tiếng rồi chạy thẳng vào cái kho nhỏ của mình, sau đó ôm mấy chai đựng tiền tiết kiệm ra, mở nắp, bắt đầu bỏ tiền vào trong, "Một tệ... một tệ... năm hào... một tệ..."

Cô bé nhanh chóng bỏ xong, rồi ôm ba chai tiền xu vào lòng, cười đến chảy nước miếng, "Khửa khửa... khửa khửa khửa khửa khửa khửa... kho tiền của em lại đầy rồi, tổng cộng có thêm những 52 tệ tám hào! Vui quá, khửa khửa khửa khửa khửa khửa khửa..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui