Âu Thần

Translator: Nguyetmai

Nhìn từng dòng chữ trên cuốn sổ, Lưu Hoa Quân nhận thấy trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Trước kia ông chỉ biết Hồng Tiểu Phúc nuôi em gái Thẩm Tiểu Linh không dễ dàng gì, cho nên lúc rảnh nếu giúp được thì giúp một tay.

Nhưng khi nhìn thấy những gì được ghi chép trên quyển sổ này, Lưu Hoa Quân mới biết, lúc trước Hồng Tiểu Phúc khó khăn đến mức nào. Nói không hề khoa trương, Hồng Tiểu Phúc thực sự ăn cơm thiên hạ mà lớn lên.

Ví dụ như trên sổ có một dòng:

"Ngày 19 tháng 7 năm 2017, trên người chỉ còn ba tệ năm hào, buổi tối mình và Tiểu Linh mỗi người mua hai cái màn thầu. Ông Lưu nhà bên thấy đáng thương, cố ý mua tới hai bát canh, cảm ơn ông. Như thế bữa tối mai về cơ bản là đủ rồi, một cái màn thầu năm hào, chỉ cần nhặt thêm năm vỏ chai nhựa là có thể ăn no rồi! Cố lên!"

"Ngày 20 tháng 7 năm 2017, lúc tan học đang định nhặt chai đi bán, thầy Lý Hoằng cố ý mua cho mình hai cái bánh rán hoa quả, cảm ơn thầy..."

"Ngày 20 tháng 8 năm 2017, tiền trong tay lại không đủ, trưa nay định lén lút ra ngoài mua cái màn thầu với túi dưa muối đối phó cho xong bữa, bị Vương Lập Hiên nhìn thấy, kéo tới nhà ăn ăn một bữa, ăn no căng rốn, đồ ăn trong nhà ăn ngon quá! Cảm ơn Vương Lập Hiên!"

Cả cuốn sổ dày hơn hai trăm trang, chi chít những chuyện như vậy.

Nó như một cuốn nhật ký, nhưng cũng ghi dấu sự trưởng thành của Hồng Tiểu Phúc.

Quan trọng hơn là, tất cả những gì được ghi chép đều kể về lòng tốt của mọi người với Hồng Tiểu Phúc.

Không hề có dù chỉ một câu chuyện ấm ức buồn khổ nào.

Bây giờ Lưu Hoa Quân mới thực sự hiểu được tại sao Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh luôn nói câu "chúng ta là những đứa con được ông trời yêu thương nhất" trước khi ăn, nguyên nhân rất đơn giản.

Hai đứa trẻ có thể bình an sống đến giờ này thực sự không dễ dàng.

Sự không dễ dàng này không đơn giản như câu "quả thực không dễ dàng" mà nhiều người vẫn nói.

Người khác không ở vị trí của chúng, nên mãi mãi không biết rốt cuộc chúng đã trải qua những khó khăn như thế nào.

Nhất là khi nhìn thấy dòng ghi chép cuối cùng "hôm nay đi chuyển gạch, chú Trần cho mình thêm một cái màn thầu", Lưu Hoa Quân thực sự chấn động.

Một học sinh cấp ba mới mười tám tuổi mà phải đi chuyển gạch vì cuộc sống!

"Đứa bé ngoan.", Lưu Hoa Quân gấp cuốn nhật ký lại, sau đó cười khà khà vỗ vai Hồng Tiểu Phúc, "Đúng là khổ cho các cháu rồi. Nhưng bây giờ đỡ rồi, sau này mỗi tháng đều có ba nghìn tệ tiền trợ cấp, ba nghìn tệ đối với hai đứa chắc cũng đủ rồi, khà khà."

Bề ngoài ông nói bằng giọng đơn giản và nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại nổi sóng nổi gió. Ông âm thầm quyết tâm, kiểu gì cũng phải lấy bằng được suất biên chế thức tỉnh kia!

Như thế hai đứa nó cộng vào một tháng sẽ có sáu nghìn tệ! Cuộc sống sẽ không còn vất vả nữa!

"Ông nội, cháu không sao đâu!" Thẩm Tiểu Linh bĩu cái miệng nhỏ lên, nũng nịu nói, "Tự cháu cũng có thể thức tỉnh được, thực sự không cần phiền ông nội như vậy! Cháu vẫn nhỏ nhưng cũng biết biên chế thức tỉnh gì gì đó không dễ lấy như vậy đâu!"

Lưu Hoa Quân cười khà khà xoa đầu Thẩm Tiểu Linh, "Yên tâm đi, ông nội sống đến từng này tuổi rồi, tự biết tính toán. Được rồi, các cháu làm việc của mình đi, ôi chao, ngần này tuổi rồi, ăn cơm xong phải ra ngoài đi dạo cho tiêu hóa bớt thức ăn!"

Nghe Lưu Hoa Quân nói vậy, Hồng Tiểu Phúc vội vàng đứng dậy, "Vậy ông nội đi cẩn thận."

"Yên tâm, yên tâm", Lưu Hoa Quân cười khà khà phất tay, sau đó bảo, "À phải rồi, mấy hôm tới ông phải qua thăm chỗ con trai. Lúc ông không ở nhà, hai đứa có thời gian thì trông nhà trông cửa giúp ông nhé."

Hồng Tiểu Phúc lập tức gật đầu, "Vâng, không thành vấn đề ạ."

Lưu Hoa Quân ra khỏi cửa nhà Hồng Tiểu Phúc.

Ông đi dạo một hồi, ra phố lớn, sau đó lại quay đầu nhìn cửa nhà Hồng Tiểu Phúc, mỉm cười lắc đầu, "Đứa trẻ ngoan như vậy, làm cháu nuôi của mình đúng là phúc của mình mà. Ừm, nên đi hỏi thăm cho cẩn thận, cái thằng phá của Triệu Khởi Dân kia làm việc không chắc chắn, phải hỏi lại lần nữa."

Ông nghĩ tới đây, lập tức lôi điện thoại ra.

Nửa tiếng đồng hồ sau.

Một chiếc Volkswagen màu đen kéo Lưu Hoa Quân lên xe, đi thẳng tới ủy ban thành phố.

Ông vào phòng làm việc của Triệu Khởi Dân, Triệu Khởi Dân trông có vẻ rất căng thẳng, vội vàng đỡ cánh tay của Lưu Hoa Quân mời ông ngồi.

Thư k‎ý Tiểu Lý lập tức mang trà tới.

"Tôi nói chứ, Khởi Dân à", Lưu Hoa Quân nhấp một ngụm trà, hậm hực bảo, "Việc tôi nhờ cậu làm, bây giờ thế nào rồi?"

Triệu Khởi Dân lau mồ hôi lạnh, "Ông Lưu, chuyện này quả thực khó lắm. Cháu đã hỏi cấp trên rồi, về cơ bản cháu có lòng nhưng không giúp gì được. Bây giờ tin tức quá kín kẽ, ngoài chợ đen đã đẩy giá lên tới mười lăm triệu tệ rồi nhưng có giá mà không có nguồn cung."

"Đắt như vậy sao?" Lưu Hoa Quân xoa cằm, "Dựa vào mặt mũi của cậu cũng không lấy được?"

"Thực sự không được ạ", Triệu Khởi Dân gật đầu bất lực, sau đó nhỏ giọng bảo, "Ông Lưu, ông cũng biết đấy, bây giờ bên ngoài đã bắt đầu loạn lạc rồi. Tuy rằng tình hình trong nước vẫn ổn định, nhưng cũng là nhờ quản lý tốt thôi. Đất nước chúng ta hiện nay nhất định phải trông chừng nghiêm ngặt con đường này, cấp trên đã có chỉ thị rõ ràng, ai đụng vào người ấy chết, cháu thực sự không còn cách nào khác."

Lưu Hoa Quân hơi nheo mắt lại, "Vậy cậu nói xem, nếu như tôi nhất định đòi phần đáng lẽ thuộc về mình thì sao?"

Triệu Khởi Dân nghĩ ngợi, đột nhiên hai mắt sáng lên, "Ông Lưu, với thể diện của ông, chắc hẳn bên quân đội có cách. Số suất biên chế thức tỉnh bên quân đội cũng cao hơn bên chúng cháu."

"Quân đội hả..." Lưu Hoa Quân nghĩ, sau đó lập tức đứng dậy, "Cậu phái người đưa tôi đến thủ đô đi."

Triệu Khởi Dân: "..."

Ông già này đúng là nhanh gọn dứt khoát, cả đời không thay đổi!

Triệu Khởi Dân lập tức gọi thư ký Tiểu Lý, "Tiểu Lý, cô đưa ngay ông Lưu tới thủ đô, rồi ở lại bên đó chờ lệnh, chuẩn bị tinh thần nhận và thực hiện mệnh lệnh bất cứ lúc nào."

Tiểu Lý mỉm cười gật đầu: "Vâng."

Mười giờ rưỡi tối hôm đó, một chiếc Audi A6L biển sổ Bắc Kinh A đứng đợi tại trạm ra vào cao tốc Bắc Kinh – Thẩm Thành, một quân nhân mặc quân phục đứng bên cạnh xe, dáng đứng thẳng tắp.

Lưu Hoa Quân bước từ trên xe của Tiểu Lý xuống, quân nhân kia lập tức giơ tay chào, "Kính chào thủ trưởng!" khiến những người đi đường đều quay lại nhìn.

"Được rồi.", Lưu Hoa Quân khẽ gật đầu, "Tiểu Phương đến rồi chứ?"

Quân nhân kia nén cười, đáp, "Ở trên xe rồi ạ."

Tiểu Phương mà Lưu Hoa Quân nhắc tới chính là sĩ quan cấp tướng bên quân đội, năm nay đã năm mươi bảy tuổi, ai gặp ông ấy mà không gọi một tiếng thủ trưởng?

Thế mà vào tay thủ trưởng trước mặt lại biến thành Tiểu Phương...

Đây mới là lão đại chân chính, không trêu vào được, không trêu vào được!

Lưu Hoa Quân mở cửa lên xe, một người đàn ông đeo quân hàm trung tướng ngồi sẵn ở đó kích động lên tiếng, "Thầy Lưu, thầy xem thầy kìa, có việc gì thầy cứ gọi một cuộc điện thoại, con sẽ làm cho thầy ngay, hà tất gì phải đích thân đến, đường sá thì xa xôi..."

"Cái gì gọi là đích thân tới?" Lưu Hoa Quân hừ hừ bảo, "Tôi còn đích thân ăn cơm, đích thân đi vệ sinh đây, hoạt động một tí thì đã sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui