Âu Thần

Translator: Nguyetmai

Thủ trưởng Phương cuống lên vì ông đoán rằng chuyện này sắp hỏng rồi, lập tức dè dặt hỏi Lưu Hoa Quân, "Bây giờ chúng con đã cho người đi điều tra hiện trường rồi, cụ thể thế nào vẫn phải đợi tin tức. Thầy Lưu, hôm nay thầy bận việc gì không? Nếu không có việc gì thì chúng ta cùng nhau đi xem xem?"

Lưu Hoa Quân không phải người hời hợt, dù đã hơn bảy chục tuổi đầu nhưng ông vẫn giữ cho mình tác phong nghiêm trang thận trọng của nhà binh. Nghe thủ trưởng Phương nói vậy ông gật đầu ngay: "Đi, xem thử thế nào!"

Nhà tù tội phạm nghiêm trọng của thủ đô nằm ở một hẻm núi phía Bắc Bắc Kinh, Lưu Hoa Quân ngồi xe cùng với thủ trưởng Phương, sau khi đi chừng nửa tiếng, chiếc xe chầm chậm tiến vào nhà tù

Dù sao cũng là nơi giam giữ các tội phạm nghiêm trọng, tường bao xung quanh nhà tù cao tới năm mét, thiết bị an ninh có thể nói là một con ruồi cũng không bay lọt.

Thế mà bây giờ bị trộm xâm nhập…

Kể chuyện này ra liệu có ai tin?

Lưu Hoa Quân ban đầu cũng không tin, nhưng ông vẫn tin tưởng vào nhân phẩm của thủ trưởng Phương.

Chuyện này nếu như không làm được thì thôi, họ cứ nói thẳng ra là xong, có thế nào cũng không đến mức phải lừa bịp ông bằng câu chuyện có trộm đột nhập vào nhà tù.

Họ nhanh chóng tới hiện trường.

Vài nhân viên cảnh sát điều tra đang xem xét, bên cạnh đó có một người đàn ông trung niên đang phối hợp điều tra.


Người đàn ông trung niên này mặc âu phục, mặt chữ điền, mắt to mày rậm, chính là giám đốc của nhà tù này – Chu Minh Siêu.

Chu Minh Siêu cũng là nhân vật xuất thân từ quân đội, nhưng cấp bậc không đạt đến tầm cỡ như Lưu Hoa Quân. Nhưng lúc này đây, biết được thân phận của Lưu Hoa Quân là một trong những "lão đại" ngầm của quân đội từng vượt qua thử thách của vài cuộc chiến tranh khốc liệt, tuy không tại chức, nhưng trong quân đội ít nhất có đến mười nhân vật phải nghe hiệu lệnh của ông, mà lại toàn là nhân vật cấp cao.

Nhân vật như thế này đến chỗ mình khiến Chu Minh Siêu vừa gặp mặt thôi đã toát mồ hôi.

"Đừng căng thẳng, tôi tin rằng chuyện này không phải lỗi của cậu." Lưu Hoa Quân vỗ vai Chu Minh Siêu.

Ông từng loáng thoáng nghe nói về tên nhóc này, khi còn ở quân đội đã lập công to mấy lần mới từng bước từng bước đi tới ngày hôm nay.

Không nhiều khả năng một người như vậy dám chơi chiêu vào giờ khắc quan trọng, hơn nữa nếu như anh ta muốn giở trò thì đã giở trò từ lâu rồi, hoàn toàn không cần phải đợi đến tận bây giờ.

Cho nên sự việc này chắc chắn có vấn đề, hơn nữa vấn đề không hề nhỏ.

"Ông Lưu", đúng lúc này, một chuyên viên điều tra giơ tay chào Lưu Hoa Quân, sau đó nói, "Đã xem xét toàn bộ hiện trường. Không có dấu vân tay của bất kỳ ai khác, hơn nữa két bảo hiểm lưu trữ thuốc không hề có dấu tích bị phá mở bằng bạo lực."

Không có dấu vân tay, két bảo hiểm không bị phá, vậy chẳng lẽ thuốc thức tỉnh mọc cánh mà bay à?

Lưu Hoa Quân nhắm mắt lại, cẩn thận suy xét tất cả các khả năng, đột nhiên ông hỏi, "Số lượng tội phạm giam giữ có đúng không? Đã thống kê lại số người có mặt trong tù chưa?"

Vừa nghe thấy câu này, Chu Minh Siêu như thể đột nhiên tỉnh ngộ.


Dù gì có thể làm ra chuyện này chắc chắn đầu óc không phải dạng vừa, ông vội ra lệnh, "Lập tức kiểm kê số lượng tù nhân trong tù và cả số lượng nhân viên nữa."

"Rõ!"

Nhân viên cấp dưới nhanh chóng ra ngoài kiểm kê.

Lưu Hoa Quân khẽ thở dài, nhíu mày bảo, "Chuyện khiến người ta lo lắng nhất xuất hiện rồi đây. Trong số các phạm nhân trong tù chắc hẳn đã có người thức tỉnh, hy vọng không phải phường gian ác cùng cực, nếu không chẳng khác gì ném một quả bom vào dân chúng!"

Chu Minh Siêu đổ mồ hôi lạnh.

Tất nhiên anh ta hiểu được lời mà Lưu Hoa Quân nói.

Các năng lực thần kỳ đang thức tỉnh ở khắp mọi nơi, e rằng thời đại của thế giới mới đã đến. Mà hiển nhiên, sự thay đổi diễn ra sẽ mang đến cả lợi ích và nguy hiểm.

Dân thường lương thiện và quy củ thức tỉnh thì không phải chuyện gì xấu, nhưng tù nhân trong số các tội phạm nghiêm trọng mà thức tỉnh thì...

Quan trọng nhất là nếu hắn ta còn trốn ra ngoài thì nhọc rồi đây.

Bên phía nước ngoài đã có không ít phạm nhân thức tỉnh vượt ngục tạo nên sự phá hoại vô cùng khủng khiếp!


Người phụ trách bắt đầu kiểm kê nhân số, Lưu Hoa Quân tiếp tục chỉ huy, "Lập tức gọi điện thoại cho quân đội, phái người thức tỉnh cường hóa khứu giác và người thức tỉnh cường hóa tố chất tổng hợp tới đây. Nếu như thực sự có phạm nhân thức tỉnh, kỹ thuật điều tra của trinh sát bình thường chưa chắc đã có tác dụng, chỉ có người thức tỉnh mới đối đầu được với người thức tỉnh thôi."

Tất cả mọi người ở đó đều hiểu lời của Lưu Hoa Quân.

Nếu như thực sự có phạm nhân thức tỉnh rồi trộm đồ trốn ra ngoài, vậy thì dân thường đa phần không thể chống lại được.

"Để con đi!" Thủ trưởng Phương cũng biết chuyện này nghiêm trọng, lập tức bảo, "Con sẽ gọi điện thoại cho quân đội xin tăng cường cứu viện ngay."

Nhân viên thống kê nhân số nhanh chóng quay trở lại, lắp bắp nói, "Báo cáo, đã kiểm kể xong xuôi, tất cả phạm nhân đều ở đây, tất cả nhân viên công tác cũng có mặt, không mất tích, không tăng thêm."

Những người có mặt ở đó tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, có vẻ không hiểu được vấn đề...

Không mất tích? Không tăng thêm?

Sao có thể thế được?

Lẽ nào thuốc thức tỉnh tự mọc cánh bay đi?

"Xem ra tên trộm này rất giảo hoạt đây", Lưu Hoa Quân nheo mắt, sờ sờ bộ râu dưới cằm.

Năm đó khi còn tại ngũ, ông từng là lính trinh sát, tuy mấy chục năm rồi không dùng đến kỹ năng nghiệp vụ này, nhưng nay giở lại ngón nghề cũng không thành vấn đề lớn, ông lập tức suy tính rồi đột nhiên hai mắt sáng ngời, "Tiểu Chu, Tiểu Lý nữa, hai người lập tức tập trung tất cả nhân viên trong tù, âm thầm bao vây khu vực này, sau đó kiếm một cái máy kiểm tra chỉ số thức tỉnh tới đây, ta nghi ngờ tên trộm này trộm đồ xong không đi mất mà cố tình ở lại!"

Khi nghe câu này, những người có mặt bỗng sững sờ, sau đó lập tức hiểu ra.

Người ta thường bảo, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, còn có cách gọi khác là khoảng tối dưới chân đèn.


Sau khi kẻ này thức tỉnh bèn đi trộm đồ, trộm xong việc đầu tiên phải giấu đi đã, sau đó làm như không có chuyện gì, vẫn tiếp tục công việc thường ngày, đợi sóng gió qua rồi mới đường đường chính chính trốn đi, kế hoạch này thực sự hoàn hảo.

Tiếc rằng gặp phải trinh sát lão tướng như Lưu Hoa Quân...

Thế là họ bắt đầu tập trung phạm nhân.

Một đám phạm nhân nhanh chóng bị tập trung ở trong sân, Chu Minh Siêu nhìn xung quanh một vòng, mặt mũi nghiêm trọng bảo, "Các vị, hôm nay tập trung mọi người ở đây là muốn tiến hành một cuộc kiểm tra thể chất. Không có chuyện gì đâu, quá trình rất đơn giản, mọi người nhìn thấy thiết bị trên tay tôi rồi chứ? Ấn tay lên đó một lát là xong."

Kiểm tra thể chất hay trắc nghiệm về các phương diện khác là việc mà các phạm nhân thường phải làm.

Họ lập tức tiến hành kiểm tra theo mã số.

Hiển nhiên, lần kiểm tra này không giống lắm so với lúc trước, khi âm thanh báo kết quả từ thiết bị kia vang lên, lập tức có một người trong đám tù nhân dùng tốc độ gần như 100m/5s mà xông ra ngoài. Tuy rằng các cảnh vệ xung quanh đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng vẫn không phản ứng kịp, người kia nhảy qua bức tường bao cao năm mét của nhà tù, bỗng chốc biến mất trong khu rừng bên ngoài nhà tù!

Tất cả mọi người có mặt ở đó đơ ra!

Thánh thần thiên địa ơi, rốt cuộc vừa xảy ra chuyện gì vậy?!

Đến cả bóng người cũng không nhìn rõ, anh ta chạy mất rồi mà không ai kịp biết đó là ai!

Tốc độ này, sức bật này...

Tường bao cao năm mét của nhà tù cũng không xi nhê gì đâu nhé!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận