Âu Thần

Translator: Nguyetmai

Lưu Hoa Quân, Chu Minh Siêu, thủ trưởng Phương và đội trưởng đội cảnh sát hình sự thủ đô ngồi trong phòng họp của đội cảnh sát hình sự, thu nhận thông tin mới nhất.

Khi ấy may mà Lưu Hoa Quân suy nghĩ chu đáo, dặn thủ trưởng Phương điều động mấy nhân viên hệ cường hóa từ quân đội tới đây.

Nếu không chuyện này chưa biết chừng đã thực sự biến thành một sai lầm nghiêm trọng.

"May mà có ông Lưu, nếu không tôi thực sự không biết nên làm thế nào." Chu Minh Siêu không ngừng lau mồ hôi lạnh.

Tuy rằng chuyện lần này không thể trách anh ta được, nhưng anh ta cũng khó tránh được trách nhiệm. Ít nhất anh ta không thể nào thoát được tội để phạm nhân chạy trốn.

Vốn dĩ anh ta cũng thức tỉnh rồi, nhưng chỉ là hệ năng lượng khá thường gặp.

Cho nên trong chuyện lần này, anh ta không giúp gì được.

Mà lúc này đây, đội trưởng đội cảnh sát hình sự Đặng Bác Văn nhìn Lưu Hoa Quân với vẻ sùng bái vô cùng.

Quả nhiên, gừng càng già càng cay.

Chỉ một loáng như vậy đã đưa ra được lựa chọn đúng đắn nhất, nếu không cứ xin chỉ thị, xét duyệt, phúc đáp, từng tầng từng tầng như vậy chắc phải đợi đến tết Công Gô.

"Năng lực của ông Lưu tất nhiên không thể nghi ngờ được", Đặng Bác Văn cảm thán nói, "May mà lập tức xin chi viện từ phía quân đội, có người cường hóa khứu giác đuổi theo, so với chúng ta tìm thì còn dễ hơn."

Nhắc đến đây, Đặng Bác Văn không thể không cảm khái, thế giới này thay đổi rồi.

Chỉ nói riêng sự việc lần này thôi, nhìn từ camera giám sát, phạm nhân kia có thể tùy ý thay đổi hình dạng, thậm chí đến cả vân tay cũng bắt chước được.

Đúng là Mystique phiên bản nam mà!

Nếu bảo anh phải phụ trách vụ án lần này chắc anh sẽ héo mòn mất.

Một người có thể mô phỏng tất cả mọi thứ trên cơ thể từ trên xuống dưới thì bắt bớ kiểu gì?

Căn bản không có phương pháp nào hết, hiểu không?

Lần này may rồi, lão Lưu gọi ngay người thức tỉnh từ bên quân đội tới, cậu chàng cường hóa khứu giác kia có cái mũi thính hơn cả chó, theo dõi suốt dọc đường mà không để mất dấu kẻ phạm tội!

Đúng là đỉnh cao!

Đặng Bác Văn thèm khát năng lực này đến mức nước miếng phun ra như suối!

Quả nhiên bây giờ là thời đại của người thức tỉnh mà, không thừa nhận không được ấy chứ!

Tin tức mới nhất từ người bám đuôi ở tiền tuyến nhanh chóng được truyền về.

"Đội trưởng Đặng, ông Lưu, đã có tin tức mới nhất rồi." Trợ Lý của Đặng Bác Văn đẩy cửa bước vào, sau đó báo cáo, "Hiện tại mục tiêu đang xuất phát về phía Đông Bắc, đi trên cao tốc Bắc Kinh – Thẩm Thành, suy đoán rằng hắn hướng về phía Thẩm Thành."

Hướng về Thẩm Thành?

Lưu Hoa Quân và mấy người kia đưa mắt nhìn nhau...

Hóa ra vòng một vòng tròn to như vậy, thằng cha kia lại đưa thuốc về chỗ ấy?!

Có cần tự giác ngộ đến mức ấy không?

"Đi, xuất phát thôi!" Lưu Hoa Quân lập tức đứng dậy, nói rồi tự ông cũng bật cười, "Thật không ngờ, tôi ngồi xe từ xa xôi đến đây, thế mà lại quay về rồi..."

Đám đông hoàn toàn nghẹn lời.

Chuyện này có thể thần kỳ hơn được nữa không?

Một tên trộm thuốc chủ động đưa thuốc tới quê cũ của người ta...

Đám người lục tục xuất phát.

Lần này, để không đánh rắn động cỏ, họ lái một loạt xe cá nhân. Dù sao theo kết luận rút ra từ tin tức báo cáo từ tiền tuyến, đối phương là một kẻ có thể mô phỏng bề ngoài của bất kỳ ai, đồng thời cũng là một người thức tỉnh cường hóa sự nhanh nhạy.

Nếu họ lái xe cảnh sát tới đó, đối phương nghe thấy từ xa rồi chạy mất thì...

Khi ngồi trên xe về nhà, Lưu Hoa Quân nghĩ tới nghĩ lui về chuyện này, càng nghĩ càng thấy thú vị.

Ông từ xa chạy tới Thẩm Thành để xin thuốc thức tỉnh cho Thẩm Tiểu Linh, sau đó thuốc thức tỉnh tự mọc chân mà tự chạy về phía Thẩm Thành.

...

"Reng reng reng reng…"

Cùng với tiếng chuông tan học buổi tối của trường Trung học Phổ thông Thực nghiệm Thẩm Thành, Hồng Tiểu Phúc lập tức thu dọn sách vở, sau đó gọi Tô Oánh và Triệu Minh chuẩn bị đi ăn cơm.

Kể ra thì, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Hồng Tiểu Phúc mời người ta ăn cơm.

Không phải cậu không muốn, mà do trước đó thực sự không có khả năng tài chính để làm việc đó.

Nhưng bây giờ ổn rồi, mỗi tháng Hồng Tiểu Phúc có thu nhập ba nghìn tệ, cũng là một nhân viên chuyển gạch có thực lực.

Trước kia cậu và Thẩm Tiểu Linh mỗi tháng có khoảng một nghìn năm trăm tệ, về cơ bản đã đủ sống. Bây giờ thu nhập tăng gấp đôi, tất nhiên sẽ có một khoản tiền thừa, trước hết phải cảm ơn mấy người đã giúp đỡ mình rất nhiều trong cuộc sống thường ngày đã.

Thực ra lý tưởng của Hồng Tiểu Phúc rất đơn giản, đó là thiên hạ được hạnh phúc... Được rồi lý tưởng này không đơn giản chút nào, vậy thì đổi qua một cái đơn giản hơn, ít nhất bạn bè của mình được sống hạnh phúc.

Mời khách không quan trọng ở chỗ địa điểm cao cấp nhường nào, chỉ cần có lòng là được.

Ăn ở nhà hàng là có lòng, ăn ở nhà không phải cũng rất có lòng sao?

"Tới đây tới đây", nhìn thấy ba học sinh đang đợi ở cổng, Lý Hoằng bước nhanh hơn, cười bảo, "Đi thôi, hôm nay chúng ta có thể ăn một bữa thật ngon mà Hồng Tiểu Phúc mời rồi, ha ha!"

Hồng Tiểu Phúc vừa cười ha hả vừa sờ đầu mũi, "Cuối cùng cũng có thể mời mọi người ăn cơm, lúc trước được mọi người chăm sóc nhiều quá."

"Ôi chao, anh Phúc à, coi cậu nói kìa", Triệu Minh cười ha ha khoác vai cậu, "Mọi người đều là anh em, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm, đúng không? Hồi tiểu học từng học rồi mà, không thể càng sống càng thụt lùi, đúng không?"

Câu này đúng là sự thật, bài học môn giáo dục tư tưởng đạo đức hồi tiểu học đã dạy, bạn bè phải giúp đỡ lẫn nhau, Triệu Minh vẫn nhớ rất rõ ràng.

Thật khó kiếm được một cậu ấm giàu nứt đố đổ vách mà tâm địa vẫn tốt đẹp như cậu ta...

Tô Oánh ở bên cạnh cũng cười, "Đúng vậy, cậu còn khách khí với mọi người thế, đi thôi đi thôi, tớ đói rồi. Tối nay chúng ta phải ăn một bữa thật ngon miệng!"

"Chắc chắn rồi", Hồng Tiểu Phúc và Triệu Minh choàng vai bá cổ vô cùng vui vẻ, vừa đi Hồng Tiểu Phúc vừa hỏi, "À phải rồi, anh Minh à, cậu đã hỏi chuyện danh ngạch thức tỉnh đến đâu rồi? Có kiếm được không?"

"Không có triển vọng gì", nhắc tới chuyện này, Triệu Minh thấy buồn bực, "Ba tôi ra giá hai mươi triệu tệ mà không có ai bán. Hầy, đột nhiên phát hiện ra trên thế giới này cũng có chuyện mà tiền không giải quyết được..."

Tô Oánh ở bên cạnh tò mò hỏi, "Có phải vì chưa đủ nhiều tiền không?"

"Không đâu", Triệu Minh lắc đầu quả quyết, "Tôi hỏi kĩ lắm rồi, không phải vấn đề tiền nong. Chủ yếu vì thứ này khan hiếm, mỗi một lọ thuốc dùng cho ai, có nghề nghiệp gì, thân phận như thế nào, năng lực sau khi thức tỉnh ra sao đều phải sắp xếp tỉ mỉ, sau đó ghi chép lại báo cáo lên cấp trên, sau cùng còn có người tới kiểm tra thật giả. Họ làm căng như vậy, không thể nào kiếm được."

Tô Oánh kinh ngạc, "Dữ dội tới mức vậy à?"

Triệu Minh gật đầu như giã tỏi, "Dữ dội như vậy đó!"

"Được rồi, đừng nói đến chuyện này nữa", Hồng Tiểu Phúc vội vàng an ủi, "Chưa biết chừng lúc nào đó đột nhiên thức tỉnh thì sao? Tôi tin rằng anh Minh đây chắc chắn không thành vấn đề!"

Triệu Minh bật cười ha hả, "Tất nhiên rồi, đi nào, chúng ta đi mua đồ ăn đã!"

Mấy người họ gọi xe taxi, xuất phát thẳng tới chợ.

Ăn uống ở nhà không cần chú ý quá nhiều, mọi người muốn ăn gì thì mua thứ đó là được, dù sao đã có Hồng Tiểu Phúc thanh toán.

Thế là họ mua một đống rau xanh, thêm nửa kilogam thịt ba chỉ, dù sao cũng là lần đầu Hồng Tiểu Phúc mời khách không thể quá keo kiệt, nên mua thêm vài chai bia Thẩm Thành, cũng chính là loại bia vỏ xanh lục trong truyền thuyết, sau đó mua thêm ít hải sản, thế là hoàn thành!

Tổng cộng tiêu hết 133 tệ, vô cùng tiết kiệm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui