Translator: Nguyetmai
Thẩm Kiều chạy như điên trên các mái nhà, vừa chạy vừa bắt đầu chuẩn bị tâm thế sau khi bị bắt.
Đối phương có thể đuổi theo hắn tới tận đây, hiển nhiên hắn không có cách nào thoát được, vậy thì bây giờ cần phải suy xét xem, một khi bị bắt phải đàm phán điều kiện thế nào.
Mình đã là tội phạm vượt ngục thì chớ, đối phương chắc chắn cũng sẽ truy cứu chuyện mình lấy trộm thuốc kích thích thức tỉnh.
Không thể bỏ hết trứng gà vào một giỏ được.
Hiện tại mình bắt buộc phải giấu thứ này vào một nơi nào đó, như thế có thể hòa hoãn lại, đến khi ấy đàm phán điều kiện xong rồi nghiên cứu những chuyện khác, vậy mới là phương pháp tốt nhất.
Nghĩ như vậy, Thẩm Kiều lập tức bắt đầu quan sát xem gần đây có nơi nào phù hợp để giấu đồ không.
Bây giờ đào hố chắc chắn không kịp, cho nên cách tốt nhất là tìm một nơi không dễ gì bị người ta phát hiện ra để giấu.
Thẩm Kiều có ý định vậy, hắn nhanh chóng phát hiện ra một đống chai nhựa đang chất ở góc tường!
Chỗ này ổn đấy!
Thẩm Kiều thật sự muốn like cho sự cơ trí của mình, ai có thể nghĩ rằng lọ thuốc đáng giá hai mươi triệu tệ bị hắn giấu trong đống chai nhựa phế liệu chứ?!
Hắn ném thẳng lọ thuốc vào đống chai nhựa phế liệu, sau đó Thẩm Kiều bắt đầu tính toán đến con đường đảm bảo tiếp theo. Nếu như có thể kiếm được vài con tin, đến lúc ấy thái độ tốt hơn một chút, cộng thêm thân phận người thức tỉnh của hắn, chưa biết chừng sẽ có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Ít nhất theo thông tin mà hắn có được trong mấy ngày này, người thức tỉnh rất quý giá.
Quốc gia thực sự không đến mức phải nhốt mình cả đời trong tù, đúng không nào?
Cho nên tất cả nằm ở việc thương lượng...
Nghĩ như vậy, Thẩm Kiều bò trên nóc nhà, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu.
Hắn nhanh chóng nhìn thấy bốn đứa trẻ vừa nói vừa cười đang đi về phía hắn.
Nhìn hình thể, chắc hẳn đây là bốn học sinh cấp ba? Hay là cấp hai nhỉ? Tóm lại chắc chắn là học sinh, hai nam hai nữ, hê hê hê hê, xem ra ông đây sắp đổi đời rồi!
Với bốn con tin như thế này trong tay, đến lúc đó có cả đống thời gian để thương lượng với đối phương đây.
Tóm lại hắn không có ý định giết người làm gì, chỉ cần đàm phán giảm án là được, giảm án là được!
Hắn quyết định như thế nên yên lặng đợi bốn người kia vào nhà. Thẩm Kiều mai phục trên nóc nhà như một con mèo có thể vồ chuột bất cứ lúc nào.
Hắn nhanh chóng nhìn thấy bốn thiếu niên thiếu nữ kia cười cười nói nói tiến vào khoảnh sân của căn nhà mà hắn đang mai phục...
Thánh thần thiên địa ơi, trời giúp ta mà!
Hắn đợi bốn người kia cười cười nói nói trong nhà, không đắn đo gì, từ trên trời lao vút xuống như một con chim khổng lồ!
...
"Tiểu Phúc, cậu tính thế nào?" Tô Oánh hỏi, "Hay là tớ làm cho cậu một cây giáo bằng băng, cậu thử xem có đánh cận chiến được không?"
Sau này rất có thể sẽ phát sinh xung đột.
Năng lực của Hồng Tiểu Phúc là vận may, hoàn toàn không liên quan gì đến chiến đấu, cho nên có một hai kỹ năng phòng thân là rất quan trọng.
Hồng Tiểu Phúc cũng hiểu rõ được điều này, cậu gật đầu, "Được được, đúng lúc tớ cũng định thử xem sao!"
Tô Oánh lập tức vươn tay ra, hô một tiếng, "Giáo băng!"
"Xoạt" một cái, một cây giáo dài chừng hai mét to chừng một tấc bằng băng xuấy hiện trong tay cô!
Sau đó Hồng Tiểu Phúc nhận lấy nó, tùy tiện vung vung vài cái, "Tớ thử đã xem sao, thứ này cầm trong tay mà chẳng lạnh gì cả..."
Cậu chưa dứt cậu đã nghe một tiếng "bụp", sau đó cảm thấy trên thân giáo hơi nặng, nhìn ngay ra một người đàn ông bị dính lên trên đó...
Hồng Tiểu Phúc: "..."
Tô Oánh: "..."
Triệu Minh: "..."
Thẩm Tiểu Linh: "..."
Khung cảnh này bỗng chốc thật lúng túng.
Hồng Tiểu Phúc hiển nhiên vẫn mờ mịt, người đàn ông dính trên cây giáo từ từ trượt xuống nhờ định luật vạn vật hấp dẫn, sau đó "bụp" một phát quỳ xuống đất.
Triệu Minh bịt miệng lại: "Có tác dụng rồi! Tham... tham kiến thần may mắn!"
Tô Oánh và Thẩm Tiểu Linh trừng to mắt, cả nửa ngày không nói được câu gì, cái quái gì đây?!
Hiển nhiên, người bị dính trên cây giáo ấy là Thẩm Kiều!
Thẩm Kiều run rẩy giơ tay lên chỉ vào Hồng Tiểu Phúc, ấp úng hồi lâu mới rặn ra được một câu, "Mẹ kiếp có phải cậu bị khùng không?!"
Hồng Tiểu Phúc: "..."
Bây giờ Thẩm Kiều biết rồi, ban nãy cứ tưởng vận may của mình không đến nỗi, có thể bắt bớ vài con tin, giờ mới biết đúng là vận đen ngập đầu, ai có thể ngờ sẽ gặp phải người thức tỉnh ở đây chứ?! Lại còn là người thức tỉnh hệ nguyên tố?!
"Anh là ai?" Lúc này Tô Oánh mới phản ứng kịp, người này từ trên trời rơi xuống, lai lịch không ổn lắm... Sáu mũi tên bằng băng đột nhiên ngưng tụ và lơ lửng trước người cô, "Tôi nói cho anh biết, chúng tôi đều là người thức tỉnh! Tôi là người thức tỉnh năng lực băng hệ nguyên tố!"
"Các cô cậu... đều là người thức tỉnh?" Bụng của Thẩm Kiều bị cây giáo bằng băng xiên trúng, vốn hắn còn tính dồn chút hơi tàn mà gắng gượng, thế mà vừa nghe thấy mấy người kia đều là người thức tỉnh, bỗng chốc thấy mờ mịt. Hắn nhìn Hồng Tiểu Phúc, "Vậy... vậy năng lực của cậu là gì?"
"Năng lực của tôi..." Hồng Tiểu Phúc sờ đầu mũi với vẻ mất tự nhiên, "Hình như là vận may..."
Thẩm Kiều bỗng có suy nghĩ muốn đi chết.
Hắn giơ tay phải lên, tát vào mặt mình hai cái chan chát!
M* kiếp mình bôn ba nghìn dặm, trộm được lọ thuốc đáng giá hai mươi triệu trốn tới đây, rồi sao nữa?!
Giấu thuốc trong vườn nhà người ta, còn mình thì bị người ta bắt được!
Mình đúng là chạy nghìn dặm tặng lông thiên nga... à không, rõ ràng là chạy nghìn dặm tặng đầu mình chứ!
"Tôi... &%... %&... %#%#...*&%" Thẩm Kiều không biết phải nói năng thế nào nữa, cơ thể và tâm lý đều chịu đựng đả kích lớn nhất từ khi ra đời đến nay! Cây giáo dài bằng băng vẫn chưa rút ra khỏi bụng hắn, lạnh quá đi mất thôi!
Hắn đang nghĩ như vậy, một bóng dáng vô cùng cao lớn đột nhiên từ bên ngoài bức tường nhảy thẳng vào. Đó chính là Đại Tráng và cô gái kia.
Cô gái kia nhìn thấy cảnh tượng trước mặt đã sững người, "Tình huống gì thế này?!"
Trong suy nghĩ của cô, hẳn là bây giờ Thẩm Kiều đang chuẩn bị bắt bớ con tin để uy hiếp rồi hai bên đàm phán, thế mà cảnh tượng trước mắt hình như... không đúng lắm?
"Các người lại là ai nữa?!" Trong số những người đang có mặt ở đây lúc này, Tô Oánh là người có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất, cô lập tức dựng hết tóc gáy lên như con mèo xù lông, "Mau nói đi, nếu không tôi ra tay đấy!"
"Người thức tỉnh hệ nguyên tố, giỏi thật, giỏi thật!" Cô gái kia cười cười rồi bảo, "Đừng lo lắng, chúng tôi là người của quân đội, tên trộm này vượt ngục rồi chạy tới đây, chúng tôi tới bắt hắn thôi." Nói rồi, cô gái lấy từ trong túi áo ra một tấm thẻ chứng nhận, ném tới.
Tô Oánh vẫn giữ nguyên nguyên trạng thái công kích, Hồng Tiểu Phúc và Triệu Minh thì nhận lấy giấy chứng nhận mà xem xét.
"Giấy chứng nhận quân nhân đặc chủng người thức tỉnh, quân đội giải phóng Hoa Hạ, số hiệu 62, Lan Lam."
Dấu chạm nổi bên trên xem ra chắc không phải giả.
"Tô Oánh, đúng là người của quân đội", Hồng Tiểu Phúc ném trả thẻ chứng nhận, cười bảo, "Ban nãy xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Vậy thì, sau đây có cần chúng tôi làm gì không?"
Đại Tráng xách Thẩm Kiều lên như túm cổ một con gà, "Giữ bí mật là được rồi, đừng để lộ tin tức. Có người thức tỉnh vượt ngục mà để dân thường biết sẽ dễ gây ra khủng hoảng."
Có người thức tỉnh vượt ngục ư...
Nghe thấy tin tức này, mấy người đang có mặt ở đó bỗng chốc đưa mắt nhìn nhau.
Quả nhiên, xem ra thế giới này ngày sau sẽ không quá yên ổn... nhưng vẫn ổn, xem chừng tốc độ của quân đội vẫn rất đáng tin tưởng.
"Được, không thành vấn đề", Hồng Tiểu Phúc gật đầu, "Vậy mời các vị tự nhiên."
Đại Tráng xách Thẩm Kiều, băng bó vết thương cho hắn rất tùy tiện, chớp mắt đã đi xa rồi, "Cáo từ."