Translator: Nguyetmai
Không thể không thừa nhận rằng, danh tiếng của Hồng Tiểu Phúc ở trường rất tốt, thầy cô giáo và các bạn học đều yêu mến.
Xuất thân của cậu khá cơ cực, từ nhỏ đã không cha không mẹ, thế mà lúc nào cũng vẫn lạc quan tích cực, tam quan đoan chính, bình thường tối nào cũng ở nhà cày game thay bạn kiếm tiền ăn, thế nhưng thành tích vẫn ổn thỏa, không thể tính là xuất sắc nổi bật, nhưng ít nhiều gì cũng nằm trong top 100.
Điều này khiến cho rất nhiều giáo viên thích cậu, khi giáo huấn các học sinh khác thường lôi cậu ra làm ví dụ, "Em nhìn Hồng Tiểu Phúc kia kìa, người ta thảm hơn em nhiều mà còn chưa nản lòng thoái chí, em có tư cách gì để bất chấp bất cần như thế?"
Nhất là Chu Nhan, cô rất chăm sóc quan tâm Hồng Tiểu Phúc.
Cho nên vừa nghe tin Hồng Tiểu Phúc thức tỉnh rồi mà chưa có năng lực, cô cũng cuống lên, theo chân Lý Hoằng chạy về phòng làm việc của hiệu trưởng.
"Hiệu trưởng, hiệu trưởng", Lý Hoằng vừa chạy tới phòng làm việc của hiệu trưởng đã bắt đầu gõ cửa, "Hiệu trưởng Lương có đó không?"
"Vào đi."
Lý Hoằng lập tức đẩy cửa bước vào cùng Chu Nhan.
"Hai người cùng vào đây là có chuyện gì thế?" Hiệu trưởng Lương mày rậm mắt to, gương mặt chính trực, đang ngồi trước bàn làm việc đọc văn kiện. Lúc này thấy Lý Hoằng và Chu Nhan cùng nhau bước vào, thầy bỗng vui mừng mà trêu ghẹo, "Sao thế, muốn mời tôi ăn kẹo cưới à?"
Thầy vừa nói xong, Chu Nhan đỏ mặt, Lý Hoằng cuống cuồng nói, "Không phải không phải, là Hồng Tiểu Phúc của lớp tôi xảy ra chuyện rồi!"
"Sao cơ?" Hiệu trưởng Lương kinh ngạc, đặt cây bút trong tay xuống, nhíu mày nhìn Lý Hoằng, "Linh vật may mắn của lớp thầy xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?"
"Là thế này ạ", Lý Hoằng đặt chiếc máy kiểm tra tư chất thức tỉnh lên bàn làm việc của hiệu trưởng Lương, vội vàng nói, "Hồng Tiểu Phúc thức tỉnh rồi, chuỗi gene LV1, chỉ số 3,6666 phần trăm, theo lý mà nói đây là một chỉ số cao, nhưng nó không có năng lực gì, trông không khác gì người bình thường, làm sao bây giờ?"
"Chuyện này..." Nghe đến câu này, Hiệu trưởng cũng thấy khó xử.
Thức tỉnh rồi mà không có năng lực, thế này phải tính vào diện gì đây? Là người thức tỉnh hay vẫn là người bình thường?
Khoảng cách ở giữa lớn lắm ấy chứ!
Nếu tính là người thức tỉnh, có thể đưa thẳng đến trường Đại học Công nghiệp Thẩm Thành, mỗi tháng có ba nghìn tệ tiền trợ cấp.
Nhưng thức tỉnh rồi mà không có năng lực thì không khác gì người bình, vậy cũng có thể tính vào người bình thường, không có cái gì hết!
"Thầy chắc chắn thằng bé thức tỉnh rồi, đúng không?" Hiệu trưởng đặt bàn tay lên thiết bị kiểm tra, nó nhanh chóng đưa ra chỉ số "82", về cơ bản giống hệt với kết quả kiểm tra của thầy trước đó, "Thiết bị kiểm tra hẳn là không có vấn đề gì."
Lý Hoằng cuống lên, "Tôi cũng kiểm tra rồi, thiết bị này quả thực không có vấn đề gì, nhưng Hồng Tiểu Phúc không thể hiện ra được năng lực nào cả. Hiệu trưởng, phải làm sao đây? Đại học Công nghiệp Thẩm Thành không tuyển thẳng cũng không thành vấn đề, Hồng Tiểu Phúc tự dựa vào thực lực để thi vào trường là được, quan trọng là tiền trợ cấp! Ba nghìn tệ một tháng đối với nó mà nói quá quan trọng. Hiệu trưởng Lương, thầy nhất định phải nghĩ cách giúp nó! Đứa trẻ này vất vả quá rồi!"
Chu Nhan ở bên cạnh cũng nói thêm, "Đúng vậy, thằng bé Tiểu Phúc này tốt quá chừng, thành tích học hành tốt, tam quan cũng đoan chính, tính cách lạc quan, nếu vì chuyện này mà gây ra đả kích gì cho nó thì không ổn đâu!"
"Hai người đừng cuống, đừng cuống, tất nhiên tôi biết thằng bé không dễ dàng gì", Hiệu trưởng Lương nhíu mày, sờ cằm, "Vậy tôi sẽ gọi điện thoại lên cấp trên, hỏi xem có cách gì xử trí được không."
Lý Hoằng và Chu Nhan đưa mắt nhìn nhau, lập tức gật đầu, "Được!"
Hiệu trưởng Lương lấy điện thoại ra gọi cho cấp trên, ban đầu còn bình tĩnh ôn hòa, sau đó giọng thầy cũng từ từ lên cao, "Cái gì mà người bình thường?! Tôi đã nói rồi còn gì? Thức tỉnh rồi! Thức tỉnh rồi! Chỉ số 3,6666 phần trăm! Chuỗi gene LV1 tiêu chuẩn! Cái gì mà người bình thường hả?! Người bình thường làm sao có được chỉ số này?! Tôi không nói nhất định phải đưa nó tới Đại học Công nghiệp Thẩm Thành, tôi nói có thể xin khoản tiền trợ cấp sinh hoạt kia không! Trợ cấp sinh hoạt ấy! Khoản tiền này rất quan trọng... Cái gì mà quy định nữa? Quy định là người thức tỉnh sẽ có trợ cấp còn gì! Còn phải chứng minh? Chỉ số chẳng lù lù ra còn gì? Tôi... Thôi được rồi, vậy tôi đợi tin tức từ các anh!"
Thầy Hiệu trưởng Lương ném điện thoại xuống bàn, thở phì phì nói, "Mẹ kiếp cái đám này, suốt ngày lôi quy định với văn kiện ra với tôi, chuyện chẳng rành rành ra đấy rồi còn muốn thế nào đây?"
"Vậy... chuyện này..." Lý Hoằng cũng hết hồn hết vía, nhỏ tiếng hỏi, "Hiệu trưởng Lương, thầy đừng tức giận, dù gì cấp trên có quy định, thực ra Tô Oánh của lớp tôi cũng thức tỉnh rồi..."
Đây mới là một tin tức tốt, Hiệu trưởng Lương hít thở sâu vài lần, "Tô Oánh cũng thức tỉnh rồi à? Cô bé này khá đấy, phẩm chất lẫn thành tích đều tốt, năng lực của nó là gì?"
Lý Hoằng cười ha hả, "Là người có năng lực băng, hệ nguyên tố, chỉ số 3.12 phần trăm."
"À, tin tốt đấy tin tốt đấy." Hiệu trưởng Lương cuối cùng cũng vui vẻ, "Vậy lát nữa tôi báo cáo với cấp trên. Nếu không ngoài dự đoán, vào Đại học Thanh Hoa hoặc Đại học Bắc Kinh là chắc rồi."
Đây là thay đổi cực kì lớn về địa vị xã hội của một người sau khi thức tỉnh năng lực.
Từ khi diễn ra hiện tượng năng lực thức tỉnh, các trường đại học lớn dựa vào khứu giác cực kì mẫn cảm mà bắt đầu tranh giành những người thức tỉnh trẻ tuổi gia nhập vào đội ngũ của mình.
Ví dụ như lớp trưởng Trương Dương lớp 12/15, được Đại học Thanh Hoa tuyển thẳng bằng tốc độ ánh sáng.
Bây giờ Tô Oánh cũng thức tỉnh, còn là hệ nguyên tố mà quốc gia khá coi trọng thì cầm chắc suất Đại học Thanh Hoa hay Bắc Kinh rồi, không chạy đi đâu được.
Cho nên nói đi nói lại, bây giờ chuyện của Hồng Tiểu Phúc khá khó xử đây...
...
Trong thời gian Lý Hoằng đi tìm hiệu trưởng, chuyện của Hồng Tiểu Phúc và Tô Oánh nhanh chóng được truyền đi khắp các lớp xung quanh.
Bên phía Tô Oánh gần như toàn hâm mộ, đố kỵ, vô số học sinh khen ngợi cô trong nhóm chat trên wechat, Trương Dương biểu lộ tình cảm càng thẳng thắn hơn.
Trương Dương, "Tô Oánh, tớ đợi cậu ở Thanh Hoa nhé! Không gặp không về!"
Đám học sinh bên dưới lập tức nịnh nọt, "Chuẩn chuẩn chuẩn, trai tài gái sắc!" "Năng lực bù trừ cho nhau!" "Một người là người thức tỉnh tư chất tổng hợp hệ cường hóa, một người là người thức tỉnh năng lực băng hệ nguyên tố, không lệch đi đâu được!" "Đợi ăn kẹo mừng nha anh Dương!"
Sau đó một đám học sinh bên 12/16 tỏ vẻ không phục, "Mấy người đừng vơ vét quá đà như thế! Tô Oánh là của lớp 12/16, không liên quan gì đến 12/15 đâu!" "Chuẩn luôn chuẩn luôn, mấy cậu tự nghiên cứu người của lớp các cậu đi, lớp tôi còn chưa đủ chia đây!"
Lúc này hiển nhiên Trương Dương bắt đầu huênh hoang, "Sao thế, các cậu có ý kiến ý cò à? Đừng tưởng lớp các cậu có hai người thức tỉnh, bây giờ Hồng Tiểu Phúc không ra trận được, còn ai ngăn được tôi? Đợi lát nữa tan học tôi sẽ tới lớp các cậu dạo chơi đấy!"
Trương Dương vừa thốt ra câu này, đám học sinh bỗng chốc bùng nổ!
Thế này thì phải làm sao đây?
Người ta là người thức tỉnh tư chất tổng hợp hệ cường hóa đó! Thế nghĩa là gì?
Nghĩa là từ trí nhớ tới thị giác, thính giác, sức mạnh, tốc độ đều mạnh lên, với thực lực hiện tại của Trương Dương, đứng trên lôi đài nhàn nhã một mình đánh hai đấu sĩ tán thủ chuyên nghiệp cũng không thành vấn đề!
Một đám học sinh trong lớp làm sao ngăn được cậu ta?
Quan trọng hơn cả, ngoài Tô Oánh, Hồng Tiểu Phúc không thể lên tuyến đầu chống đỡ được!
Tuy rằng cậu ấy thức tỉnh rồi, nhưng không có năng lực! Ngăn cản kiểu gì?
Chuyện này nghe cứ như thổ phỉ định cướp con gái về làm áp trại phu nhân thời xưa vậy, chỉ có thể dựa vào bản thân Tô Oánh thôi!
Lúc này cuối cùng Tô Oánh cũng lên tiếng, "Trương Dương, cậu chớ đắc ý, lớp chúng tôi chưa đến lượt cậu giương oai đâu!"
Trương Dương vội vàng lấy lòng, "Ôi, coi cậu nói chuyện kìa, tớ chỉ qua lớp cậu dạo chơi thôi, không ra tay đánh người, đúng không, qua làm khách cũng không được à?"
Sau đó có không ít học sinh ở bên cạnh hóng chuyện còn sợ chuyện chưa đủ to, "Đúng đúng đúng, đi dạo chơi chứ có nói đánh ai đâu!" "Chuẩn rồi chuẩn rồi, anh Dương là người biết lễ nghĩa mà, đúng không nào?" "Đừng nhạy cảm như thế chứ, thực ra chỉ là đi hỏi thăm tí thôi!" "Đúng đúng đúng, đi cùng nhau đi!"
Một đám hóng chuyện cười hi hi ha ha, học sinh lớp 12/16 không địch nổi đám đông, kết quả đúng lúc họ đang cãi nhau thì reng reng reng, tan học rồi!